Chương Bách Ngôn dặn tài xế lái xe chậm một chút.
Về đến nhà, Tần Dụ tắm rửa cả tiếng đồng hồ mới ra ngoài. Nhưng dù tắm rửa sạch sẽ đến đâu, cô vẫn ngửi thấy mùi lòng trắng trứng khó chịu trên người khi nửa đêm tỉnh giấc, cùng lời mắng chửi khó nghe của mẹ Lý Nhàn vang vọng bên tai.
Đang lúc nửa mê nửa tỉnh, cô nghe thấy Chương Bách Ngôn gọi điện thoại.
Về bệnh tình của Lý Nhàn.
Giọng nói Chương Bách Ngôn hơi trầm: "Được rồi, tôi biết rồi! Giúp cô ấy tìm bác sĩ phẫu thuật giỏi nhất thành phố B, phục hồi chức năng cũng tìm bệnh viện phục hồi chức năng tốt nhất."
Tần Dụ tựa vào gối im lặng nghe chồng nói, không đứng dậy trách cứ anh.
Bởi vì cô đã sớm đoán được cái kết.
Nếu như một cô gái tiếp xúc thân thể với anh mà chết, anh sẽ chỉ đau buồn mấy tháng, nhưng nếu ngã nặng đến mức này, anh sẽ cảm thấy áy náy nhiều năm. Tần Dụ mặc anh muốn làm gì thì làm, chung quy cô cũng không định yêu anh nữa.
Chương Bách Ngôn nói chuyện điện thoại xong thì trở về.
Tần Dụ nhắm mắt lại, mặc dù cô vẫn giữ nguyên tư thế, song anh biết cô đã tỉnh.
Hơn nữa, cô còn nghe thấy cuộc nói chuyện của anh.
Chương Bách Ngôn nằm cạnh cô. Một lúc sau, anh mới nghiêng người sang, nhẹ nhàng ôm lấy cơ thể cô, lơ đễnh vuốt ve... Kỳ thực anh không có ham muốn gì, chỉ muốn chạm vào cô.
Chạm rồi chạm, anh lại động tình.
Vì thế anh hôn vào sau tai Tần Dụ, khàn giọng nói: "Bác sĩ nói thế nào? Có phải ba tháng mới có thể quan hệ đúng không?"
Trong bóng tối, Tần Dụ mở mắt.
Trong mắt cô không có cảm xúc gì, chỉ có chán ghét, nhưng cô lại dùng giọng điệu rất bình tĩnh mà hỏi: "Chương Bách Ngôn, anh có ngửi thấy mùi lòng trắng trứng trên tóc của em không? Em luôn cảm thấy chưa được gội sạch."
Cơ thể của Chương Bách Ngôn đông cứng lại.
Sau đó, mọi hứng thú của anh đều biến mất, anh quay người sang một bên.
Anh biết Tần Dụ đang cố ý, cô không muốn làm chuyện đó với anh, cô cố ý làm anh ghê tởm.
Anh không trả lời cô mà nói: "Muộn rồi! Đi ngủ đi!"
Nhưng ai có thể ngủ được?
Chung giường khác mộng, bằng mặt không bằng lòng dường như là để miêu tả bọn họ nhỉ?
Sau này, trong suốt thời gian Tần Dụ mang thai, Chương Bách Ngôn hầu như không bao giờ chạm vào cô, Tần Dụ cũng chưa bao giờ chủ động đến gần anh... Hàng đêm họ ngủ cùng nhau, nằm cạnh nhau, ngay cả một cái ôm cũng không có.
Sau đó, Chương Bách Ngôn chuyển vào phòng khách.
Anh nói rất lịch sự, nói rằng sợ ảnh hưởng đến giấc ngủ của phụ nữ mang thai. Nhưng Tần Dụ biết, có cô ở đó thì anh không tiện giải quyết nhu cầu sinh lý... Giữa họ có một lớp ngăn cách, anh không muốn để lộ việc riêng tư của mình trước mặt cô.
Cô đồng ý.
Ngày tháng trôi qua, mối quan hệ của họ ngày càng trở nên xa cách.
Khi Tần Dụ mang thai được sáu tháng, Lục U sinh đứa con thứ hai. Cả nhà vốn tưởng rằng trong bụng cô là một bé gái nên quần áo và đồ dùng của em bé đều màu hồng, khi bé chào đời thì tất cả đều chết lặng.
Là một bé trai.
Mọi người đều bối rối, trong sự bối rối này, thằng nhóc kia cất tiếng khóc vang dội.
Lục U nhìn con trai nằm trên gối, khóe mắt có chút ươn ướt, nhẹ giọng nói: "Cứ gọi là Lục Ngộ đi!"