Lục Khiêm cười lạnh: “Nếu không phải con không biết dọn dẹp sạch sẽ thì cần ông đây phải dọn thay cho con à, nhà họ Tư đã tìm đến chỗ mẹ con rồi.”
Hiếm khi Lục Thước không cãi nhau với ông ấy.
Cậu thấp giọng nói: “Bố, con xin lỗi! Chuyện gì con cũng có thế đồng ý với bố, nhưng con không thế thấy Tư An Nhiên được.”
Lục Khiêm nhẫn nhịn nói: “Vậy con tính làm gì? Con nói con muốn đợi Tiểu Huân kết hôn thì con mới chịu cưới, nếu cả đời này con bé không kết hôn, nhà họ Lục chúng ta sẽ không có con nối dõi sao?”
Lục Thước chậm rãi nói: “Không phải vẫn còn Lục u sao?”
“Con đừng có tính toán đến em gái con? Con bé mới bao nhiêu tuối, có thể gánh được trách nhiệm gì chứ?”
Lục Thước hơi bàng hoàng.
Lục Khiêm suy nghĩ nói tiếp: “Lục Thước, không phải bố không muốn đồng ý! Nhưng con nghĩ lại nếu Tiểu Huân ở với con, con bé chỉ phải đối mặt với mẹ con sao? Còn có cả nhà họ Lục
nữa, còn có ánh mắt người đời… Chuyện kia sớm muộn gì cũng bị người phanh phui, con là đàn ông, nhiều nhất cũng chỉ bị người ta trêu chọc gọi là phong lưu thôi, nhưng tất cả người mà Lam Tử Mi từng qua lại sẽ tính toán lên người Tiểu Huân, khi đó con bảo vệ được con bé không?”
Lục Thước không nói nữa.
Những chuyện này cậu đều đã từng nghĩ đến, nếu không phải vì cậu nhận ra cậu thích Lục Huân, cậu sẽ không từ bỏ dễ dàng như vậy.
Cậu châm một điếu thuốc, không rút ra, chỉ kệ cho nó cháy.
Lục Khiêm đứng dậy, thư ký Phương vội vàng khoác thêm áo khoác cho ông ây.
Lục Khiêm nhạt nhẽo mở miệng: “Chiều nay bố đưa mẹ con về thành phố C! Ngày ba mươi là sinh nhật của chú Liễu của con, con trở về trước hay ngày đi!”
Lục Thước gật đầu.
Lục Khiêm đột nhiên giận không có chỗ xả: “Chuẩn bị quà cẩn thận vào! Con làm ra chuyện không biết xấu hố như thế này, chú Liễu của con vẫn chưa biết gì đâu!”
Lục Thước liếc ông ấy một cái.
Lục Khiêm hừ nhẹ rời đi.
Thư ký Phương tiễn người rời đi, sau khi trở về Lục Thước suy nghĩ rồi phân phó cô ấy: “Cô thay tôi chuẩn bị quà sinh nhật cho chú đi, không giới hạn kinh phí, nhìn long trọng là được.”
Thư ký Phương hiểu rõ.
Lục Thước lại ngồi bần thần một lúc lâu.
Thú ký Phương không nhịn được mở miệng: “Nếu Tống Giám đốc Lục thật sự thích như vậy, vì sao không thử một chút chứ! Cô Lục cũng xem như lớn lên ở nước ngoài từ nhỏ, hay là…”
Cô ấy không nói tiếp, nhưng Lục Thước cũng hiểu được ý của cô ấy.
Kết hôn với Lục Huân ở nước ngoài, nuôi cô ấy ở ngoài.
Lục Thước cười nhạt: “Chắc gì cô ấy đã cần tôi.”
Thư ký Phương không dám nói nữa, nhưng cô ấy lại gỡ bỏ được tảng đá tâm Isy rất lớn của Lục Thước, thật ra cậu đã từng nghĩ đến, nhưng cậu lại cảm thấy quá oan ức cho Lục Huân.
Vào ngày tết ông Công ông Táo, Lục Thước trở về thành phố B.
Lục Viên treo đèn treo hoa rất có không khí tết, tối hôm đó Lục Khiêm còn gọi cả vợ chồng thư ký Liễu đến ăn cơm, cả nhà cực kỳ náo nhiệt.
Lục u đã hai mươi tuổi rồi nhưng vẫn giống lúc còn nhỏ.
Trắng trắng mềm mềm, nhìn rất đáng yêu.
Lục Thước gọi chú Liễu, cô bé lại cứ gọi là ông Liễu, quấn quýt đòi bao lì xì năm mới.
Thư ký Liễu rất thương cô bé, đưa cho Lục u một bao lì xì cực kỳ dày, Lục u vui vẻ khoe với Lục Thước: “Anh, anh chắc chắn cho em dày nhỉ.”
Lục Thước bóp mũi cô bé: “Em lớn thế này rồi còn đòi bao lì xì, không sợ ế sao?”
Lục u ôm cổ cậu, mềm mại nói: “Anh, anh cũng hai mươi sáu tuổi rồi còn không lấy được vợ, em thấy sợ thay anh đấy!”
Lục Thước nhìn cô bé, Lục u lè lưỡi không dám trêu cậu nữa.
Lục Thước nhìn thư ký Liễu: “Chú Liều, sao chú không đưa Lục Huân đến?”
Thư ký Liễu cười nói: “ôi! Tiểu Huân cô bé cũng không về một mình mà còn mang theo tên giặc tây giả tên là Diệp Bạch về nữa, giặc tây thích ăn cơm bên ngoài nên Tiểu Huân đi cùng cậu ta cả ngày rồi!”
Bà Liễu lườm ông một cái.
“Giặc tây giả cái gì chứ, Diệp Bạch không lai
mà?”
Thư ký Liễu không đồng ý: “Cậu ta gọi điện thoại, lúc nói tiếng Ý, lúc lại nói tiếng Tây Ban Nha, không phải tên giặc tây giả thì là gì?”
Bà Liễu tức giận không nói chuyện với ông nữa.
Lục Thước cười nhạt: “Đó là người đa ngôn ngữ, rất xuất sắc đó.”
Thư ký Liễu chỉ vào ngực mình: “Còn cơ bắp nữa! Cháu không biết tập nhiều thế nào đâu, cứ phình lên thôi, nếu không nhìn gương mặt kia của cậu ta, chú còn tưởng là một cô gái lớn đấy!”
Ông càng nói càng khó tưởng tượng…
Khuôn mặt nhỏ của Lục u đỏ lên, trốn ở bên cạnh Lục Khiêm nghe trộm.
Bà Liễu đánh chồng một cái: “Anh ăn cơm của anh đi, đừng có nhúng tay vào chuyện của bọn trẻ, tập thể hình không tốt hơn gầy trơ xương sao?”
Thư ký Liễu uống một ngụm rượu, ăn một miếng thịt lớn.
Lục Thước cũng yên lặng ăn cơm, dù vậy cậu không uống rượu, cũng không nói thêm gì nữa.
Thư ký Liễu uống rượu nên say bí tỉ, sau khi ăn cơm xong không bao lâu thì bà Liễu muốn đưa ông về… Lục Khiêm lo lắng nói: “Truyền Chí uống
nhiều quá! Đế tài xế đưa ông ấy về đi!”
Bà Liễu không từ chối.
Lúc này, Lục Thước cầm lấy chìa khóa xe: “Chú Liễu dì Liễu, cháu đưa hai người về đi.”
Bà Liễu vừa thấy cậu như này đã đau đầu, giả cười nói: “Cứ đế tài xế đưa về đi! Lục Thước, hôm nay cậu cũng vừa về, cứ nghỉ ngơi sớm đi.”
“Cháu không sao.” Lục Thước nhạt nhẽo nói.
Cậu lại nghiêng đầu hỏi Lục U: “Không phải em muốn ra ngoài xem đèn hoa đăng sao?”
Lục u vội vàng nói: “Đúng rồi đúng rồi!”
Cô bé ôm cánh tay Lục Thước, tựa đầu nhỏ lên vai cậu: “Anh trai là tốt nhất!”
Cô chạm vào túi áo của cậu, móc ra một bao lì xì nhỏ.
Bà Liễu không còn cách nào khác chỉ có thể đồng ý.
Một hàng bốn người cứ xuất phát như thế, Lục u ngồi bên cạnh Lục Thước, líu lô nói không ngừng, nửa ngày sau cô bé mới trách móc: “Anh cũng không thể không nói câu nào được! Anh đã nói là đi xem đèn hoa đăng với em cơ mà, với bầu không khí này thì xem thế nào được!”
Lục Thước cười nhạt: “Chắc Lục Huân có nhà đấy, chút nữa bảo cô ấy đi xem với em đi.”
Lục u không dám thở mạnh.
ở trước mặt nhà họ, Lục Huân là điều cấm kỵ, anh trai còn dám dẫn người ta đi xem đèn hoa đăng sao.
Bà Liễu không đồng ý đầu tiên.
Nhưng thư ký Liễu lại rất không biết sợ, sảng khoái nói: “Đúng rồi, Tiểu Huân gần như ở nhà buồn bực, trừ tên giặc tây giả cơ bắp kia ra cũng không có ai bầu bạn, vừa vặn có thể chơi với Tiểu Lục u của chúng ta.”
Bà Liễu dùng sức véo ông một cái.
Thư ký Liễu kêu đau.
Khóe miệng Lục Thước xuất hiện một nụ cười dịu dàng rất nhẹ.
Lục u nhỏ giọng thầm thì: “Cũng không biết chị Lục Huân có chịu mừng tuổi cho em không!”
Đúng lúc ở trước là đèn đỏ, Lục Thước dừng xe, sờ đầu em gái: “Nếu cô ấy không chịu, anh sẽ mừng thêm cho em.”
Thư ký Liễu uống say không hiểu được.
Nhưng bà Liễu không phải người bình thường, bà nghe hiểu rất rõ ý câu này, có ý gì chứ, bao lì xì của Tiểu Lục Huân do Lục Thước thêm, cứ như vợ chồng vậy!
Trong lòng bà Liễu thấy không ổn.
Ánh mắt bà phức tạp, chăm chú nhìn người thanh niên anh tuấn lịch sự qua gương chiếu hậu, không biết cậu ấy muốn làm gì nữa!
Lục Thước cũng không tránh đi.
Cậu bình tĩnh nhìn bà Liễu…
Ba mươi phút sau, xe dừng trước nhà họ Liễu, bà Liễu dìu chồng xuống xe, Tiểu Lục u nhảy xuống xe chạy vào, cô bé quen biết Lục Huân nhưng cũng không thân thiết.
Trong biệt thự rất ấm áp, Lục Huân đang ngồi đọc sách trên ghế sofa.
Cô ấy mặc một bộ váy lông cừu in hoa đậm, tóc đen chải gọn gàng rủ trên vai.
Nho nhã xinh đẹp.
Thấy Lục u, Lục Huân rất bất ngờ.
Tính của Lục u thoải mái hơn cô ấy rất nhiều, cô bé đến gần nói nhỏ: “Chị Lục Huân, em muốn đi xem đèn hoa đăng, chị đi cùng em được không? Anh trai quá nhạt nhẽo rồi.”
Anh trai…
Lục Huân hơi ngơ ngẩn..
Đúng lúc này, ở trước cửa vang lên tiếng giày da, sau đó một bóng hình thon dài xuất hiện trong tầm mắt của cô ấy…
Là Lục Thước!
Lục Huân ngước đầu nhìn thẳng vào cậu.
Từ khi cãi nhau, đã rất lâu bọn họ chưa gặp nhau rồi, cô ấy chưa từng nghĩ cô ấy sẽ gặp được Lục Thước trong nhà mình.
Lục Thước hất cằm sang chiếc áo khoác bên cạnh: “Mặc vào đi, xem hoa đăng xong anh đưa em về.”
Bà Liễu ngăn lại: “Chuyện này không thích hợp đâu!”
Thư ký Liễu ôm lấy vợ: “Em bà già này, em còn muốn anh nói bao nhiêu nữa, chuyện nhỏ của thế hệ trước, Lục Khiêm và Minh Châu đều không nhắc đến mà em cứ phí sức để ý cả ngày làm gì, bọn trẻ gần gũi với nhau hơn không tốt sao? Có khi về sau còn có thể giúp đỡ lẫn nhau!”
Ông nói xong thì tựa vào người vợ.
Bắt đầu la hét!
Bà Liễu tức mà không làm gì được, vừa gọi người giúp việc vừa đỡ chồng lên tầng, bà quay đầu hung dữ trừng Lục Thước một cái: “Đợi tôi xuống tầng rồi nói.”
Lục Thước không cho bà cơ hội đó.
Cậu trực tiếp cầm áo khoác lên, khoác lên người Lục Huân, đóng cúc cẩn thận cho cô ấy.
Lục Huân lắc đầu: “Tôi không muốn ra ngoài!”
Lục Thước bỗng nhiên dắt tay cô ấy, kéo cô ấy ra ngoài, Lục u ở phía sau trợn tròn mắt… Đây là sự kiện thế kỷ gì vậy, người anh trai không gần phụ nữ của cô bé lại kéo tay của Lục Huân!
Bà Liễu rất vội vã.
Bà đang định thả thư ký Liễu ra, đúng lúc quan trọng thư ký Liễu lại như xe bị tuột xích, ọe một tiếng, nôn hết lên quần áo hai người.
Bà Liễu tức đến giậm chân, bà chỉ muốn ném ông xuống trời đầy băng tuyết thôi.
Lão già này cố ý có đúng không!
Lục U cứ đi ra ngoài theo như bóng ma.
Lục Thước đã đấy Lục Huân vào trong xe, Lục Huân không đồng ý muốn xuống xe, cậu liền chặn cửa xe: “Vì sao em không muốn ra nước ngoài?”
Lục Huân cắn môi: “Anh điên rồi sao? Trong nhà nhiều người giúp việc như vậy đều sẽ nhìn thấy!”
Mắt Lục Thước rất sâu: “Anh đã tách khỏi Tư An Nhiên rồi! Sẽ không có lễ cưới đâu.”
Lục Huân khó chịu quay đầu đi.
Có lễ cưới hay không thật ra cũng không liên quan gì nhiều đến cô ây.
Giọng cô ấy nghẹn ngào: “Lục Thước, có phải anh không muốn em sống tốt không, chúng ta đã kết thúc lâu fôi!”
“Chỉ là đi xem đèn hoa đăng thôi.”
Lục Thước nói xong thì đóng cửa xe lại luôn.
Lúc cậu đi vòng qua thì nhìn Lục u một cái, ra hiệu cho cô bé lên xe.
Lục u còn chưa lấy lại tinh thần, nhấc chân lên xe, nửa ngày sau mới cẩn thận từng li từng tí hỏi: “Hai người có ổn không?”
Lục Khiêm khóa từ bên trong.
Cậu chậm rãi thắt dây an toàn, nghiêng đầu nhìn Lục Huân, cô ấy không nói câu gì.
Cậu không khỏi cười, nói với em gái: “Ừ! ở cùng nhau ba tháng rồi.”
Lục u chôn đầu trong ghế dựa, nửa ngày sau cũng chưa ra.
Lục Huân cực kỳ tức giận: “Lục Thước anh muốn làm gì?”
Lục Thước lặng lẽ nhìn cô ấy, nói với giọng hơi khàn: “Anh biết bây giờ muốn đưa em về nhà ngay là chuyện không thực tế, nhưng ít nhất, trong nhà anh có người biết anh thích em, muốn đi với em, muốn để em làm chị dâu.”
Lục u ôm đầu.
Nếu như bố biết chuyện này sẽ đánh chết cô bé mất.
Lục Huân càng lúng túng hơn, chuyện này là sao đây?
Lục Thước không ép nữa, chỉ nhẹ nhàng nắm tay cô ấy: “Chỉ đi xem đèn hoa đăng thôi, xem xong anh đưa em về.”
Lục Huân cúi đầu xuống, cô yên lặng một lúc láu rồi nói: “Lục Thước, anh có biết không, từ nhỏ em đã muốn có một gia đình rồi. Thật vất vả em mới có nhà họ Liễu, anh như thế này sẽ làm em sau này đến nơi bảo vệ cũng không có. Em khác với anh, anh sẽ chỉ mất đi tình cảm này hoặc bị bố mẹ mắng thôi, ngày hôm sau anh vẫn là Lục Thước, là người thừa kế duy nhất của nhà họ Lục, nhưng những gì em đang có lúc nào cũng có thể mất đi.”
Lục Thước thấy rất khổ sở.
Nhưng cậu biết những gì Lục Huân nói đều là sự thật.
Vận mệnh có đôi khi cứ không công bằng như vậy.
Lúc này, Lục u nhẹ nhàng đung đưa cánh tay của cậu, thấp giọng nói: “Anh, nói sau đi được không? Làm lớn chuyện sau này chị Lục Huân sẽ rất khó sống.”
Lục Thước tựa lưng vào ghế ngòi, cậu nhẹ nhàng nhắm mắt.
“Lục Huân, anh rất nhớ em.” Cũng rất hối hận.
Cậu vẫn mở cửa xe, xuống xe mở cửa cho cô.
Nhưng khi Lục Huân xuống xe thì bị cậu nắm eo, cậu đặt cô ấy trên ghế dựa tùy ý hôn, nụ hôn này trong ngày mùa đông lại tỏa ra sự ấm áp đặc biệt, cái ôm cùng hơi thở và môi lưỡi của người đàn ông chiếm lấy từng giác quan của cô ấy, cuối cùng còn ướt át hôn lên cằm nhỏ của cô ấy…
Rồi lại không kìm lòng được chuyển đến môi, nhẹ nhàng mút.
Lục u nuốt nước bọt.
Lục Huân không đáp lại, nhưng khóe mắt ướt át.
Lục Thước buông cô ấy ra, cô ấy yên lặng xuống xe, yên lặng trở về biệt thự.
Lục Thước đứng ở chổ cũ, nhìn rất lâu, lâu đến mức Lục U không nhịn được xuống xe lấm bấm: “Anh trai, anh rất thích chị ấy có đúng không?”
Lục Thước ừ một tiếng.
Cậu không nhịn được sờ đầu em gái: “Cô ấy cũng đáng yêu như em vậy.”
Tiếu Lục u nhăn mũi: “Làm gì giống đâu! Anh trai sẽ không hôn em như vậy!”
Cô bé ôm cánh tay của Lục Thước, nhỏ giọng nói: “Nhưng phía mẹ phải làm sao đây? Bổ cũng sẽ không đồng ý chuyện hai người đâu.”
Lục Thước châm một điếu thuốc.
Những chuyện này cậu vẫn chưa hoàn toàn nghĩ kỹ, nhưng cậu đã chắc chắn cậu muốn Lục Huân, cũng không phải cậu chắc chắn phải đưa cô ấy đi mà cậu muốn tỏ thái độ trước mặt bà Liễu, cậu muốn Lục Huân.
Đương nhiên, cậu cũng đang áp sát Lục Huân, cậu muốn xem cô ấy còn chút tình cảm nào với mình không.
Khi nghe thấy cô ấy và Diệp Bạch gần gũi với nhau, cậu rất ghen tị.
Lục u thấy cậu không nói lời nào thì không khỏi thở dài, sớm biết vậy thì không đi xem đèn hoa đăng cho rồi, giấu một bí mật động trời như vậy, cô bé sợ cô bé ngủ không ngon.
Lục Thước xoa tóc cô bé: “Đây là sự tin tưởng của anh với em.”
Cuối cùng cậu lên xe, hất cằm một cái.
Lục u chậm rãi lên theo, ngồi bên cạnh cậu, cô bé vẫn chưa hoàn toàn tiêu hóa hết!
Bên kia, Lục Huân trở về biệt thự.
Bà Liễu đã sắp xếp xong cho chồng, vội vã chạy xuống, thấy Lục Huân trở về bà mới thở phào nhẹ nhõm.
“Đi rồi hả?”
Lục Huân gật đầu.
Bà Liễu lại gần, nhẹ nhàng ôm vai cô ấy: “Có chuyện gì vậy?”
Lục Huân lắc đầu: “Con không biết! Trước đây bọn con cũng chưa từng liên lạc.”
Bà Liễu là người minh mẫn, bà suy nghĩ lại là hiếu, đây là Lục Thước cố tình để lộ trước mặt bà. Tên nhóc này nghĩ dù sao bà cũng biết nên trực tiếp làm sáng tỏ trước mặt bà, tốt nhất là bà có thể hỗ trợ ở chỗ phụ huynh của cậu ấy!
Nằm mơ à!
Bà Liễu cực kỳ nổi giận, lại thương con gái, nếu không phải vì sinh nhật của chồng thì bà muốn đóng gói người đưa về thành phố B luôn.
Lúc đầu Lục Huân đang đọc sách, lúc này đã hoàn toàn không còn tâm trạng nữa.
Cô ấy lên tầng.
Bà Liễu nhớ lại chuyện hoang đường vừa rồi đã bị mấy người giúp việc trong nhà nhìn thấy, thế là để người gọi hết mọi người đến, hung hăng gõ
một cái. Bà là người có thủ đoạn, vừa nghiêm khắc vừa mềm mỏng, vậy mà không ai dám nói ra bên ngoài nửa chữ…
Bà Liễu làm xong chuyện này mới quay về phòng.
Thư ký Liễu vẫn đang ngủ ngon lành!
Già đầu rồi còn muốn vợ ôm, bà Liều tức đến đá ông một cái
Uổng rượu cái gì, uống chết luôn đi!
Bên kia, Lục Thước đưa Lục u trở về, Lục
Khiêm đanq đợi cậu ở tronq sân…
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK