Mục lục
Hoắc tổng truy thê - Hoắc Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trước khi rời đi, dáng vẻ của ông ta vô cùng tức giận, nói: "Tần Dụ, nếu con đã quyết định như vậy thì bố và mẹ của con cũng nói thẳng, nếu con vẫn kiên trì ở lại với cái tên Chương Bách Ngôn kia, thì sau này con cũng đừng hòng lấy được một đồng nào từ gia sản của nhà Tần.”

Tần Dụ nghe ông ta nói vậy, sắc mặt không khỏi tái nhợt. Chuyện này tuy cô đã đoán trước, nhưng khi nghe bố cô chính miệng nói ra, cô vẫn cảm thấy rất đau. Bởi cô biết ông ta đang muốn để lại khối tài sản này cho đứa con ngoài giá thú của mình.

Mẹ Tần hơi khó xử, dù sao cũng là con gái của mình nên vẫn có chút mềm lòng. Bố Tần thấy vậy thì trừng mắt nhìn bà: “Là bà dạy hư nó đấy! Chiều nó lắm vào, Chương Bách Ngôn thế kia mà cũng chạy theo sinh con cho người ta.”

Mẹ Tần nghe vậy thì cũng thôi, không dám cãi nhau với chồng mình.

Tần Dụ lạnh lùng nhìn bọn họ.

Cô không hối hận vì quyết định của mình ngày hôm nay, cho dù Chương Bách Ngôn và cô không thể bên nhau mãi mãi, nhưng cô nhất định phải sinh ra đứa con này. Cô cũng sẽ không trở về Tần gia nữa, cô không muốn bị bố mình thao túng như mẹ cô.

Cô cũng thể hiện rõ lập trường của mình: “Bố không cần lo lắng về chuyện này. Cho dù con có chết đói ở ngoài đường, chắc chắn cũng sẽ không khóc lóc, lấy đi một cây kim hay một sợi chỉ nào của người nhà họ Tần.”

Bố Tần hừ lạnh: "Tốt nhất là mày nói được thì làm được.”

Nói xong ông ôm mẹ Tần rời đi.

Nhưng không ngờ khi đi ra đến cửa lại gặp phải Chương Bách Ngôn cũng đang đi vào.

Bầu không khí lập tức trở nên khó xử. Bố Tần tuy là người tàn nhẫn, nhưng Chương Bách Ngôn lại nắm được bí mật của ông ta, ông ta bây giờ thật sự không dám xé rách mặt nạ trước mặt vợ mình, chỉ hừ lạnh một tiếng rồi ôm vợ đi.

Sau khi họ rời đi, Chương Bách Ngôn mới bước vào trong ảnh.

Tần Dụ yên lặng nhìn anh một lúc lâu, mới nhẹ giọng hỏi: "Sao anh lại về rồi?”

Chương Bách Ngôn khẽ chạm nhẹ vào mặt cô, thì thầm nói: “Trong nhà có camera giám sát, em quên rồi à? Thấy bố mẹ em đến nên anh lập tức trở về thôi.”

Anh không hỏi bọn họ đến làm gì, dùng chân cũng nghĩ ra được.

Chương Bách Ngôn nhẹ nhàng nói: “Tần Dụ, anh sẽ cố gắng, không để cho em không phải hối hận về quyết định ngày hôm nay.”

Tần Dụ nghe anh nói vậy thì khẽ mỉm cười.

Trên thực tế, cho dù cho cô và Chương Bách Ngôn có kết cục ra sao, cô cũng sẽ không bao giờ hối hận. Cô nhìn anh một lúc, sau đó bảo anh đợi, nói muốn cho anh một thứ.

Tần Dụ vội đi lên lầu, đến khi đi xuống thì lấy ra một tấm thẻ ngân hàng và cả một hộp trang sức.

Cô đưa toàn bộ những thứ này cho Chương Bách Ngôn, rồi nói: "Anh giữ số tiền này đi, đây là tài sản trước hôn nhân của em, anh có thể dùng nó để bắt đầu lại."

Tổng tiền mặt cô có là hơn 40 triệu, cộng thêm đồ trang sức của cô khoảng thêm 20 triệu nữa, tổng cộng là 60 triệu.

Chương Bách Ngôn không muốn nhận.

Nhưng Tần Dụ lại nói: “Coi như là vốn em đầu tư đi. Em giữ lại 2 triệu bên người, anh không cần lo em và con phải chịu đói.”

Đôi mắt của Chương Bách Ngôn nghe cô nói xong không khỏi nóng lên.

Với 2 triệu, bọn họ thậm chí còn không thể mua nổi một căn hộ nhỏ 40m2 ở thành phố B.

Tần Dụ đưa hết tài sản mình tích góp được cho anh, vậy mà vẫn còn nói cô và con không lo ăn mặc. Anh vẫn không muốn nhận, dù có thế nào đi chăng nữa, nhưng anh, Chương Bách Ngôn tuyệt đối sẽ không đụng đến số tiền này của vợ mình.

Anh vội ôm cô vào lòng, đặt môi mình lên tóc cô.

Cả hai bọn họ đều im lặng không lên tiếng. Đối với những cảm xúc không nói thành lời này, anh nghĩ, đợi đến khi anh có thể cho cô và con một cuộc sống tốt đẹp thì lúc ấy nói cũng không muộn, khi đó anh mới có đủ tự tin để nói với cô rằng anh sẽ đối xử tốt với cô đến hết cuộc đời này.

Một tuần sau, tập đoàn Bách Ưu phá sản, Chương Bách Ngôn mất tất cả chỉ sau một đêm, thậm chí cả ngôi nhà họ ở cũng bị tòa án tịch thu.

Tần Dụ bắt đầu thu dọn đồ đạc, chuẩn bị chuyển đến nơi khác.

Cô dọn dẹp được một lúc thì Chương Bách Ngôn quay lại.

Anh nhìn Tần Dụ kéo hai cái vali, bất ngờ hỏi: "Sao không đợi anh giúp đỡ?… Đồ đạc của em sao lại ít như vậy?”

Tần Dụ ừ nhẹ: "Chỉ có nhiêu đây thôi.”

Chương Bách Ngôn không tin nhìn cô, sau đó đi đến phòng thay đồ mở hết mấy cái tủ ra, khi thấy bên trong tủ hoàn toàn trống rỗng, anh mới quay lại nhìn Tần Dụ: "Quần áo của em đâu?"

Phụ nữ vẫn luôn yêu cái đẹp, mà với những cô gái được xuất thân từ gia đình quyền thế như cô thì việc có nhiều quần áo đẹp là chuyện bình thường.

Tần Dụ thấy anh như vậy thì đi tới đóng tủ quần áo lại, dựa vào khung cửa nhẹ nhàng nói: “Hiện tại em đang mang thai nên cũng không thể mặc được những bộ quần áo này. Hơn nữa sau khi sinh, thân thể của phụ nữ chắc chắn cũng thay đổi, quần áo để đó không mặc thì phí, nên em đã đem nó đi bán lấy tiền rồi.”

Chương Bách Ngôn biết đổi đi chẳng được bao nhiêu, chủ yếu là do nhà thuê của bọn họ quá nhỏ, không chứa được những bộ quần áo kia của cô nên cô đã vứt đi.

Trong lòng anh khó chịu không nói nên lời, nhưng cuối cùng anh cũng không nói gì, chỉ cầm hai chiếc vali lên, sau đó dìu Tần Dụ xuống lầu.

Chiếc xe bọn họ đang đi cũng không còn là loại xe sang trọng như trước nữa mà thay vào đó là một chiếc xe gia đình chỉ có trị giá hơn 100 triệu. Chương Bách Ngôn thu dọn hành lý, sau đó để cho vợ mình ngồi ở ghế sau. Đến khi gần đóng cửa xe , anh nhìn cô bằng một đôi mắt đen láy.


Một lúc sau, anh mới nhẹ nhàng nói: “Cảm ơn em đã luôn bên cạnh anh.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK