Tang lễ của Cố Trường Khanh, Ôn Noãn không tham gia.
Cô chỉ nhìn thấy trên báo, phô trương rất lớn, mà tập đoàn Cố Thị như rắn mất đầu, chẳng mấy chốc đã ngập chìm trong giới kinh doanh…
Cố Tinh Tinh đến tìm cô hai lần.
Vì khoản nợ của tập đoàn Cố Thị.
Cô ta căn bản không hiểu những chuyện này, lúc tính toán cũng sứt đầu mẻ trán.
Ôn Noãn gọi cô ta lên phòng làm việc lầu hai.
Cố Tinh Tinh không ngờ, Ôn Noãn sẽ đồng ý giúp mình, cô ta ngồi trong phòng làm việc uống trà hoa, sau đó nhìn Ôn Noãn…
Ôn Noãn cúi đầu nhìn sổ sách.
Vẻ ngoài cô như tranh vẽ, so với nhiều năm trước còn xinh đẹp hơn.
Cố Tinh Tinh cứ nhìn mãi, có chút muốn khóc, anh trai cô ta lúc rời đi cũng không để lại đời sau cho nhà họ Cố, vì thế cô ta nhỏ giọng nói: “Ôn Noãn, thực ra tôi từng đi tìm Đinh Tranh! Lúc anh trai đi, cô ta khóc lóc gọi đất gọi trời, nhưng tôi muốn nhờ cô ta giúp thì cô ta lại chẳng thèm gặp tôi!”
Ôn Noãn không nghe nổi mấy chuyện này.
Cô lạnh nhạt nói: “Tôi chịu giúp, cũng là nể mặt hơn hai nghìn nhân viên tập đoàn Cố Thị.”
Những người đó, có rất nhiều người là đồng nghiệp của bố cô.
Cố Tinh Tin không dám nói nhiều.
Ngay lúc này, Hoắc Minh đón Hoắc Tây về nhà.
Tiểu Hoắc Tây vừa về đã nhào vào lòng mẹ, vui mừng, bởi vì hôm nay cô bé có được giải thưởng.
Mấy bạn nhỏ khác không có, chỉ có cô bé là có thôi.
Trương Sùng Quang còn khen cô bé lợi hại.
Ôn Noãn ôm cô nhóc xinh đẹp vào lòng, khẽ hôn: “Hoắc Tây của chúng ta được giải thưởng gì nào?”
Tiểu Hoắc Tây ngửa mặt nói: “Cá nhân vệ sinh tốt nhất! Cô giáo nói con quét nhà rất giỏi!”
Ôn Noãn: “…”
Lúc này, Hoắc Minh dắt theo Doãn Tư đến.
Anh nhìn thấy Cố Tinh Tinh thì chợt ngây người, sau đó cẩn trọng gật đầu một cái.
Ôn Noãn cũng xem khá đủ rồi, đóng tài liệu lại, đưa cho Cố Tinh Tinh: “Cô giao cho kế toán trưởng công ty, bảo anh ấy kiểm tra một chút.”
Cố Tinh Tinh vội nói cám ơn.
Lúc cô ta rời đi, còn giải thích với Hoắc Minh một chút.
Hoắc Minh bình thản khẽ cười, không nói gì nhiều, thực ra Cố Trường Khanh cũng đã mất rồi, anh còn có gì để tính toán chứ? So đo với người chết, cũng không có phẩm vị gì.
Ôn Noãn không giải thích gì.
Cô ôm lấy Hoắc Doãn Tư, chơi với cậu bé một lúc.
Hoắc Minh chơi cùng Tiểu Hoắc Tây.
Trong phòng làm việc bỗng trở nên ấm áp, anh không nhịn được nghiêng qua thấp giọng hỏi cô: “Ôn Noãn, chúng ta xem như đã làm hòa rồi sao?”
Ôn Noãn bình thản cười.
Ngày tháng sau đó rất bình yên, anh nắm giữ tập đoàn Tây Á, còn Ôn Noãn thì bận rộn quay phim… Hai đứa nhỏ cũng được chăm sóc rất tốt, lần tranh cãi đó gần như đã bay đi xa rồi!
Thi thoảng, Ôn Noãn sẽ nhớ đến Cố Trường Khanh.
Cũng từng có lúc bừng tỉnh giấc từ trong mơ.
Lúc tỉnh lại, Hoắc Minh không có bên cạnh, anh đang công tác ở Hongkong.
Ôn Noãn khoác thêm áo khoác ngủ, đi đến trước cửa sổ.
Mưa đêm, mang theo hơi mùa thu càng nồng đậm.
Ôn Noãn cảm thấy hơi lạnh.
Cô ấn gọi cho Hoắc Minh, điện thoại vang lên mấy tiếng, anh nhận máy, giọng điệu dịu dàng: “Ôn Noãn… Mơ thấy ác mộng sao?”
Cô ừ một tiếng, cô mơ thấy Cố Trường Khanh gặp tai nạn xe.
Hoắc Minh khẽ thấp giọng: “Muốn anh quay về không?”
Cô nói không cần.
Trong điện thoại im lặng một lúc, cô lại hỏi anh: “Anh ngủ chưa?”
Hoắc Minh nhìn một đống giấy tờ trên bàn làm việc, thấp giọng nói: “Còn chưa nữa! Muốn kết thúc đàm phán sớm rồi quay về!”
Hai vợ chồng nói chuyện mấy câu.
Cuối cùng, Ôn Noãn cúp điện thoại trước.
Cô nghĩ, nếu trẻ hơn mấy tuổi, có lẽ cô sẽ hy vọng anh quay về!
Bên kia, Hoắc Minh cúp điện thoại rồi mở ảnh Ôn Noãn ra, lặng lẽ nhìn một lúc lâu.