Mẹ Tân bị đập tới chấn động não.
Vốn dĩ bà ta muốn kiện An Nhiên, thế nhưng trong quán ăn có camera theo dõi, chứng minh đó chỉ là một vụ tranh chấp dân sự, thế nhưng mẹ Tân chính là người ra tay trước.
An Nhiên bị đưa tới Cục Cảnh sát, bị dạy dỗ một trận.
Sau khi ra khỏi Cục Cảnh sát, cô tới bệnh viện.
Lúc đó trời đã gần tối, hoàng hôn ở thành phố W rất đẹp, toát lên một bầu không khí tiêu điều.
Khi An Nhiên đi vào phòng bệnh, mẹ Tân đang khóc lóc kể lể với chồng và con trai.
“Thứ vô ơn đó quá độc ác!”
“Nó ra tay hung ác như vậy, rõ ràng là muốn giết chết tôi.”
Hai bố con nhà họ Tân an ủi bà ta mấy câu, người một nhà nhìn có vẻ rất hòa thuận ấm áp. An Nhiên đứng ở cửa nhìn một lát, tiến vào.
Nhìn thấy An Nhiên, mẹ Tân lại bắt đầu kích động.
Bà ta chỉ tay, nói với chồng và con trai mình: “Đánh chết nó đi cho tôi.”
Hai bố con nhà họ Tân không nhúc nhích.
Người đàn bà tức giận phát điên, không thèm quan tâm tới việc mình còn đang bị chấn động não, đang định tự mình ra tay thì An Nhiên đã lên tiếng: “Đây là tiền bồi thường thuốc men cho bà, về sau giữa chúng ta không còn bất cứ quan hệ gì nữa! Nếu bà còn dám tìm tới tôi, hoặc là tìm… anh ấy, tôi chắc chắn sẽ giết chết bà.”
Người đàn bà chỉ tay vào An nhiên, cười phá lên.
Bà ta cười ha ha: “Một con gà con mà không dám giết người mà cũng dám phun ra mấy lời huênh hoang như vậy, nằm mơ giữa ban ngày đấy à? Bá Lai, con ra tát cho nó một cái đi, để nó tỉnh táo lại một chút.”
Hai bố con nhà họ Tân vẫn không động đậy.
Bọn họ đã thấy trong mắt An Nhiên có gì đó khác với trước đây, sự tàn nhẫn.
Bọn họ tin, nếu mẹ Tân còn dám tiếp tục gây ra chuyện gì nữa…
An Nhiên thực sự dám làm ra chuyện họ không ngờ tới.
An Nhiên ném ra năm nghìn tệ, sau đó bình tĩnh ra khỏi phòng.
Cô ra ngoài.
Tân Bá Lai đuổi theo: “An Nhiên!”
An Nhiên xoay người lại, im lặng chăm chú nhìn anh ta. Thực ra hai năm nay hai người họ rất ít khi gặp nhau, đã trở nên vô cùng xa lạ.
Thần sắc của Tân Bá Lai rất không tốt, cũng chẳng tốt hơn bao nhiêu so với khi còn bị bệnh.
Còn về phần anh ta suy sụp như vậy là vì cái gì, An Nhiên cũng không quan tâm.
Hai người im lặng hồi lâu, cuối cùng vẫn là anh ta lên tiếng trước: “Em thật sự thích anh ta?”
Trong mắt anh ta, chuyện này không có khả năng xảy ra, ngoài tiền ra thì Hoắc Doãn Tư còn có cái gì?
An Nhiên lớn lên ở nhà họ Tân từ nhỏ, cô nên có tình cảm với nhà họ Tân, thế nhưng cô không có, trái tim cô lại hướng về người đàn ông kia, mẹ anh ta luôn nói với anh ta rằng An Nhiên là một người không chịu biết thân biết phận.
An Nhiên cười nhạt.
Cô hỏi lại anh ta: “Có quan trọng không?”
Chuyện này không quan trọng, quan trọng là… Bất kể cô có thích ai, nhà họ Tân cũng sẽ không để cô được sống yên ổn. Một mặt, bọn họ vô cùng tham lam, mặt khác họ lại không cho phép cô được bay cao, từ lâu đã muốn bẻ gãy đôi cánh của cô.
Là do cô quá ngây thơ, những ngọt ngào trong mấy ngày vừa qua đã khiến cô nghĩ rằng mình có thể có được hạnh phúc.
Thái độ của An Nhiên rất lạnh nhạt, khiến Tân Bá Lai thấy vô cùng khó chịu.
Anh ta hơi ghen tị với Hoắc Doãn Tư.
Anh ta ghen tị với bối cảnh gia đình và tài sản của người kia, chính bởi vì những điều này mà An Nhiên mới đánh mất chính mình!
Tân bá Lai tự rối rắm.
Sức khỏe của anh ta không tốt, cũng biết bản thân mình không còn khả năng tìm được cô gái tử tế nào để kết hôn, vậy nên phương án của anh ta lại quay về là An Nhiên. An Nhiên lớn lên trong nhà họ Tân, thu phục cô là một chuyện rất dễ dàng.
Anh ta cân nhắc một lát rồi lên tiếng: “Tôi kiếm được một chút tiền, đang chuẩn bị đổi sang một căn nhà rộng hơn. An Nhiên, em cũng biết đấy, ở một nơi như thành phố B, muốn sở hữu một căn phòng rộng một trăm hai mươi mét vuông khó tới mức nào, hơn nữa còn là nhà ở khu trường học.”
Anh ta đi thẳng vào vấn đề: “Em kết hôn với anh, anh sẽ cân nhắc việc cho em cùng đứng tên chủ sở hữu.”
An Nhiên nhìn anh ta một lúc lâu, rồi cười nhạt.
Cô cười nói: “A Tân, tôi không thích anh!”
Có lẽ từ trước tới nay cô chưa từng yêu anh ta, có chăng chỉ là lòng biết ơn mà thôi.
Sau khi anh ta mắc bệnh, trách nhiệm lại càng trở nên nặng nề tới không thở nổi.
An Nhiên không nợ nhà họ Tân, cô không quan tâm tới Tân Bá lai nữa, quay đầu rời đi, cũng không nhìn lại một lần.
Tân Bá Lai chăm chú nhìn theo bóng dáng cô.
Thật lâu sau, anh ta mới nói một câu về phía bóng dáng cô vừa rời đi: “Anh nhất định sẽ thành công hơn anh ta.”
An Nhiên không thèm để ý.
Từ trước tới nay, thứ cô quan tâm chưa bao giờ là tài sản, cô chỉ quan tâm người tên Hoắc Doãn Tư mà thôi.
Có lẽ sự quyến rũ của cậu phần lớn đến từ sự giàu có, thế nhưng đó là bẩm sinh, vốn dĩ đó chính là một phần của Hoắc Doãn Tư.
……
Rời khỏi bệnh viện, An Nhiên chậm rãi đi bộ đến bến xe buýt.
Thực ra, cô vẫn chưa hủy hợp đồng thuê nhà.
Cô không có ý định rời khỏi thành phố W, cô đang chuẩn bị mang hành lý về, sau đó quay lại tiếp tục làm công việc cũ, nếu bà chủ còn đồng ý nhận cô thì cô sẽ làm tiếp, nếu không thì cô lại lần nữa tìm một công việc mới.
Cô không quan tâm đến ánh mắt của người ngoài, thứ cô muốn chỉ là một cuộc sống thật tốt.
Cũng may bà chủ quán bán đồ ăn sáng không so đo tính toán với cô.
Bà ấy chỉ thấy đáng tiếc: “Tôi nghe cái người gọi là thư ký Nghiêm kia nói bạn trai của cô vừa đẹp trai vừa nhiều tiền. An Nhiên, cô cũng đừng quá thiển cận, người như vậy có đốt đèn tìm cũng chưa chắc đã tìm được đâu, đời này cô còn tìm được ở đâu khác nữa? Khó lắm mới có người không chê bai ghét bỏ.”
Bà chủ nói rất thẳng thắn, An Nhiên cũng không để bụng.
Cô im lặng nhào bột.
Bà chủ sát lại gần cô, tiếp tục nói nhỏ: “Thư ký Nghiêm còn nói, lần trước cô đi không một lời từ biệt, ông chủ của cô ấy khó chịu một thời gian dài, gia đình sắp xếp cho cậu ta rất nhiều buổi xem mắt, thế nhưng cậu ta thấy người này chướng mắt người kia cũng không ưng, cô nói xem đây không phải duyên trời định thì là gì? Con nhóc ngốc nhà cô chẳng những không giữ chặt người ta trong tay, ngược lại còn muốn đẩy người ta ra xa?”
“Cô có bị ngốc không vậy!”
“Nhìn khuôn mặt đó đi, bảo tôi đưa tiền cho cậu ta tôi cũng tình nguyện.”
……
An Nhiên thẫn thờ nghe.
Bà chủ vẫn đang tiếp tục, bà ấy nói: “Nếu một người đàn ông như vậy mà sống dở chết dở vì tôi, bớt của tôi hai mươi năm tuổi thọ tôi cũng đồng ý!”
An Nhiên đột nhiên hỏi: “Anh ấy hận tôi, thì vẫn sẽ đau khổ sao?”
“Đương nhiên là đau khổ rồi, cậu ta là người chứ đâu phải máy móc!”
“Vậy, nếu anh ấy biết tôi có vô số điểm không xứng với anh ấy thì sao?”
Bà chủ cười rộ lên: “Xứng hay không xứng cũng phải phụ thuộc vào việc cậu ta nghĩ như thế nào! Cậu ta thích thì là xứng, nếu cậu ta không thích thì cho dù đó có là cành vàng lá ngọc gia thế ngang hàng, cậu ta vẫn sẽ không lựa chọn.”
Tim An Nhiên đập nhanh.
Cô buông nắm bột trong tay xuống, nhìn thẳng vào bà chủ, nói: “Tôi muốn xin nghỉ phép! Tôi muốn tới thành phố B.”
Bà chủ hơi kinh ngạc, nhưng vẫn mỉm cười vỗ vỗ cô.
“Rửa qua cái mặt, thay quần áo đi.”
An Nhiên vâng một tiếng, nước mắt lại tràn lên trong mắt cô. Cô muốn dũng cảm một lần, dù sao thì cô cũng đã đánh mẹ của Tân Bá Lai tới mức chấn động não mà, còn gì mà cô không dám làm nữa?
Cô muốn tới thành phố B tìm Hoắc Doãn Tư.
Cô muốn nói cho Hoắc Doãn Tư biết sự thật, cô muốn hỏi cậu một câu, cậu có còn cần cô không?
Ba tiếng sau.
An Nhiên bắt taxi từ sân bay thành phố B đến Hoắc Thị, vừa đúng là thời gian ăn trưa. Trên đường đi cô đã mua cơm nắm ở một quán sushi mà Hoắc Doãn Tư rất thích.
Sảnh lớn Hoắc Thị, sau khi An Nhiên bước vào, bầu không khí dần trở nên khác thường.
Chuyện tình cảm của Tổng Giám đốc Hoắc và An Nhiên đã sắp thăng cấp thành ba mươi sáu phiên bản, nhưng cho dù là phiên bản nào thì cũng chỉ có một kết thúc là BE.
Hai người chia tay, sau khi Tổng Giám đốc Hoắc quay về thành phố H, tâm trạng rất không tốt.
Đêm qua nhân viên của Hoắc Thị phải tăng ca tập thể đến một giờ sáng, đến bây giờ vẫn còn chưa tỉnh táo lại đâu!
Không ngờ nữ chính lại xuất hiện.
An Nhiên đi tới trước quầy lễ tân, nhẹ nhàng nói: “Tôi muốn gặp Tổng Giám đốc Hoắc!”
Cô gái lễ tân đương nhiên cũng hóng hớt, nghe nói hiện tại Tổng Giám đốc Hoắc đang cực kỳ hận thư ký An, cô ấy nào dám để An Nhiên đi lên, thế nhưng cô ấy cũng có tám trăm cái mắt quan sát, làm người là phải biết để lại một đường lui.
Cô ấy mỉm cười: “Cô có thể gọi vào số điện thoại cá nhân của Tổng Giám đốc Hoắc ạ.”
An Nhiên gọi qua, cậu không nghe máy.
Cô gái lễ tân vừa thấy liền hiểu chuyện gì xảy ra, hạ giọng: “Sợ là bây giờ không gặp được Tổng Giám đốc Hoắc đâu ạ, nếu cô thực sự muốn gặp thì cứ đợi ở đây, cho dù buổi trưa Tổng Giám đốc Hoắc không ra ngoài ăn cơm thì buổi tối cũng phải tan làm.”
An Nhiên khẽ nói lời cảm ơn.
Cô ngồi xuống gốc sô pha, ôm hộp cơm trưa, tập trung nhìn chằm chằm cửa vào thang máy.
Sợ sẽ bỏ lỡ cậu.
Cô không cả ăn trưa, đợi liên tục đến tận sáu giờ chiều, cô gái lễ tân đã tan làm rồi mà cô vẫn cố chấp ngồi ở đó.
Tòa nhà Hoắc Thị có mấy nghìn nhân viên, ngày nào cũng có người ở lại tăng ca.
Sảnh lớn tầng một sáng đèn suốt đêm.
Trong phòng làm việc trên tầng cao nhất của Hoắc Thị, Hoắc Doãn Tư xử lý xong công việc cuối cùng, đóng nắp bút, lạnh nhạt nói: “Hôm nay vậy là xong rồi, tan làm đi!”
Thư ký Nghiêm tự nhiên lấy áo khoác cho cậu.
Hoắc Doãn Tư không mặc, chỉ vắt lên cánh tay. Một lát nữa cậu định tới chỗ Hoắc Tây với Trương Sùng Quang một chuyến. Chị cậu đang mang thai, sáng nay mẹ cậu đã chuẩn bị một chút thuốc bổ để ở chỗ cậu, bảo lúc nào cậu tan làm thì mang sang đó.
Về phần An Nhiên, người trong nhà đại khái đều biết tin từ trước rồi.
Không hỏi.
Thế nhưng tâm trạng của Hoắc Minh bố cậu có vẻ không vui lắm.
Hoắc Doãn Tư nghĩ đến người kia, vẻ mặt lại căng chặt, cậu không muốn nghĩ nhiều nữa, lấy chìa khóa xe rồi chuẩn bị xuống tầng.
Thư ký Nghiêm gọi cậu lại.
“Tổng Giám đốc Hoắc, An Nhiên đã ở dưới tầng đợi ngài cả ngày rồi.”
Cơ thể Hoắc Doãn Tư cứng đờ, một lúc lâu sau cậu mới nghiêng người, biểu cảm trở nên lạnh lẽo: “Chị nói gì?”
Thư ký Nghiêm bất chấp nhắc lại một lần.
Hoắc Doãn Tư nhìn chằm chằm chị hồi lâu, cuối cùng cậu không nói gì, đi thẳng ra khỏi phòng làm việc.
Thư ký Nghiêm đi theo phía sau.
Sau khi vào thang máy, tim thư ký Nghiêm bắt đầu đập bịch bịch bịch. Chị không còn trẻ nữa, thực sự không chịu nổi loại kích thích này đâu, chị cũng không muốn trải qua cảnh tượng kia, thế nhưng chị lo lắng.
Vẻ mặt của Hoắc Doãn Tư vẫn không tốt lắm.
Cậu hơi ngẩng đầu, chăm chú nhìn con số màu đỏ đang chuyển động trên vách thang máy.
Ting một tiếng, thang máy đã xuống tới tầng một.
Thế nhưng cậu nhìn cũng không thèm nhìn, liền đi thẳng ra khỏi thang máy, hướng tới bãi đỗ xe bên ngoài.
“Hoắc Doãn Tư!”
Bên tai truyền đến một giọng nói rất khẽ.
Bước chân Hoắc Doãn Tư hơi chậm lại, cuối cùng cậu vẫn dừng lại, xoay người nhìn thẳng vào An Nhiên bằng ánh mắt lạnh lùng.
An Nhiên vẫn đang ôm hộp cơm trưa, lo lắng không yên.
Cô đi tới, đứng ngay trước mặt Hoắc Doãn Tư, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô tái nhợt.
Người lên tiếng trước là Hoắc Doãn Tư, cậu nhìn chằm chằm cô như đang nhìn một người xa lạ, lời nói ra cũng là nói với thư ký Nghiêm, cậu nói: “Người này không liên quan gì tới tôi hay Hoắc Thị, sau này đừng tùy tiện cho vào nữa!”
Thư ký Nghiêm thầm mắng một tiếng: Nghiệt duyên!
Chị đang định lên tiếng thì đã bị An Nhiên giành nói trước.
Cô dùng hết toàn bộ lòng dũng cảm trong cuộc đời mình, bắt lấy cánh tay Hoắc Doãn Tư, nhìn cậu đầy cầu xin: “Hoắc Doãn Tư, anh có còn cần em nữa không?”
Hoắc Doãn Tư nhìn cô chằm chằm.
Một lát sau, cậu cười nhẹ, như thể vừa nghe thấy một câu chuyện cười vô cùng hài hước.
Cậu hỏi lại: “Hoắc Doãn Tư tôi dựa vào đâu mà cần một người thay đổi thất thường? Tại sao tôi lại cần một người mà trong lòng cô ta còn có người đàn ông khác? Hoắc Doãn Tư tôi rẻ rúng đến vậy sao? Hay là cô An đây lại thiếu tiền rồi?”
Cậu mỉm cười đầy kiêu ngạo.
“Rất xin lỗi, hôm nay tôi không có hứng thú, không muốn mua phụ nữ.”
Cậu nhẹ nhàng gảy hộp cơm trong tay cô, đó là món cậu thích ăn nhất, nhưng cậu cũng chỉ cười cười, không chút cảm động: “Cũng rất biết lấy lòng người khác đấy, chỉ là dùng sai chỗ!”
Sau đó, cậu lấy hộp cơm lại, tiện tay ném vào thùng rác ở bên cạnh.
An Nhiên vẫn không chịu buông tay.
Cô lại dùng sức giữ lấy cậu, cẩn thận từng li từng tí cầu xin: “Chúng ta nói chuyện được không?”