Chân anh không lưu loát, đến con đường nhỏ bằng đá trong sân, bởi vì trơn trượt vài lần mà anh thiếu chút nữa ngã sấp xuống, người hầu một tay che ô một tay đỡ anh, lúc này Trương Sùng Quang đã quên tự tôn và mặt mũi của người đàn ông.
Nghiêng ngả lảo đảo đi tới cửa biệt thự.
Hoắc Tây bị bảo vệ ngăn lại, không cho đi.
Cô im lặng ngồi trong xe, mưa rất lớn, cần gạt nước trên cửa kính trước xe không ngừng đong đưa cũng không ngăn được mưa... làm mờ hai mắt.
Không phân biệt được là nước mưa, hay là nước mắt.
Trương Sùng Quang khập khiễng đi tới, dùng sức vỗ nghiêng cửa sổ xe, trong mưa gió, giọng anh anh đè nén trầm thấp: “Xuống xe!”
Hoắc Tây quay đầu, bình tĩnh nhìn anh.
Cách một cửa sổ xe, Trương Sùng Quang cũng có thể nhìn thấy máu tươi trên cánh tay cô.
Không ngừng nhỏ giọt.
Nhưng mà Hoắc Tây lại hoàn toàn không nhận ra, khuôn mặt của cô tái nhợt, run tay từ trong tủ đồ lấy ra một bao thuốc lá nữ, cô không hút nhưng lại đốt, khói thuốc tràn đầy thùng xe, lúc cô nghiêng đầu nhìn Trương Sùng Quang.
Cửa sổ xe chậm rãi hạ xuống,
Giọng điệu Hoắc Tây vô cùng lạnh nhạt: “Mở cửa lớn ra!”
Trong đêm mưa, khuôn mặt Trương Sùng Quang đều đanh lại, anh cúi đầu nhìn cánh tay Hoắc Tây... Tất cả đều là máu, nhìn thấy mà giật mình, anh biết Hoắc Tây từ trước đến nay là người lý trí, nhưng mà hiện tại cô đã dần mất đi lý trí.
Anh không cho cô rời đi, cũng rất bạo lực đưa tay vào, mạnh mẽ mở cửa xe.
“Anh đang làm gì vậy?”
“Trương Sùng Quang, không phải anh tự nói, giữa chúng ta đã thanh toán xong rồi sao?”
“Tôi có ổn hay không, tôi có bị thương hay không, có liên quan gì đến anh không?”
Trương Sùng Quang thô bạo kéo cô xuống, nhưng khi nhìn máu trên cánh tay non nớt, anh vẫn nhẹ nhàng thả lực, trên mặt anh đều là nước mưa, con ngươi của anh so với bóng đêm còn thâm trầm hơn.
Yết hầu anh không ngừng lăn lộn, cảm xúc đè nén đến cực điểm: “Đừng tùy hứng! Trừ phi em không muốn sống nữa.
Hoắc Tây nhìn anh.
Trong bóng đêm, khuôn mặt cô sáng bóng, đôi môi đỏ mọng run rẩy, một lúc lâu sau cô nói từng câu từng chữ: “Anh yên tâm, tôi sẽ không vì anh mà không nghĩ thông, tôi sẽ sống thật tốt.”
Trương Sùng Quang một tay kéo lấy cô, một tay lấy túi xách trong tay của cô từ trong xe ra, nhanh chóng tìm được bình cầm máu enzym, đổ hai viên thuốc ra, đưa đến bên mỗi cô, Hoắc Tây không há mồm nên anh trực tiếp nắm cằm của cô nhét vào, Hoắc Tây bị kẹt ho khan vài tiếng: “Trương Sùng Quang anh điên rồi!"
Trương Sùng Quang nhìn vệt máu trên cánh tay cô, giơ tay run rẩy nhẹ nhàng nắm lấy, giọng nói của anh đè nén tới cực điểm: “Hoắc Tây, anh thật muốn điên rồi!”
Đêm mưa, những âm thanh đó dường như biến mất.
Hoắc Tây trở tay bắt lấy tay anh, cô khẽ run rẩy hỏi: “Tại sao muốn đẩy em ra?”
Trương Sùng Quang không thể trả lời.
Có lẽ, chính anh cũng không biết, mình muốn cái gì...
Anh còn dám muốn cái gì nữa chứ!
Anh cường thế mang Hoắc Tây về phòng ở, sau khi anh và cô chia tay lại tựa hồ như mất bình tĩnh, cũng không thèm để ý hình tượng, khập khiễng ở trước mặt cô cũng không thèm để ý.
Mất chút công sức, rốt cuộc cũng tới lầu hai.
Anh đưa cô tới phòng khách, anh cũng không quản bùn đất trên người mình, trực tiếp đặt Hoắc Tây lên sô pha phòng khách không cho cô nhúc nhích, anh cất giọng: “Vú Vương, lấy hòm thuốc tới đây.
Ngoài cửa truyền đến tiếng vú Vương đáp lại.
Hoắc Tây ngửa đầu: “Trương Sùng Quang, đây là ý gì?”
Cô muốn đứng dậy, bị anh dùng sức đè xuống, anh mạnh mẽ khiến người ta run rẩy.
Trương Sùng Quang đè vai cô lại, quay đầu thúc giục bên ngoài: “Nhanh lên!”
Nửa phút sau, vú Vương chạy chậm tới, đặt hòm thuốc lên bàn trà cũng nói: “Để tôi băng bó cho bà chủ, ông chủ mau về phòng tắm nước nóng trước, nếu không chút nữa chân này sẽ chịu không nổi.
Trương Sùng Quang lại nói: “Các người ra ngoài trước đi.
Vú Vương lo lắng nhìn bọn họ, nhưng cuối cùng vẫn là bát cơm quan trọng hơn, chẳng những đi ra ngoài còn khóa cửa lại.
Hoắc Tây biết chạy không thoát.
Cô cũng không có ý định chạy, cô ngồi phịch xuống sô pha, liếc anh: “Mới mẻ nha! Không thèm để ý mà còn khẩn trương như vậy, Trương Sùng Quang có phải đầu óc anh có bệnh hay không đấy? Nếu thật sự không ổn, tôi giới thiệu cho anh một bác sĩ, để anh khám xem sao, tôi sợ anh đến già đầu óc không tốt sẽ bị Alzheimer, trở thành một người không nhớ đường về, đến lúc đó Miên Miên và Duệ Duệ có thể còn phải đi khắp thế giới tìm anh đấy nhỉ.
“Sao em không nói luôn là tôi phải mặc tã giấy đi?”
Trương Sùng Quang nửa ngồi xổm xuống, xoắn ống tay áo Hoắc Tây lên, sau đó anh nhìn thấy vài vết thương trên cánh tay gầy gò trắng nõn của cô, không sâu nhưng vẫn không ngừng chảy máu.
Trong lòng anh đau đớn, thấp giọng nói: “Không xử lý là định chờ máu chảy hết à? Thân thể tôi bây giờ không thể tùy thời rút máu cho em được.”
Hoắc Tây không lên tiếng, anh cũng yên lặng bôi thuốc cho cô.
Băng bó xong, Trương Sùng Quang khẽ vuốt băng gạc màu trắng:
Giọng anh khàn khàn: “Đêm nay đừng tắm, khó chịu thì dùng nước nóng lau. Lát nữa tôi đưa quần áo tới cho em thay
Ánh đèn vàng nhạt.
Anh không đứng dậy, Hoắc Tây từ trên cao nhìn xuống anh, thật lâu sau cô lẩm bẩm: “Cảm ơn.
"
Trương Sùng Quang giương mắt, cùng cô bốn mắt nhìn nhau.
Giữa bọn họ, tựa hồ cuối cùng cũng đạt tới cân bằng, ai cũng không còn sức lực tranh cãi với đối phương.