Hoắc Kiều thoáng sửng sốt.
Cô nhìn Khương Lan Thính, lại nhìn con của họ, cô nghĩ nếu họ có thể chung sống hòa thuận với nhau… Thì tốt biết bao.
Họ chắc chắn sẽ rất hạnh phúc!
Khương Lan Thính hiểu tâm tư và nỗi khổ sở trong lòng cô. Anh đi đến trước mặt cô, đặt tay lên vai cô, dịu dàng nói: "Hoắc Kiều, hãy cho anh một cơ hội! Chúng ta thử xem, có đứa bé, hôn nhân của chúng ta có thể cứu vãn được không? Mấy năm nay không có ai bên cạnh anh cả, chỉ là anh..."
Anh không nói tiếp được nữa.
Dù sao cũng là anh làm không tốt, là anh không có kinh nghiệm, anh chưa từng nghĩ cô sẽ có thai, anh không xem trọng cô, anh là một thằng chồng tồi.
Hoắc Kiều không đồng ý.
Thật ra giống như anh nói, mối quan hệ của họ không mâu thuẫn đến trời long đất lở, cũng không có người thứ ba, nhưng hai năm... Đã khiến mọi thứ không còn giống như xưa được nữa.
Tất nhiên, cô cũng không còn là cô của trước đây.
Cô không từ chối ngay lập tức, chỉ khẽ cười nói: "Để tôi suy nghĩ."
Cô đồng ý suy nghĩ lại, đồng ý cho anh cơ hội, Khương Lan Thính thở phào cười hỏi: "Ở đây có quần áo của anh không? Mùi của tên nhóc này thật khó đỡ."
Hoắc Kiều mỉm cười: "Có con là vậy đó."
Khương Lan Thính biết cô lại đang nhắc khéo anh. Hầu kết anh khẽ chuyển động, trầm giọng nói: "Anh sẽ thích ứng với cuộc sống có đứa bé, Hoắc Kiều..."
Cô nhìn anh.
Trong lòng cô biết, nếu cô đồng ý với lời cầu xin tái hợp của anh thì đó chỉ là sự miễn cưỡng. Cô đã từng chịu đau đớn vì anh, thế nên tình yêu say đắm đã không còn tồn tại nữa.
Nhưng nếu đứa bé nhất định phải có bố, vậy Khương Lan Thính là người thích hợp nhất.
Cô lấy quần áo cho anh, bảo anh đi tắm rửa. Đến khi Khương Lan Thính tắm rửa xong, nhìn thấy vú em đang ẵm đứa bé... Anh không kìm lòng được lấy tay ôm Tiểu Khương Sanh, đùa chơi với con cả buổi.
Hoắc Kiều đang ở ban công, tự pha một tách cà phê cho mình.
Khương Lan Thính ôm đứa bé đến gần cô.
Cô vẫn nhìn màn đêm bên ngoài, nghe thấy tiếng bước chân, cô nói: "Ngày mai, ngày mai anh mang thằng bé đi gặp mặt ông bà nội đi, tôi nghĩ ông bà rất muốn ôm Khương Sanh. Hình như Khương Sanh rất thích anh, được anh ẵm bồng cả buổi cũng không hề khóc nháo, như thể thằng bé cảm nhận được anh là bố nó vậy."
Lúc này, hai người đã bình tĩnh lại, không còn nói mấy lời công kích nhau nữa.
Họ vẫn là vợ chồng.
Cuộc trò chuyện của họ tuy hòa hợp nhưng cũng rất vô vị.
Khương Lan Thính bỗng nhiên không nhịn được hỏi cô: "Em nghĩ sao rồi? Cuối cùng là muốn ly hôn hay không ly hôn?"
Thật ra, điều anh thực sự muốn biết là tình cảm.
Anh muốn biết, cô có còn tình cảm với anh không, có còn cảm giác rung động không?
Hoắc Kiều nhìn bầu trời đêm bên ngoài.
Cô mỉm cười: "Có lẽ là hoài niệm! Khương Lan Thính, mấy năm nay đối với tôi anh đã trở thành hoài niệm... Thật ra tôi đã từng giận anh, nhưng cũng từng nhớ anh. Tôi nghĩ anh sẽ phát hiện tôi mang thai, sẽ đến thăm tôi. Sau đó, tôi cũng đã từng xúc động muốn quay về tái hợp với anh, nhưng tôi không về được, cơn xúc động đó cũng nhạt dần, rồi trở thành như bây giờ, cái gì cũng được... Dù sao xung quanh cũng chẳng có ai phù hợp, không phải sao?"
Cô thậm chí còn hỏi thẳng anh: "Bên cạnh anh có ai không?"
Anh nói không có.
Hoắc Kiều vẫn thản nhiên cười, cô từ từ uống cà phê, không bảo anh rời đi... Tối hôm đó, anh đã ngủ cùng con.
Nhưng cả một đêm anh không hề chợp mắt.
Anh vẫn không hiểu rõ ý của Hoắc Kiều, chuyện này khiến trong lòng anh cứ mãi trăn trở khó chịu.