Ồn Noãn trả lời.
Sau khi biết tin, ông Cố vội vàng gọi đến: “Chuyện của Giám đốc Đinh sẽ không ảnh hướng đến Vân Phàm phải không?”
“Không đâu!”
Ôn Noãn cười nhẹ: “Chuyện cúa Giám đốc Đinh không liên quan đến Vân Phàm, chú Cố đừng lo lăng”
Ông Cố vần thấy lo.
Ông ta thở dài: “ỏn Noãn, chú Cố chỉ còn một đứa con trai.”
Ôn Noãn cũng không vui.
Nhưng cô đã hứa với Cô’ Vân Phàm nén cò cố gắng vực dặy tinh thần để đối phó với ỏng Cố, cò nói: “Nếu cậu ta quý giá thì đáng ra chú Cố nên trân trọng mới phải”
Trong lời nói của cỏ có ẩn ý, sao người như ông Cố lại không hiếu được?
Cò nói thêm vài câu nữa rồi cúp máy.
Lúc này Bạch Vi mới tỉnh lại.
Cò ấy chợt nhặn ra con quý độc ác Đinh Tranh đã thật sự xong đời, sau này cò
ấy và Ôn Noãn sẽ không bao giờ gặp cò ta nữa.
Bạch Vi nghiến răng: “Cuối cùng cỏ ta đã bị báo ứng!”
Có lẽ vì quá kích động, Bạch Vi ỏm châm lấy ôn Noãn.
Cò ây vừa khóc vừa lấm bấm: “ôn Noãn, cảm ơn cậu! cảm ơn cặu đã giết chết con quỷ độc ác đó.”
Ồn Noãn hiếu rõ cò ấy nhất.
Cô dịu dàng vỗ vai Bạch Vi và lau nước mât cho cô ấy.
“Đồ ngốc, cậu cám ơn làm gì!”
Bạch Vi vân rưng rưng nước mât.
Mà bên kia, Hoâc Minh và Cánh Sâm nhìn nhau, sau đó cùng bước ra ngoài.
Cảnh Sâm lấy hộp thuốc ra, rút một điếu đưa cho Hoẳc Minh: “Đế cậu chè cười rồi.
Hoâc Minh lấy thuốc, châm lửa.
Anh mỉm cười.
Nói đến đáy, anh đã quen biết Bạch Vi đã nhiều năm.
Người bên cạnh ôn Noãn đến rồi đi, nhưng bạn thân nhất của cò vẳn là Bạch Vi,
đương nhiên chi tính phụ nữ.
Bạn khác giới còn có Khương Duệ!
Anh hụt hầng nhớ lại, Cảnh Sâm vồ vai anh, hỏi: “Đứa thứ ba sắp chào đời, cậu còn tính làm thêm đứa thứ tư không?”
Hoầc Minh liếc anh ta một cái: “Sinh xong đứa này thì tính đến thế giới của hai người!”
Cảnh Sâm rất hâm mộ.
Anh ta và Bạch Vi luôn muốn có một bé gái, nhưng lại không thế mang thai.
Hoắc Minh vố vai anh ta: “Chúng ta cùng đi án cơm!”
Nói là án cơm nhưng thực chất là án mừng.
Bời vì Ôn Noãn đang mang thai nên cuối cùng họ ăn bữa lẩu đế bồi bố cơ thế, ăn lúc còn nóng rất dế chịu.
Sau khi án xong, Hoâc Minh đưa ôn Noãn về biệt thự.
Ôn Noãn đã quen ngủ trưa.
Anh ở bên cô cho đến khi có ngủ say rồi mới lặng lẽ đứng dậy vào phòng sách giải quyết công việc.
Hoâc Chấn Đòng đã già, thích chăm
sóc cháu.
Hiện giờ Hoắc Minh không chí quán lý tập đoàn Tây Á mà còn quản lý một phân công việc kinh doanh của tập đoàn Hoẳc Thị, Hoâc Minh bận đến mức chân không chạm đất, anh ước mình có thêm mấy đứa con trai.
Đúng, chính là con trai.
Theo anh, con gái sinh ra để được yêu thương.
Đặc biệt là con gái Hoâc Minh.
Trong phòng sách tĩnh lặng, anh nhìn hồ sơ mà thư ký Trương đưa đến, đọc mãi cũng không hết.
Cánh cửa kẽo kẹt mở ra.
Mái tóc xoăn màu trà thò vào.
Hoảc Minh nhìn thấy, nhưng anh giả vờ không biết: “Ai ở cửa đấy.”
“Bố nói nhỏ thỏi.”
Tiếu Hoâc Tây rón rén đi vào, ra hiệu giữ im lặng rồi chui xuống gâm bàn làm việc của Hoâc Minh, người bố duỗi thắng chân, cỏ bé cũng tự nhiên ngồi lên đôi chân dài của anh.
Còn dang tay trâng nõn ỏm lấy.
Giống như Harry Potter cưỡi chối!
Tiếu Hoãc Tây nhẹ nhàng nói: “Con đang chơi trốn tìm với Trương Sùng Quang và Hoâc Doãn Tư, bố đừng nói con ở đây!”
Cò bé trâng trẻo mềm mại, thật sự xinh đẹp.
Giông Ôn Noãn quá!
Chí nhìn cò bé thôi, Hoắc Minh cũng cảm thấy hạnh phúc.
Anh xoa mái tóc màu trà, dịu dàng nói: “Bố không nói đâu”
Tiếu Hoác Tây òm trọn lấy bố.
Dáng vẻ rất ỷ lại và yêu thích.
Nếu anh không làm việc, nếu cò bé không chơi trỗn tìm thì Hoâc Minh đã bê cò bé lên mà yêu thương, nhưng hiện giờ anh chỉ có thể kiềm chế.
Anh tiếp tục làm việc, Tiếu Hoâc Tây ván bất động.
Có lẽ vì chân bố quá âm nên Hoâc Tây từ từ nhâm mát lại rồi thiếp đi.
Ngoài cửa có tiếng bước chân nhỏ nhẹ đi qua đi lại.
Đó là Sùng Quang.
Và cả tiếng Doãn Tư gọi chị gái.
Hoác Minh cúi xuống nhìn bé con đang ngủ say.
Anh với tay lấy chăn, đâp lén cò bé.
Lúc này, Hoắc Doãn Tư chập chững đi đến cánh cửa, chí vào bên trong: “Chị!”
Trương Sùng Quang nâm lấy bàn tay mũm mĩm của cậu bé.
Cậu biết chú Hoấc đang làm việc nên không dám quấy rây.
Hoăc Minh ngước măt lên nhìn cậu nhóc mà anh khen ngợi và đứa con trai ngốc nghếch của anh.
Anh mỉm cười dịu dàng.
“Sùng Quang, bế Doãn Tư vào đi.”
Trương Sùng Quang a một tiếng, nhưng vấn bê’ Doãn Tư vào và đặt cậu bé lèn sò pha.
Hoãc Minh nhờ cậu nhóc tìm một cuốn sách tranh cho Doãn Tư đọc.
Sùng Quang rất căng thắng, cậu thích chú Hoâc, nhưng vẫn hơi sợ chú.
Hoâc Minh chỉ vào chiếc ghế, nhẹ nhàng nói: “Ngồi đây”
Sùng Quang ‘”vâng” rồi ngồi thắng lưng.
Hoác Minh ném một tập tài liệu qua, đó là khoản đầu tư gần đây của Tây Á, số tiền không quá bốn mươi triệu.
Hoâc Minh nhẹ giọng nói: “Việc này giao cho cháu.”
Tiếu Sùng Quang bối rối.
Cậu đếm từng con số không, có tống cộng bảy số.
Hoắc Minh tiếp tục mở tài liệu, giọng điệu nhàn nhạt: “Doãn Tư đến tuối này cũng phải xem những thứ này!”
Dù sao Tiếu Sùng Quang vẩn là một đứa nhóc.
Cậu đọc không hiếu, đôi mât rưng rưng nhưng không dám khóc, liên ra sức tìm thòng tin.
Trong thời gian ngần, cặu đã học được cách dùng Google, các thông tin khác nhau… Dù không thế kinh doanh nhưng cậu tiếp nhận nhiều hơn những đứa trẻ cùng tuổi.
Trong lúc đó, bạn nhỏ Hoâc Doãn Tư đang đọc sách tranh.
Còn Tiếu Hoắc Tây nâm trên đùi bố ngủ ngon lành.
Đến khi Tiếu Hoâc Tây tỉnh lại.
Cò bé thấy Trương Sùng Quang đang cố gang đọc tài liệu, tấm lưng thắng tâp, còn bố thì rất nghiêm khâc.
Hoâc Táy dụi mat rồi dựa vào lòng bố.
Tại sao cò bé lại nghĩ Trương Sùng Quang trỏng giống đây tớ mà bô cò bé mang về, còn nhỏ như vậy đã phải làm việc?
Hoầc Tây gọi bố rồi nhìn Hoâc Minh.
Sao Hoâc Minh lại không biết cò bé nghĩ gì, nhưng anh giả vờ không biết mà hòn cò bé: “Đi rửa mặt rồi dấn Doãn Tư xuống lầu ăn chút gì đi.”
Tiếu Hoàc Tây bặt khóc.
Chỉ có Hoác Doãn Tư vui vẻ đi xuống lầu.
Ôn Noãn ngủ rất ngon.
Bống nhiên trong chăn có một vật nhỏ mềm mại, lòng xù cọ nhẹ lên cố cô.
Cò tỉnh lại thì thấy khuôn mặt nhỏ nhân trầng trẻo.
“Mẹ ơi.”
Hoâc Tây ôm cố cò rồi khẽ hỏn có.
Ôn Noãn nhẹ nhàng chạm vào cơ thế
nhỏ bé đó, mồi lần Hoâc Tây không thấy thoải mái, cô bé sẽ rúc vào lòng mẹ làm bộ nũng nịu, sau đó thì mách lẻo.
Trương Sùng Quang thành đ’ây tớ rồi!
Ôn Noãn ngạc nhiên, vừa tức giận vừa buồn cười.
Cò biết Hoác Minh yêu thương các con, nhưng anh cũng có yêu cầu rất cao với chúng. Nhưng không ngờ Sùng Quang còn nhỏ như vậy mà đã phái học khóa đào tạo kinh doanh tinh hoa của anh, còn phái thực chiến.
Ôn Noãn hòn Tiếu Hoâc Tây.
“Con gọi bô’ vào phòng ngủ đi, bảo mẹ tìm bố.”
Tiếu Hoâc Tây nhận lệnh thì vỏ cùng vui mừng, nhưng cò bé sợ mẹ lạnh khi cỏ bé xốc chăn lên.
Thân hình nhỏ bé chui ra từ cuối giường.
Cò bé chạy đến trước cửa phòng sách, khuôn mặt nhỏ ứng đỏ, lớn tiếng: “Bố, mẹ đang gọi bố.”
Hoắc Minh đóng tài liệu lại.
Anh nhìn Hoắc Tây chăm chú, trong lòng hiếu rõ cò bé đã mách lẻo anh.
Anh nhìn Sùng Quang rồi mím cười.
Khi đi qua Hoâc Tây, anh xoa đâu nhỏ của cò bé và nói: “Dản Sùng Quang xuống lầu ăn gì đi, nhưng hai tiếng nữa không được lên lầu.”
Hoâc Tây chớp mât rồi kéo Trương Sùng Quang chạy xuống lâu.
Hoâc Minh làc đầu cười.
Anh bước về phòng ngủ chính, gõ cửa rất lịch sự, hói: “Bà Hoâc, anh vào được không?”
Anh mặc đồ lịch sự trông rất có sức hút.
ón Noãn đã dậy rồi.
Cò thay một chiếc váy lòng dê thoái mái, dựa vào ghế sỏ pha trong phòng khách và đọc sách nuôi dạy con, nghe thấy giọng nói anh thì ngước mât lên, sau đó bật cười: “Anh lé phép như vậy từ khi nào thế?”
Đã vào rồi mà còn phải hỏi.
Hoâc Minh nớ một nụ cười quyến rũ trên môi, anh đến sau ghế sò pha, nhẹ nhàng vòng qua bờ vai gầy của vợ, cố ý thối hơi thở nóng vào sau tai cò: “Lúc nào anh vào mà không báo cáo với bà Hoắc chứ?”
Anh chơi chữ không kiêng dè chay hay mặn.
Ôn Noãn ờ bên anh bao lâu cũng không nhịn được sự trêu chọc như vậy của anh.
Khuôn mặt cô hơi đỏ lên.
Nhưng cỏ không muốn tỏ ra rụt rè, ho nhẹ và giả vờ không quan tâm: “Em muốn nói chuyện nghiêm túc với anh!”
Hoãc Minh cười khẽ.
Anh buông cô ra, đi đến máy lọc nước, rót cho mình một cốc nước.
Uống hai ngụm, anh nhướn mày: “Hoác Tây mách lẻo với em?”
Ôn Noãn không phủ nhận.
Cò nhìn chằm chằm chồng mình.
Anh sẽ tròn ba mươi sáu tuối vào dịp Tết, nhưng anh chăm sóc vóc dáng rất tốt. Chiếc áo sơ mi màu xám và quần tây xám đậm rất hợp với anh.
Cò cũng rất thích vẻ ngoài của anh
Đàn ông ờ tuối này thỉnh thoảng vuốt tóc ra đằng sau, tròng rất trưởng thành và đẹp trai không thế tả.
Ôn Noãn không dám nhìn tiếp, ánh
mât rơi xuống cuốn sách nuòi dạy con.
“Sùng Quang rất nhạy cầm! Đừng quá khắt khe với thâng bé.”
‘Vê chuyện kinh doanh, ít nhất đến nám mười sáu tuối hảng tiếp xúc được chứ?”
Khi cỏ nói, Hoâc Minh vần luôn nhìn cò.
Ồn Noãn không chịu được ánh mặt như vặy, cò ném sách xuống, nói nhó: “Em đang nói chuyện với anh, ánh măt của anh là sao vậy!”
Hoâc Minh cũng đặt ly nước xuống.
Anh dựa lưng vào ghế sổ pha đối diện, cười khẽ: ‘Anh không được nhìn bà chủ nghiêm chỉnh của mình à?… Em cho rằng anh nghiêm khác với Sùng Quang sao?”
Ôn Noãn ừ một tiếng.
Hoác Minh lại tiến tới ôm cò từ đầng sau, Tân ôm này có phần cứng cỏi.
Đôi mòi mỏng đẹp đẽ áp lên cổ cò, anh nói chuyện mà giống như hôn cò hơn, anh thì thầm: “ôn Noãn, em coi Sùng Quang như con ruột à?”
õn Noãn hơi giật mình.
Hoâc Minh nhẹ nhàng nói: “Báng không sao em chiều thằng bé như vậy!”
õn Noãn vò thức muốn phản bác, nhưng ngón tay thon dài của Hoác Minh đã nhẹ nhàng đặt lên môi cò, anh nói tiếp: “Nếu Doãn Tư ờ tuổi này, em châc chân sẽ không phán đối nếu anh đào tạo và đế thầng bé tiếp xúc với những việc liên quan tới giới kinh doanh! Chỉ vì Sùng Quang không phải con ruột của anh nên em sợ thằng bé khó chịu phải không?”
Ôn Noãn cảm thấy anh nói đúng.
Nhưng hình như có gì đó không đúng…
Tóm lại, Hoác Minh rất giỏi án nói, cò không thế phán bác được nữa.
Phán bác có nghĩa là không coi Sùng Quang là con ruột!
õn Noãn mất một hồi lâu mới tìm lại giọng nói của mình.
“Anh muốn Sùng Quang tiếp quản Tây Á?”
Hoắc Minh gặt đầu, tuy đang ôm cô, nhưng lại rất nghiêm túc.
Anh nói: “Anh không muốn Hoâc Tây
bước chân vào giới kinh doanh, đứa nhỏ này thòng minh lanh lợi… ôn Noãn, trong sô các con, đứa anh đau lòng nhất chính là Hoắc Tây, anh muốn con bé không bị gò bó mà tự do tự tại sống hết một đời.”
Nói cách khác, chính là làm bất cứ thứ gì con bé muốn.
Đây là chức trách của một người bố!
Ôn Noãn không ngốc, cò sớm biết Hoảc Minh thiên vị Hoảc Tây, nhưng cò không ngờ lại đạt đến mức này.
Hoâc Minh biết cỏ nghĩ nhiều.
Anh nói nhỏ: “Đứa bé trong bụng cũng vặy! Con bé thật may mán vì là con gái.”
Anh sẽ nuôi dạy con bé như một nàng còng chúa!
Sùng Quang và Hoầc Doãn Tư là bé trai, cần phải được dạy bảo từ nhỏ. Sùng Quang đã hơi muộn, còn Hoác Doãn Tư lên năm sẽ phái được tiếp nhận giáo dục ưu tú.
Ồn Noãn hiếu ý anh.
Cò thông cảm cho bọn trẻ, nhưng cỏ cũng biết Hoác Minh rất độc đoán trong vấn đề này.
õn Noãn thỏa hiệp!
Hoâc Minh hòn lên gò má non mềm của cò, nhẹ nhàng lấm bẩm: “Bà Hoẳc thật rộng lượng và thấu tình đạt lý.”
Ôn Noãn không còn cách nào.
Đồng thời, cò cũng câm thấy nụ hòn của anh quá nóng bỏng.
“Hoâc Minh? Bọn nhỏ đều ớ nhà!”
Hoác Minh tăng nhiệt độ máy sưởi, vén váy cò lèn, hòn cò với giọng hàm hồ: “Hai tiếng nữa chúng sẽ không lén lâu đâu.”
Ôn Noãn nứa tin nứa ngờ.
Cò chỉ cám thấy anh tràn đây tinh lực, mặc dù có lúc kiềm chế không làm đến cuối nhưng anh cũng muốn yêu thương cô.
Một tiếng sau…
Ôn Noãn nâm trong lòng anh, càn mòi: “Hoâc Minh, đồ khốn!”
Anh đã thỏa mãn.
Anh nâm lấy tay cò và dịu dàng xoa nhẹ: “Bụng em hiện giờ chưa to lắm, sau này lớn rồi thì sẽ bất tiện.”
Ôn Noãn không thật sự tức giận.
Cò yêu Hoâc Minh sâu sâc, hơn nữa
anh đang ớ độ tuối sung mãn nhất của cuộc đời.
Cò cũng muốn anh được thoải mái.
Ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt tuấn tú của anh, cò nhỏ giọng nói: “Vậy lát nữa em giải thích thê’ nào với Hoâc Tây?”
Hoăc Minh hôn cò: “Để anh nói! ôn Noãn của chúng ta phải làm một người mẹ tốt.”
Lời trêu chọc của anh khiến ôn Noãn đỏ mặt.
Làm gì có đàn ông ngày nào cũng lắng lơ như anh.
Nhưng cò lại thích.
Ôn Noãn không biết Hoâc Minh lừa gạt Hoẳc Tây như nào, dù sao sau đó Sùng Quang đều phải dành hai tiếng mồi ngày làm việc với Hoãc Minh trong phòng sách.
Chưa kế Hoắc Tây, ngay cả ôn Noãn cũng thấy rất khố sớ!
Buối tôi, Ôn Noãn dạy Hoắc Tây chơi dương cầm.
Có một vị khách đến nhà, đó là Lục Khiêm từ thành phố c, cậu của òn Noãn.
Ôn Noãn khá bất ngờ.
Hoác Tây đang ngồi trước đàn đã nhảy lên, chạy vào vòng tay của Lục Khiêm, hòn òng ấy một cái thật mạnh: “Cậu ngoại!”
Lục Khiêm hòn lại có bé.
Ông ấy sờ nân người Hoâc Tây, mỉm cười nói với ôn Noãn: “Chãm sóc tốt lâm.”
Ồn Noãn rót trà cho ông ấy: “Sao đột nhiên cậu đến thành phố B?”
Khuôn mặt hiên lành cúa Lục Khiêm nở một nụ cười dịu dàng: “Cậu đến đón Minh Châu và Thước Thước sang ăn Tết ở thành phố c.”
Ban đ’âu ôn Noãn dự định đưa họ qua bang máy bay riêng cúa nhà họ Hoâc.
Không ngờ Lục Khiêm lại đến tận nơi đón.
Cô nhớ đến nỗi đau của Minh Châu phải nếm trái, còn có những khó khăn cúa Lục Khiêm thì lệ đong đầy khóe mât: “Tốt quá, cùng nhau đón năm mới! Phái rồi, Minh Châu đâu?”
Lục Khiêm cười nhạt: “Cậu qua thăm con trước rồi mới đón hai mẹ con cô ấy sang bên kia”
Ông ấy không chỉ thương Minh Châu và Thước Thước, ông cũng thương ôn
Noãn và mấy đứa nhỏ.
Lục Khiêm đặc biệt đến đây đế cho tiền lì xì.
Mồi đứa đều có một phần, đến cá ôn Noãn cũng có, phần lớn nhất và dày nhất.
Ôn Noãn cười nhạt: “Cám ơn cậu.”
Lục Khiêm xoa đầu cô…
Lúc này, Hoâc Minh từ trên Tâu đi xuống, thấy Lục Khiêm: “Sao vậy, tối phải đi liền sao?”
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK