Thỉnh thoảng vào sáng sớm, anh lăn qua và nghĩ Ôn Noãn vẫn còn ở đó, anh muốn trao cô một nụ hôn chào buổi sáng hoặc hôn đến khi cả hai rực lửa đến mức anh muốn làm một lần.
Cô không ở đây...
Anh chỉ có thể ôm gối đầu.
Chiếc giường to như thế mà anh chẳng thể chạm vào bất cứ thứ gì.
Hoắc Minh uống cạn rượu vang đỏ, kết thúc đêm Giáng Sinh lạnh lẽo này, khi anh bước vào phòng ngủ, căn phòng vẫn vắng tanh quạnh quẽ.
Anh nằm đó một lúc rồi đứng dậy đi vào phòng tắm.
Một lúc sau, nước chảy xuống.
Trong tiếng nước, thỉnh thoảng có thể nghe thấy tiếng đàn ông thở dốc kìm nén...
Sau khi xong việc, Hoắc Minh ướt đẫm trở lại giường.
Khi tắt đèn, anh càng cảm thấy trống trải hơn.
Trong đêm khuya, cơ thể anh thành thật hơn chính mình.
Anh nhớ Ôn Noãn, nhớ đến cơ thể cô, tính thời gian, đã gần một tháng anh không “làm”.
*
Sáng sớm.
Thím quay lại làm việc, dọn dẹp nhà cửa và nấu bữa sáng.
Hoắc Minh từ trong phòng ngủ đi ra.
Thím không biết Ôn Noãn dọn đi, hỏi rất tự nhiên: “Cô Ôn đã dậy chưa?”
Hoắc Minh sửa sang lại cà vạt.
Anh ngồi vào bàn ăn , bưng cà phê uống một ngụm rồi mới dửng dưng nói: “Chúng tôi chia tay rồi! Cô ấy cũng đã chuyển đi.”
Thím biết mình đã nói sai nên liên tục xin lỗi.
Hoắc Minh mở tờ báo buổi sáng: “Sau này chú ý hơn một chút.”
Anh dừng một chút, nhìn chăm chú vào thím: “Hôm nay thím dọn dẹp phòng ngủ, dọn dẹp phòng thay đồ một chút. Tìm một cái túi để đựng quần áo và trang sức của cô Ôn… Rồi để thư ký Trương đến xử lý.”
Thím nghe anh nói thì biết là hai người đã hoàn toàn chia tay.
Bà ấy thấy rất buồn.
Hồi trước thấy luật sư Hoắc đối xử tốt với cô Ôn như vậy, yêu thích không rời, sáng sớm cũng phải làm chuyện kia.
Sau lại… đột ngột như thế?
Thím do dự một chút mới hỏi: “Quần áo sau khi đóng gói thì phải làm sao? Cứ vứt đi là xong à?"
Hoắc Minh giật mình.
“Cứ để đấy đi! Tôi vẫn chưa nghĩ ra.”
Thím nói tiếp: “Thế đàn dương cầm thì sao ạ? Đó là quà cậu tặng cho cô Ôn, tên là Louis XII gì đó mà, nghe nói đắt đỏ lắm! Luật sư Hoắc tôi thấy cậu cũng không đánh đàn, có phải nên bảo thư ký Trương xử lý luôn không?”
Hoắc Minh cạn lời.
“Cây đàn dương cầm đó tên là Morning Dew.”
Thím bĩu môi, làm sao mà bà ấy hiểu tiếng Anh được chứ?
Hoắc Minh đưa mắt nhìn về phía Morning Dew, một lúc lâu sau thì nhẹ giọng nói: “Tạm thời cứ để đó vậy ”
Thím không hỏi nữa.
Ha ha!
Đồ của cô Ôn đều không nỡ vứt đi, rõ ràng luật sư Hoắc vẫn chưa dứt tình được, theo kinh nghiệm từng trải của bà ấy, chẳng bao lâu nữa thì luật sư Hoắc sẽ khóc lóc cầu xin cô Ôn quay lại.
Sau khi thím hiểu ra, liền xoay ngươi đi làm.
Hoắc Minh bưng ly cà phê ngơ ngác…
…
Lại một tuần nữa qua đi.
Hoắc Minh hình thành một thói quen xấu, anh tan làm liền đi theo sau Ôn Noãn, tình cờ gặp được cô.