Một lát sau, ngoài sân vang lên tiếng khởi động ô tô, hẳn là Hoắc Minh ra ngoài.
Ôn Noãn cũng đoán được anh tức giận đến mức nào.
Nhưng cô cũng không để trong lòng.
Nếu anh đã không ở nhà, vậy cô quyết định dẫn Tiểu Bạch rời đi.
Suốt một ngày, hai người họ đều không hề liên lạc với nhau.
Tối thứ bảy, Ôn Noãn tham gia tiệc cưới của Bạch Vi và Cảnh Sâm.
Tiệc cưới được tổ chức trong một khách sạn năm sao, tổng cộng chỉ có bốn bàn, so với đám cưới của Cảnh Từ mới đây thì có hơi quạnh quẽ, hơn nữa trạng thái của Cảnh Sâm và Bạch Vi hình như không tốt lắm.
Ôn Noãn gửi lời chúc chân thành nhất tới hai người.
Giọng Bạch Vi hơi run ôm cô.
Cảnh Sâm đứng kế vợ mình nhìn vào mắt Ôn Noãn, ánh mắt hai người giao nhau.
Ánh mắt của anh ta rất phức tạp, anh ta là đàn ông, đương nhiên biết rõ Ôn Noãn phải trả giá những gì, cho nên anh ta vừa biết ơn lại vừa cảm thấy áy náy…
Ôn Noãn cười nhạt với anh ta, bình tĩnh thản nhiên.
Từ trước đến nay, Cảnh Sâm luôn là người bất cần đời.
Nhưng anh ta biết, anh ta nợ Ôn Noãn cả đời này, không thể nào trả nổi…
Ôn Noãn lại khách sáo nói vài câu rồi ngồi xuống, im lặng nhìn xung quanh một vòng, thấy Hoắc Minh không đến.
Cô nhẹ nhàng thở ra một hơi!
Tiệc cưới này mọi người g ăn với tâm trạng phức tạp lẫn lộn, ngay cả cô dâu chú rể đi kính rượu đều không vui lắm, nhưng Cảnh Sâm vẫn luôn nắm tay Bạch Vi, cố gắng chống đỡ nụ cười gượng ép trên mặt.
Tan tiệc, Ôn Noãn vào nhà vệ sinh.
Vừa rửa tay, cô vừa nghĩ đến bàn tay nắm chặt của Cảnh Sâm và Bạch Vi, cô nghĩ hẳn là Bạch Vi sẽ rất hạnh phúc. Đúng lúc cô đang xoay người chuẩn bị đi, giọng nói của Cảnh Sâm vang lên từ sau lưng: "Ôn Noãn."
Ôn Noãn giật mình…
Cảnh Sâm mặc u phục, đang hút thuốc ở lối đi vào nhà vệ sinh, thấy Ôn Noãn giây mình, anh ta dập tắt điếu thuốc, chân thành nói lời cảm ơn với cô.
Ôn Noãn không nhiều lời: "Hai người cũng không dễ dàng gì mới có thể ở bên nhau, đối xử thật tốt với Bạch Vi nha."
Cảnh Sâm gật đầu.
Có vẻ anh ta không nhịn được mà quan tâm hỏi: "Cô với Hoắc Minh thế nào rồi?"
Câu này anh ta ám chỉ ai, bọn họ đều hiểu mà không nói rõ.
Rõ ràng là Ôn Noãn hơi ngẩn ra, sau đó cười nhạt nói: "Thì vẫn vậy thôi! Cảnh Sâm, anh đừng quan tâm chuyện này nữa, kết hôn xong, tận hưởng tuần trăng mật vui vẻ nhé!"
Tâm trạng của Cảnh Sâm cực kỳ phức tạp.
Anh ta còn muốn nói thêm nhưng Bạch Vi xuất hiện, cô ấy đứng ở bên kia lối đi nhỏ, giọng nói ngơ ngác: "Cảnh Sâm, anh vừa nói cái gì?"
Cảnh Sâm giật mình hoảng hốt.
Anh ta vội vàng bước đến trấn an Bạch Vi: "Chỉ là nói chuyện phiếm với Ôn Noãn thôi!"
Bạch Vi nhẹ nhàng đẩy anh ta ra.
Cô ấy nghe thấy Cảnh Sâm hỏi về Hoắc Minh.
Ôn Noãn đang ở bên Hoắc Minh?
Cô ấy không ngốc, đột nhiên cuộc hôn nhân giữa cô ấy và Diêu Tử An kết thúc, cô liền có thể gả cho Cảnh Sâm… Chắc chắn cô ấy được giúp đỡ bởi người có địa vị còn cao hơn cả nhà họ Diêu, cô ấy nghĩ hoài nghĩ mãi, lại chưa từng nghĩ đến người đó chính là Hoắc Minh!
Đôi mắt của Bạch Vi đỏ hoe nhìn Ôn Noãn, cánh môi run run.
Ôn Noãn thở dài.
Cô nói với Cảnh Sâm: "Anh tránh mặt chút đi, tôi có mấy lời muốn nói với cô ấy!"
Cảnh Sâm cũng cảm thấy phụ nữ giao tiếp với nhau sẽ hiểu nhau hơn nên đồng ý, trước khi đi, anh vỗ nhẹ vai vợ, dịu dàng nói: "Dù thế nào đi chăng nữa cũng đừng để ảnh hưởng đến con nhé!"
Nếu là trước đây, Bạch Vi hẳn là đã bùng nổ lên rồi.
Nhưng hiện giờ, cô ấy lại không có đủ tự tin để mất bình tĩnh, thích gì làm nấy, bởi vì đứa bé trong bụng cô ấy có lẽ là nhờ Ôn Noãn hi sinh thứ gì đó để đổi lấy, cô ấy không thể nói được bây giờ bản thân đang cảm thấy như thế nào.
Giờ phút này, cô ấy chỉ muốn khóc!
Ôn Noãn đi đến cạnh cô ấy, sửa sang lại váy cưới cho cô ấy: "Hôm nay cậu đẹp lắm! Cô dâu nên có dáng vẻ của cô dâu chứ, không nên khóc! Bạch Vi, tớ không sao đâu… Sau này tớ không định kết hôn nữa, cho nên tớ cũng không cảm thấy có lỗi với ai!"
Bạch Vi vẫn khóc như mưa.
Cô ấy tự nhận giữa mình và Ôn Noãn không hề có bí mật gì, thế nhưng cô ấy chưa từng nghe nói Ôn Noãn không muốn kết hôn.
Bạch Vi nghẹn ngào nói: "Tớ không tin!"
Ôn Noãn nhẹ nhàng ôm lấy Bạch Vi, nhỏ giọng nói: "Tớ từng thích hai người, nhưng cuối cùng kết quả đều không tốt! Cho nên ở một mình vẫn rất tốt mà!"
Cô đã thực sự nghĩ tới, một năm sau khi sự nghiệp đã ổn định, cô có thể ra nước ngoài!
Bầu bạn với chị Lê.
Hoặc là dẫn mẹ đi du lịch vòng quanh thế giới.
Không có tình yêu, con người có thể sống rất tốt mà!
Ôn Noãn tính về sớm, nhưng Bạch Vi lại khóc lóc không ngừng. Cô ngước mắt lên định nói gì đó, nhưng ánh mắt nhìn thẳng phía trước.
Hoắc Minh đang đứng ở phía sau Ôn Noãn, vẻ mặt thản nhiên, không biết đã nghe được bao lâu.
Bạch Vi mở to mắt, nhỏ giọng nói: "Hoắc Minh đến kìa!"
Ôn Noãn ngẩn ra.
Cô chậm rãi xoay người, thấy anh đang đứng dưới chùm đèn pha lê, cả người toát ra phong thái tao nhã.
Bầu không khí quái dị…
Cuối cùng vẫn là Hoắc Mình nhỏ giọng mở miệng, cho Ôn Noãn thể diện cũng cho chính mình thể diện: "Ôn Noãn không thể lái xe, tôi đến đón cô ấy về!"
Bạch Vi hơi động.
Cảnh Sâm biết tính tình của cô, thấp giọng nói: "Để bọn họ tự giải quyết!"
Cơ thể Bạch Vi cứng đờ rất lâu, mới từ từ thả lỏng.
Ôn Noãn cười nhẹ với bọn họ: "Tân hôn vui vẻ!"
Cô theo Hoắc Minh rời khỏi tiệc cưới.
Trong thang máy, không ai lên tiếng, trên đường chở cô về, hai người cũng không nói với nhau chữ nào.
Nửa tiếng sau, xe dừng lại ở dưới lầu căn hộ của Ôn Noãn.
Ôn Noãn cảm thấy cổ hơi mỏi, hơi xoay cổ qua lại, sau đó nghiêng người nói: "Tôi xuống xe đây!"
Cạch một tiếng.
Anh khóa cửa xe lại.
Tay nắm cửa xe của Ôn Noãn buông ra, từ từ thả xuống, cô dựa lưng vào ghế, trầm giọng nói: "Hoắc Minh…"
Hoắc Minh nghiêng người nhìn cô chằm chằm.
Ôn Noãn luôn xinh đẹp rạng ngời, là kiểu rất hợp gu thẩm mỹ của anh.
Khuôn mặt trắng nõn, đường nét tinh xảo, mái tóc dài màu trà cũng rất mềm mượt.
Anh rất muốn có được người này, không chỉ muốn ngủ với cô mà muốn có được toàn bộ thể xác và tinh thần của cô cả đời.
Vậy mà Ôn Noãn lại nói, cô không muốn kết hôn!
Hoắc Minh chưa từng nếm trải qua đau đớn như vậy, trong lòng cực kỳ chua xót, nhưng lại không thể biểu hiện ra bên ngoài, nói thêm một câu cũng chính là tự làm mình xấu hổ!
Anh nhìn chằm chằm cô, yết hầu không khỏi trượt lên xuống.Anh mở ngăn đựng đồ lấy ra một bao thuốc lá chưa mở, thuần thục mở ra châm một điếu.
Khi sương khói tràn ngập trong lồng ngực, loại đau đớn này thế mà có thể giảm bớt cơn đau trong lòng.
Hoắc Minh hơi nghiện rồi!
Anh hút thuốc trong xe nhưng lại không mở cửa sổ, rất nhanh trong xe đã ngạt khói.
Ôn Noãn không nhịn được mà lên tiếng: "Hoắc Minh!"
Cô bị anh hôn!
Hai người đã từng hôn nhau rất nhiều lần, nhưng chưa có lần nào kịch liệt như bây giờ, Hoắc Minh như thể đang gặp ác mộng, muốn cắn nuốt toàn bộ cơ thể cô.
Ôn Noãn vừa khó nuốt vừa khó thở.
Khắp nơi đều là hơi thở của Hoắc Minh!
Cô ngộp đến mức tưởng chừng như mình sắp chết…
Hoắc Minh ngừng lại, trán áp trán với cô, anh nhẹ nhàng nhắm mắt, giọng nói đau khổ: "Ôn Noãn, tại sao chúng ta phải đi đến bước đường này!"
Ôn Noãn không biết trả lời thế nào.
Anh không ép cô chỉ là nhẹ nhàng ôm cô
Cô biết tâm trạng của anh không tốt, đành nhỏ giọng nói: "Hoắc Minh, tôi không hận anh, ngược lại có một số việc tôi còn biết ơn anh, nhưng biết ơn là biết ơn, thích là thích… Tôi chỉ không muốn buộc bản thân thêm lần nào nữa!"
Hoắc Minh im lặng nghe.
Anh hoảng hốt nghĩ: Rõ ràng là hiểu những gì cô nói, nhưng anh nghe vào lại thấy trong lòng đau nhói!
Ngay khi bầu không khí đông cứng lại, di động của anh vang lên, là cuộc gọi từ Hoắc Chấn Đông.
Giọng nói của Hoắc Chấn Đông rất gấp gáp: “Hoắc Minh, con mau đến Đông Giao một chuyến đi, bây giờ tình hình bà cụ không được tốt lắm, e rằng đây là lần cuối gặp bà!"
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK