Lục Khiêm ôm Minh châu.
Đêm ba mươi, tiếng pháo trúc bên ngoài vang vọng bầu trời đêm, pháo hoa nhuộm thành phổ bởi những màu sắc rực rỡ.
Chỉ có nơi này là yên tĩnh.
Lục Khiêm ôm lấy vợ, để bà tựa vào vai mình.
Im lặng dựa vào một lúc lâu, Minh Châu nhỏ giọng nói: “Lục Khiêm, anh không cần như vậy, em không yếu ớt đến mức ấy đâu!”
Bà khẽ mỉm cười: “Đã là chuyện của rất nhiều năm trước rồi, nếu chỉ vì chuyện đó mà ngăn cản bọn nó ở bên nhau thì không đáng!… Em cũng đã không còn ngu ngốc như lúc trước nữa!”
Nhưng Lục Khiêm lại nguyện ý muốn bà tiếp tục ngốc như thế.
Ông lớn hơn bà rất nhiều, thật sự không có nhiều thời gian dành cho bà.
Nhờ bà không bao giờ từ bỏ, bọn họ mới có thế bên nhau cả đời.
Lục Khiêm nghĩtới trăm năm sau, Minh Châu nhất định phải được chăm sóc thật tốt, Lục Thước phải thay ông gánh vác trách nhiệm này, cũng may bọn họ nuôi dạy con trai không tệ.
Họ không nói chuyện nữa!
Đêm ba mươi, ngày cuối cùng của mỗi năm,
Qua một năm lại bớt một năm, Minh Châu quý trọng những ngày ở bên Lục Khiêm.
Lục u từ dưới lầu chạy lên.
Cô bé đi tới rúc vào vai Lục Khiêm, dịu dàng nhìn ông: “Bố, con còn muốn bắn pháo hoa nữa!”
Lục Khiêm sờ đầu nhỏ của cô nàng: “Tìm bác Phúc bắn cho con đi.”
Lục u nhếch cái miệng nhỏ nhắn: “Bác ấy nhát gan sợ lạnh nên chui vào ố chăn rồi!”
Lục Khiêm rất thương đứa nhỏ, ông lập tức mặc thêm áo khoác, còn kéo Minh Châu đứng lên: “Xuống xem thử nào!”
Minh Châu lười động đậy.
Nhưng Lục Khiêm vẫn dần bà đi xuống.
Pháo hoa cháy lên, bốn phía đều là tia lửa, Tiểu Lục u vui vẻ nhảy nhót.
Lục Khiêm quay đầu nhìn Minh Châu.
Bà trông vẫn còn trẻ trung, trong mắt vẫn có thần thái động lòng người, ông dường như nhớ tới năm đó đến thành phố B làm việc, dẫn theo hai thỏ bông Stella Lou đi thăm bà, bà đón năm ở Fortune Plaza.
Cũng là như vậy, khiến người ta động tâm.
Lục Khiêm đi tới bên cạnh bà, nhẹ nhàng ôm bà vào trong ngực… Minh Châu vĩnh viễn là cô bé của ông!
Lục Thước đưa Lục Huân về.
Xe của cậu và xe của anh Liễu một trước một sau, đậu ở trong sân.
Xe dừng lại, Lục Huân nhìn người nhà mình xuống xe cũng muốn đi theo.
Lục Thước đưa tay ngăn cô lại.
Cô ngước mắt lên, nhìn cậu.
Lục Thước nhỏ giọng nói: “Chúng ta ra ngoài đi dạo một chút? Tiểu Huân, anh rất vui vẻ.”
Tâm trạng của Lục Huân cũng kích động.
Cô thật sự không ngờ mẹ Lục Thước lại dễ dàng chấp nhận mình như vậy, tất cả đều giống như một giấc mơ khiến cô không thể tin được, nhưng cô cũng có sự dè dặt của riêng mình, cô nhỏ giọng nói: “Đêm khuya như vậy, không tốt đâu.”
Lục Thước nở nụ cười.
Cậu cởi dây an toàn, tiến lại gần cô, giọng nói có chút trầm:
“Không tốt… chúng ta cũng đã làm rồi.”
Lục Huân đỏ mặt, cô đẩy cậu ra không cho
tới gần.
Lục Thước cười nhẹ, giúp cô tháo dây ăn toàn ra: “Thế thì ở chồ em uổng chén trà cũng được!”
Lục Huân không thế từ chối, cô cũng không muốn từ chối.
Lục Thước xuống xe, mở cửa xe cho cô, hai người sóng vai nhau đi vào biệt thự.
Thư ký Liễu nhìn hai bóng người, suýt nữa cười muốn nát mặt, đúng là không thế ngờ được, lúc trước vì Lục Khiêm mà nhận nuôi một đứa nhỏ, thật không ngờ một đứa nhỏ này trưởng thành lại biến thành hai đứa nhỏ.
Có lời!
Thư ký Liễu thoải mái ngồi xuống, nói với Lục Thước: “Đánh với chú ván cờ đi, bọn trẻ các cháu chắc phải tốn nhiều công sức lắm rồi!”
Lục Thước cởi áo khoác ngồi xuống: “Chuyện nên làm mà!”
Thư ký Liễu dừng lại một chút, thản nhiên hỏi: “Bắt đầu từ khi nào vậy?”
Ông hỏi gì, Lục Thước đáp nấy.
Lục Huân có chút ngồi không yên nữa, tìm lý do lên lầu, chị dâu Liễu cười nói: “Tiếu Huân, thật ngại quá!”
Lục Thước giương mắt nhìn về phía cầu thang.
Thư ký Liễu vỗ tay cậu: “Chú ý một chút đi!”
Lục Thước cười cười, chuyên tâm đánh cờ… Mãi cho đến khi đồng hồ điểm mười hai giờ, thư ký Liễu mới buông tha cho cậu.
Lục Thước không có ý định về nhà.
Cậu vươn vai một cái: “Chú Liễu, chúc mừng năm mới.”
Nói xong liền cầm áo khoác, chậm rãi lên lầu, giống như nơi này là nhà của cậu vậy.
Thư ký Liễu mở to hai mắt, chỉ về phía của cậu nói với vợ: “Thằng nhóc này có phải tự nhiên quá không, thật sự xem nơi này là nhà của nó rồi à?”
Bà Liễu hừ nhẹ: “Còn không phải do anh đưa về sao!”
Thư ký Liễu không đồng ý: “Rõ ràng là Tiểu Huân đưa về! Lão già như tôi đây làm sao có mị lực như vậy chứ?”
Bà Liễu cười khúc khích.
Thư ký Liễu ôm lấy vợ: “Được rồi, chuyện của người trẻ tuổi cứ để cho bọn nó tự lo, chúng ta cùng vui vẻ đón năm mới nào!”
Lục Thước đấy cửa đi vào, Lục Huân còn chưa ngủ.
Cô tắm rửa xong, mặc quần áo ở nhà ngồi trên sô pha chơi vài món quà nhỏ.
Thoạt nhìn trông giống như một cô nhóc.
Lục Thước đặt áo khoác lên lưng ghế sô pha, ỏm lấy cô từ phía sau, mỏi mỏng dán lên cằm cô nhẹ nhàng hôn…
Lục Huân nghiêng đầu: “Anh còn chưa về sao?”
Lục Thước dứt khoát nói: “Đêm nay anh sẽ ở lại đây.”
Lục Huân không cho cậu ở lại, thúc giục cậu về nhà.
Nhưng cô đã đánh giá thấp trình độ vô liêm sỉ của Lục Thước, cậu không biết xấu hố nói: “Chú Liễu giữ anh ở lại, em nói xem, anh ngủ với em hay là ngủ trên sô pha đây?”
Lục Huân nhìn cậu không giống như đang nói đùa.
Cô cắn môi: “Anh ngủ trên sô pha đi.”
Lục Huân cười khẽ hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô: “Em ngủ sô pha với anh đi.”
Lục Huân nói cậu là đồ khốn.
Lục Thước cười rất vui vẻ, cậu hiếm khi thoải
mái như vậy, trong trí nhớ của cậu vì để nhanh chóng tiếp nhận trọng trách của bố mà cậu phải dấn thân vào sự nghiệp quá sớm, ngoại trừ học hành ra thì chính là làm việc.
Thật sự rất hiếm khi được ôm một cô nhóc đón năm mới như thế này.
Tướng mạo cậu vừa đẹp lại rất biết điều, Lục Huân rất nhanh đã mềm lòng, Lục Thước nhẹ nhàng vuốt khuôn mặt nhỏ nhắn của cô: “Tiểu Huân của chúng ta lại lớn thêm một tuổi rồi! Đây… Tiền lì xì!”
Cậu lấy từ trong túi quân ra một bao lì xì, đặt trong lòng bàn tay cô.
Lục Huân cẩn thận tháo ra, vừa nói: “Tiểu Huân cái gì, em lớn hơn anh một tuổi!”
Lục Thước chỉ cười không nói.
Trong lòng bàn tay Lục Huân có thêm một chiếc khóa vàng tinh xảo, đặc biệt tinh xảo, mặt trên còn khắc tên cô và Lục Thước.
Một đời một kiếp một đôi!
Lục Thước đeo cho cô, lấm bấm: “Lần này anh đi thành phổ B đặc biệt mua đấy!”
Lục Huân rất thích.
Cô ngước mắt nhìn Lục Thước, muốn hỏi cậu, bọn họ thật sự là một đời một kiếp một đôi sao, có phải là ngoài cô ra cậu sẽ không còn
người khác nữa hay không?
Mặc dù cô ngây ngô, nhưng cô cũng mơ hồ biết rằng lúc bọn họ ở bên nhau, Lục Thước không có người nào nữa.
Lần đầu tiên, cả hai đều đau.
Cậu đổ mồ hôi rất nhiều…
Nhưng sau này thì sao, liệu cậu có thể có người khác hay không?
Lục Huân không dám hỏi, sợ đòi hỏi không được thứ mình muốn, bản thân sẽ cảm thấy xấu hổ.
Lục Thước cọ cọ cái mũi nhỏ của cô, chê cười cô: “Nhát gan vậy sao!”
Lục Huân đỏ mặt.
Ngoài cửa sổ, anh Liễu bắt đầu bắn pháo hoa, đóa sâm banh màu vàng kia bay lên thật cao, nở rộ ở chổ cao… Lục Thước và Lục Huân hôn nhau, hôn rất lâu, mãi cho đến khi thân thể cô run rấy cậu mới hơi buông cô ra.
Cậu liếm đôi môi đỏ mọng của cô, dỗ dành cô: “Tiểu Huân, gọi là anh.”
Lục Huân cảm thấy xấu hố.
Cô không chịu gọi, nhưng Lục Thước có nhiều cách để cô gọi.
Đêm ba mươi, một ngày thư giãn, vốn là có
đêm dài đằng đẵng đế làm chuyện mình thích.
Lục Huân bị cậu đè lên sô pha hôn hết lần này đến lần khác, quần áo ở nhà trên người cô tản ra, thân thể nhỏ nhắn không chịu nổi sự chinh phạt của cậu, rất nhanh đã trở nên mềm nhũn.
Lục Thước cũng có chút động lòng.
Cậu nằm trên người cô, vẫn khàn khàn dỗ dành cô: “Gọi anh là anh.”
Lục Huân nhìn cậu chăm chú, trong mắt đều là hơi nước động lòng người.
Lục Thước bỗng dưng vùi đầu vào cố cô, tiếp tục ức hiếp cô, Lục Huân nhỏ giọng khóc, trong chốc lát cô nhịn không được mà ôm lấy đầu cậu điên cuồng hôn môi cậu…
Lục Thước không nhịn nổi nữa.
Cậu ôm cô vào lòng, cắn răng khiến cô thoải mái một hổi.
Dù sao ở nhà họ Liễu, cậu không nỡ làm khó cô.
Cuối cùng dừng ở đây.
Thật lâu sau, Lục Huân vẫn ở trong lòng cậu, tóc trên trán ướt đẫm mồ hôi…
Lục Thước lấy từ trong túi áo khoác ra một cái hộp, mở ra, một vật nhỏ lạnh lẽo nhét vào ngón tay Lục Huân.
Cô còn có chút mờ mịt, giơ tay lên nhìn.
Là một chiếc nhẫn kim cương.
Viên kim cương 2,8 carat, đeo trên ngón tay mảnh khảnh của cô rất vừa vặn.
Cô có chút mừng rỡ, nhỏ giọng hỏi: “Mua lúc nào vậy?”
Lục Thước không trả lời vấn đề này.
Anh ôm lấy cô, dịu dàng hỏi: “Vừa rồi có thấy thoải mái không?”
Lục Huân cũng không chịu trả lời.
Lục Thước kéo chăn che thân thể lẫn nhau, cậu để cho cô nằm sấp trong lòng mình, sau đó cởi hơn phân nửa quần áo ở nhà của cô, ôm cô ngủ trong lòng.
Cậu hôn nhẹ mí mắt cô: “Chúng ta kết hôn sớm một chút, mỗi ngày em đều có thế vui vẻ như vậy!”
Lục Huân không cho cậu nói.
Cô nháo muốn lên giường, Lục Thước rất khó xử, cậu trực tiếp nói cho cô biết nếu như lên giường, đêm nay dù thế nào cậu cũng không nhịn được, cuối cùng cậu nhẹ giọng oán giận bên tai cô: “Anh cũng không phải thái giám.”
Lục Huân đỏ mặt.
Cô không dám động đậy nữa, nằm sấp trong
lòng cậu.
Thật ra thì rất ấm áp, hơn nữa… Hơn nữa đưa tay ra là có thế chạm được viên kim cương kia, trong lòng cô cảm thấy yên bình.
Lục Huân rất nhanh đã ngủ thiếp đi.
Lục Thước lại không buồn ngủ, cho dù cậu đã gần hai mươi tư giờ không ngủ.
Cậu ỏm lấy Lục Huân, còn có chút sợ hãi.
Lúc trước cậu bỏ Lục Huân lại, nếu Lục Huân ôm ấp Diệp Bạch, cậu thật sự không còn cách nào khác. Người có thể cướp lại, nhưng nếu cô động tâm với Diệp Bạch thì sao?
Lục Thước chỉ cần nghĩ đến khả năng này, liền hận không thế tự làm thịt mình.
Cậu muốn nhanh chóng cưới Lục Huân về nhà.
Mẹ cậu khẳng định vẫn còn chán ghét, cậu sẽ sống cùng Lục Huân ở thành phố B, ngày lễ ngày tết sẽ đưa cô về thành phố c, qua hai năm nữa bọn họ có con, quan hệ có thể trở nên hài hòa hơn…
Trong suốt dịp Tết, Lục Thước lui tới lui lại giữa hai bên.
Mùng năm, cậu đưa Lục Huân trở về Lục
viên một chuyến, Minh Châu vẫn khách khí không tính là đặc biệt thân thiết, nhưng Lục Huân đã cảm thấy vừa mừng vừa lo.
Buổi tối cơm nước xong, Lục Thước cầm chìa khóa xe, chuẩn bị đưa Lục Huân về nhà.
Minh Châu tựa vào sô pha xem TV, sâu xa nói: “Sáng mai không phải hai đứa muốn về thành phố B sao, bây giờ đưa Tiểu Huân về sáng mai còn phải đi đón, ở lại đây một đêm đi!”
Lục Thước giật mình.
Sau đó cậu cất chìa khóa xe đi, cũng không hỏi Lục Huân, chỉ cười cười: “Mẹ nói đúng!”
Cậu nhìn Lục Huân: “Trong phòng ngủ của anh có phòng cho khách, đêm nay dùng tạm một chút nhé?”
Lục Huân kỳ thật có chút xấu hổ, nhưng đề nghị Minh Châu nói ra, cô không nỡ từ chối.
Cô thì thầm rắc rối.
Minh Châu nhìn bộ dáng cô con dâu nhỏ, cổ tình lạnh lùng, diễn tư thế của mẹ chồng.
Trong lòng bà còn có chút sảng khoái.
Lục Khiêm nhìn thấy cô khiêm tốn, trong lòng buồn cười, nhưng cậu cũng không ngăn cản.
Lục Huân là một đứa trẻ, sợ người lớn một chút, cũng không phải chuyện xấu.
Tiếu Lục u nhảy tới: “Chị Lục Huân có thể ở cùng với em!”
Lục Thước: “Cô ấy biết giường ở đâu!”
Tiểu Lục U: “Giường chỗ anh, chị ấy không nhận ra sao?”
Lục Thước nghiêm túc nói: “Nhưng cô ấy cũng nhận ra anh!”
Tiểu Lục U làm mặt quỷ với hắn, không biết xấu hố, chính là muốn chị Lục Huân làm ấm chăn cho mình mà!
Lục Khiêm có chuyện muốn dặn dò Lục Thước.
Tiếu Lục u dần Lục Huân đến phòng Lục Thước, đó là một gian phòng ngủ lớn hướng Nam, có phòng khách và thư phòng, cộng lại hơn 100 mét vuông.
Tiếu Lục u mở cửa phòng ngủ chính, mở hệ thống sưởi.
Lục Huân vừa nhìn đã biết, đây là phòng của Lục Thước, bên trong có rất nhiều sách.
Cô nhìn thấy quyển nào cũng giống nhau.
Tiểu Lục u cũng không quấy rầy cô, cũng lật xem khắp nơi.
Đầu giường Lục Thước có một quyển sổ phác thảo, nhìn giống như xé nát ròi ghép lại.
Lục Huân ngẩn người, nhận ra đó là bức tranh mình vẽ khi còn bé, bị Lục Thước xé đi sau đó cô lại ghép lại.
Cô vẫn luôn cho rằng đã mất nó,
Thì ra là ở chổ Lục Thước!
Cô cầm lên, ngón tay mảnh khảnh nhẹ nhàng vuốt ve bức tranh bên trên, tim đập mạnh.
Lúc Lục Thước đi vào thấy cô ngẩn người.
Cậu bế Tiếu Lục u ra ngoài, đóng cửa lại, đi tới phía sau Lục Huân thì thầm: “Đã từng có một khoảng thời gian rất dài, anh rất hận em, thậm chí là dựa vào hận thù đối với em mà liều mạng học tập! Cho nên cho dù lúc trước chúng ta ở bên nhau tốt biết bao nhiêu, anh thích em bao nhiêu, nhưng anh vẫn cho rằng, đó là sự trả thù.”
Thanh âm Lục Thước có chút run rẩy.
Cậu nhẹ nhàng ôm Lục Huân vào lòng, nhẹ giọng nói: “Tiểu Huân, anh xin lỗi.”
Lục Huân cúi đầu, vẫn nhìn quyến phác họa kia.
Cô nhẹ giọng nói: “Anh có từng hối hận về em không? Nếu anh không hận em, chúng ta sẽ không ở bên nhau đúng không?”
Lục Thước gõ đầu cô một cái: “Đồ ngốc!”
Cậu đặt quyển phác họa sang một bên, nhẹ
nhàng ôm lấy cô, than nhẹ: “Tiếu Huân, em có tin vào số mệnh không? Trước đây anh không tin, nhưng bây giờ anh nghĩ đây có lẽ chính là vận mệnh.”
Có lúc cậu muốn thoát ra, nhưng không thể thoát nối.
Cho nên anh thuận theo trái tim của mình, lựa chọn yêu cô, một đời một kiếp.
Cậu cũng rất may mắn, có thế tìm được người yêu sớm hơn bố mình, tuối của cậu và Tiếu Huân tương đương nhau, bọn họ có thế cùng nhau đi qua những năm tháng dài đằng đẵng.
Lục Thước thích loại cảm giác này.
Cậu thấp giọng hỏi cô, có yêu mình hay không.
Lục Huân rất bất ngờ.
Cô chưa từng nghĩ Lục Thước sẽ thích nghe điều đoa. Trước kia bọn họ ở cùng một chỗ, chưa bao giờ nói những lời này.
Lục Thước ôm lấy cô lấm bẩm: “Trước kia là trước kia, lúc ấy chúng ta chỉ có thề xem như ở chung, nhưng bây giờ anh muốn nghiêm túc theo em cả đời! Lục Huân, em có yêu anh không?”
Cậu nghĩ bản thân rất độc đoán và khắc nghiệt.
Cậu cho đi bao nhiêu tình cảm, liền muốn
đối phương cũng trả lại mình bấy nhiêu, ít một chút, cũng không được!
Lục Huân không muốn nói ra dễ dàng, cô nghịch nút áo sơ mi của cậu, nhỏ giọng nói: “Đêm kết hòn, em sẽ nói cho anh biết.”
Lục Thước mạnh mẽ hôn cô…
Đêm nay, Lục Thước vẫn không động đến cô!
Lục Huân thở phào nhẹ nhõm, nhưng lại cảm thấy cậu không bình thường, triệu chứng này có thể so với người cai nghiện.
Lục Thước nhéo mặt cô: “Anh chuẩn bị lái xe về thành phố B! Vừa vặn ở trên đường chơi hai ba ngày.”
Lục Huân có chút kinh ngạc: “Thật sao? Vậy Lục u có đi cùng chúng ta không?”
Năm sau, Lục u muốn đi thành phố B học đại học, Lục Huân tự nhiên hỏi.
Lục Thước cười nhẹ, cậu ghé tai hỏi cô: “Lục u theo chúng ta qua, vậy chúng ta nên thuê hai phòng hay là ba phòng?”
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK