Mảnh thuỷ tinh này là cô cố tình đến thăm nghệ sĩ nối tiếng ông Kaede Matsumoto, học nhiều ngày mới làm ra được như vậy, thậm chí lúc đó cô còn bị phồng rộp ở ngón tay.
Nhưng thành phẩm khá đẹp.
Hoắc Tây nhìn một lúc ròi cất nó lại vào cặp táp.
Cô chuẩn bị lên lầu thì thấy tấm thiệp mời có in ảnh MC… MC đó tên là Tống Vận, khá là trẻ trung xinh xắn, nhưng điều thu hút Hoắc Tây là số màu son của cô ta.
Một lúc sau cô lên lầu, Trương Sùng Quang và bọn trẻ đang ở trong phòng sách.
Cô đứng ngoài cửa nhìn một lúc rồi quay về phòng.
Hoắc Tây tắm rửa xong, bôi kem dưỡng ấm lên miệng, nhưng không khỏi nhớ đến lời mẹ nói trong lúc uống trà hôm nay. ôn Noãn nhắc lại mối quan hệ trong hôn nhân, ám chỉ cô quá lạnh nhạt với Trương Sùng Quang.
Ôn Noãn nói: “Hoắc Tây, nếu con muốn tiếp tục cuộc hôn nhân này, con và Trương Sùng Quang đều phải thay đổi. Con không cần nói,
Sùng Quang là đứa nhỏ mẹ thấy từ nhỏ tới lớn, mẹ hiểu rõ tính của thằng bé. Đàn ông mà, có lúc yêu con, lúc mất lý trí thì cũng sẽ phạm sai lầm, trong mắt con thì lại không chứa nổi một hạt cát.”
Nghĩ đến đây, Hoắc Tây cụp mắt xuống.
Cô đặt kem dưỡng da trong tay lên bàn trang điếm, yên lặng ngồi ngây người ra đó. Một lúc sau, cô lại lấy ly thuỷ tinh trong cặp táp trên ghế sô pha ra ngắm.
Trong tấm kính màu, lá phong đỏ như lửa.
Chứa đựng thanh xuân giữa cô và Trương Sùng Quang.
Trong lúc Hoắc Tây đang ngấn ngơ, cửa phòng ngủ chính bị đấy ra, Trương Sùng Quang đi vào và tiện hỏi: “Em đang xem gì đấy?”
Hoắc Tây cất đ’ô đi: “Xem tài liệu.”
Trương Sùng Quang trở tay đóng cửa phòng ngủ lại, ánh mắt sâu thẳm: “Tuần sau là lễ kỉ niệm của công ty, em và thư ký Tân trao đổi và chuẩn bị lễ phục đi.”
Hoắc Tây gật đầu: “ừm, lúc nãy em có thấy tấm thiệp ở dưới lầu.”
Ánh mắt của Trương Sùng Quang càng sâu hơn, anh đi tới nghịch mấy chai kem dưỡng da cô cầm khi nãy: “Em xem xong, cảm thấy thế nào, luật sư Hoắc có ý kiến chỉ bảo gì không?”
Hoắc Tây cúi mắt và cười nhẹ: “MC khá là xinh đẹp.”
Trương Sùng Quang nhìn cô chằm chằm một lúc lâu, đột nhiên đi ra sau lưng, thoải mái ôm cô từ phía sau. Đồng thời, anh nhẹ nhàng ngửi mùi thơm trên cơ thể cô. Người phụ nữ mới tắm, trên người lúc nào cũng có mùi dễ chịu.
Giọng anh khàn khàn: “Có đẹp đi nữa cũng không đẹp bằng em.”
Ngón tay anh không an phận, Hoắc Tây muốn ngăn nhưng dường như anh nhất quyết muốn quan hệ. Trương Sùng Quang bế thốc cô lên, đi thẳng đến chiếc giường lớn mềm mại, cong một chân đỡ trên giường, giơ tay cởi cúc áo.
Hoắc Tây không thích tư thế này, huống chi cô không quen bọn trẻ còn ở đây.
“Miên Miên và Duệ Duệ có thế sẽ qua đấy đó.”
Trương Sùng Quang đã cởi cúc áo, ôm mặt vợ rồi hôn lên, giọng càng khàn hơn và nói những cáu không biết xấu hố: “Bọn trẻ còn nhỏ, sẽ không tuỳtiện vào phòng của bố mẹ… Hai năm trước, Duệ Duệ còn hỏi tại sao nửa đêm mẹ lại khóc, có phải bố ức hiếp mẹ không? Hoắc Tây, em nói xem anh nên trả lời câu hỏi này thế nào?”
Hoắc Tây ghét nhất là lúc anh nói những lời này.
Cô vừa xấu hố vừa khó xử.
Tuổi tác dần càng cao nhưng trong chuyện vợ chồng, Trương Sùng Quang còn muốn mạnh mẽ hơn thời trẻ nhiều. Có lúc Hoắc Tây thật sự nghi ngờ liệu có phải anh uống thuốc không?
Có lẽ hôm nay vừa trò chuyện với ôn Noãn nên Hoắc Tây ngoan ngoãn hơn ngày thường nhiều.
Anh nâng cơ thế cô lên, lúc mạnh mẽ chiếm hữu, thỉnh thoảng cô cũng đáp lại anh.
Đêm nay là sự ấm áp hiếm có trong ba năm nay.
Trương Sùng Quang lại trầm mê, mãi đến rạng sáng anh mới chịu buông tha cho người phụ nữ trong lòng. Họ cũng không quay lưng lại ngủ như trước, mà anh ôm cô trò chuyện một lát.
Hoắc Tây nghĩ, nếu muốn tiếp tục ở bên nhau dài lâu, có lẽ họ nên trò chuyện tử tế với nhau.
Nhưng từ đầu tới cuối, cô vẫn chưa quên được vết son đổ trên áo sơ mi của anh. Nhưng mãi đến lễ kỉ niệm của công ty Trương Sùng Quang, hình như anh cũng không định giải thích chuyện đã xảy ra vào đêm đó.
Hôm tố chức lễ kỉ niệm của công ty Trương
Sùng Quang.
Hoắc Tây là nữ chủ nhân nên đã đấy công việc trước ba ngày rồi tới tham dự buổi lê cùng anh.
9 giờ sáng, thư ký Tần đi cùng cô tới salon tạo hình một chuyến, thay bộ lễ phục đã đặt sẵn và làm tạo hình. Làm xong, thợ tạo hình không nhịn được khen ngợi: “Cô mặc bộ lễ phục này lên người đúng là cao quý! Hoàn toàn khác hẳn phong cách của MC họ Tống kia.”
MC họ Tống?
Hoắc Tây khẽ cau mày, cô nhìn sang thư ký của Trương Sùng Quang: “Cô tra một chút có phải là Tống Vận không?
Thư ký Tần thầm kêu khố trong lòng.
Cô ấy không cần tra cũng nghĩ ra, chắc chắn là Tống Vận rồi.
Lúc trước, cô ấy biết Tống Vận có tham vọng muốn cưa đố Tổng giám đốc Trương. Nhưng cô ấy không ngờ trong buổi lễ như hôm nay, người phụ nữ này còn cách thượng vị 10 cây số nữa lại muốn khiêu khích vợ cả.
Tổng giám đốc Trương và luật sư Hoắc không chỉ là vợ chồng, mà còn là người thân thiết như xương cốt gắn liền. Hơn nữa… với gia thế của luật sư Hoắc, ai khiêu khích nổi chứ?
Thư ký Tần thầm mắng Tống Vận 18 lần, hỏi thăm cả mẹ cô ta.
Đồ ngu!
Nhưng ngoài mặt, thư ký Tần vẫn giả bộ ngạc nhiên: “Không phải chứ? Cô ta là MC tuyến 18 chắc không có được tài nguyên kiếu này đâu, để tôi đi tra một chút.”
Kết quả thật sự là Tống Vận.
Thư ký Tần vội nói: “Nếu cô đế ý thì tôi lập tức thay cô ta, nếu thật sự không được… Cô muốn thay người này cũng được.”
Hoắc Tư nhìn thư ký Tân chằm chặp một lúc lâu, sau đó cô thoáng mỉm cười: “Không cần!”
Cô lại nói: “Chẳng qua cô Tống này có phẩm vị giống tôi mà thôi.”
Trong lòng thư ký Tần như đánh trổng, cô ấy nghi ngờ Hoắc Tây đã biết chuyện gì đó. Nhưng chuyện này cô ấy cũng không tiện hỏi… mà cũng chẳng dám hỏi.
May là đúng lúc này, di động của Hoắc Tây vang lên.
Cô nhìn qua, là Trương Sùng Quang gọi tới.
Ánh mắt Hoắc Tây hơi lạnh lùng. Nếu cho cô chọn, bây giờ cô chẳng muốn nhận điện thoại của anh một chút nào.
Trương Sùng Quang cất giọng dịu dàng: “Em đã làm xong chưa?”
Hoắc Tây đáp ừ: “Em qua khách sạn ngay đây.”
Cô còn muốn nói gì đó nhưng lại nghe thấy một giọng nữ dịu dàng, quyến rũvang lên bên kia: “Tống giám đốc Trương, bên đây cần phải khớp kịch bản một chút, bây giờ anh có tiện không?”
Trương Sùng Quang nói mấy câu, sau đó đang định trò chuyện với Hoắc Tây, nhưng giọng cô lại trở nên hơi lạnh nhạt: “Anh bận đi!”
Cô cúp máy.
Thư ký Tần ở bên cạnh không dám thở mạnh. Hoắc Tây chậm rãi đặt di động xuống, cơ thế mệt mỏi dựa lên sô pha rồi nhẹ giọng hỏi: “Bao lâu rồi?”
“Gì ạ?”
Ban đầu thư ký tần còn muốn giả ngốc cho qua, nhưng Hoắc Tây mở mắt nhìn vào mắt cô ấy, khiến đối phương không rét mà run. Cô ấy chỉ đành căng da đầu nói: “Cụ thế tôi cũng không rõ lắm, nhưng tôi có thể khẳng định rằng người phụ nữ kia vẫn chưa thành công.”
Hoắc Tây nhớ tới mùi nước hoa và dấu son môi tối đó.
Cô cụp mắt cười nhạt: “Thế cũng chưa chắc!”
Cô phất tay bảo mọi người rời đi hết, chỉ muốn yên tĩnh một mình… Thư ký Tần muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn dẫn người đi ra ngoài.
Hoắc Tây ngồi một mình trong phòng trang điểm rộng lớn.
Trong túi cô có thuốc lá.
Khi nào buồn bực về công việc thì cô sẽ châm một điếu, cũng không hút mà đế nó lặng lẽ cháy.
Nhưng bây giờ cô lại muốn hút một điếu.
Làn khói xám từ từ dâng lên, hun cay cả mắt… Cô nghĩTrương Sùng Quang đế mặc một người phụ nữ khác dây dưa không rõ, còn xuất hiện trong cuộc sống và công việc của anh, đủ để chứng minh anh đã đưa ra sự lựa chọn.
Cuối cùng họ, cô và Trương Sùng Quang đã đi đến điểm cuối.
Cô nghĩ có lẽ mình nên thành toàn cho anh.
Khi Hoắc Tây tới tiệc rượu thì đã 11 giờ.
Đại sảnh xa hoa, ánh đèn giao hòa, khách quý vui vẻ cười nói vô cùng náo nhiệt.
Trương Sùng Quang là nhân vật chính, dĩ
nhiên được mọi người vây xung quanh. Tống Vận tìm cơ hội nói chuyện một mình với anh, trong lời nói toàn là chuyện công việc đầy khách khí: “Cảm ơn Tống giám đốc Trương đã cho em cơ hội. Em còn tưởng sẽ bị anh phủ nhận cơ.”
Trương Sùng Quang thờ ơ nói: “Cô nghĩ nhiều rồi.”
Tổng Vận còn muốn nói gì đó, bên tai lại vang lên một giọng nói mềm mại: “Bố ơi!”
Tống Vận cũng nhìn theo Trương Sùng Quang qua đó thì thấy con trai con gái của anh và Hoắc tây. Vì được di truyền nhan sắc của bố mẹ nên hai đứa bé cực kỳ xinh đẹp.
Hoắc Miên Miên đã là một cô bé xinh đẹp.
Nhưng Hoắc Sùng Quang vẫn bế cô bé lên.
Miên Miên ôm cổ anh rồi hôn hít. Tiếu Trương Duệ còn nhỏ tuổi nhưng đã rất ổn trọng, cậu bé cũng rất yêu chị gái.
Trương Sùng Quang dẫn theo hai con tới khu buffet.
Anh chọn kem Miên Miên thích nhất cho cô bé.
Tống Vận thấy dáng vẻ dịu dàng này của anh, trong lòng tóm lại cũng có chút rung động của phái nữ. Cô ta tưởng tượng nếu mình cũng sinh con đẻ cái cho người đàn ông như vậy, cuộc
sống chắc tốt đẹp biết bao.
Lúc Hoắc Tây đi vào, đúng lúc bắt gặp ánh mắt của Tống Vận, đó là ánh mắt người phụ nữ ngắm nhìn người đàn ông.
Hơn nữa, bộ lễ phục cô ta mặc cũng cùng kiểu với mình.
Hoắc Tây cầm một ly sâm banh lên, thư ký Tân khẽ ho: “Cô Tống.”
Tổng Vận vừa quay người đã trông nhìn Hoắc Tây.
Cô ta nghĩ vị luật sư Hoắc này thấy mình mặc cùng kiểu lễ phục với cô chắc chắn sẽ sốc và tức giận, sẽ lộ ra bộ mặt vô lý… Nhưng không hề có.
Hoắc Tây rất bình tĩnh, thậm chí cô còn cười khẽ: “Cô Tống, chào cô.”
Tống Vận sững sờ giây lát rồi lập tức nói: “Luật sư Hoắc, con cô rất đáng yêu.”
Hoắc Tây nói đầy ẩn ý: “Tôi tạm thời vẫn là mợ Trương, trong hoàn cảnh như hôm nay, cô Tống có thể gọi tỏi là mợ Trương… Nhỡ ngày nào cần kiện cáo gì đó có thể tìm tới tôi. Đến lúc đó, cô gọi tôi là luật sư Hoắc sẽ thích hợp hơn chút đó, cô thấy thế nào?”
Tổng Vận lăn lộn trong giới giải trí bao năm cũng sành sõi sự đời. Trong lòng cô ta rất khinh
thường Hoắc Tây, nào ngờ đối phương lại ghê gớm như vậy, khí chất cũng mạnh mẽ.
Tống Vận đang nghĩtìm lời để nói.
Trương Sùng Quang đi tới, anh ôm lấy eo Hoắc Tây. Ánh mắt khẽ nheo lại nhìn bộ lễ phục trên người cả hai, có thế nhìn ra anh rất không vui: “Sao thế đụng váy rồi à?”
Hoắc Tây chỉ im lặng, cười thờ ơ.
Tống Vận vội vàng giải thích: “Xin lỗi, Tống giám đốc Trương, em không cố ý. Em tìm tạm một bộ lễ phục để thay thôi!” Nói xong mắt cỏ ta đỏ hoe, dáng vẻ ấm ức, hốt hoảng muốn chạy vào phòng nghỉ.
Một tiếng hô vang lên, rượu vang đỏ sẫm hắt lên váy cô ta.
Nhân viên phục vụ sững sờ, rõ ràng mình đã rất cẩn thận, sao lại hắt lên người thê?
Anh ta vội vàng xin lổi: “Tôi xin lỗi!”
Trong mắt Tống Vận ngấn ngấn nước, cô ta khẽ nói: “Tôi biết, không liên quan đến anh…” Cô ta ngước nhìn Hoắc Tây rồi nói đầy ẩn ý.
Thư ký Tân tức điên: Hoa sen trắng!
Hoắc tây chẳng buồn giải thích, nếu cô muốn làm gì thì sẽ hắt thẳng tay chứ cần gì phải nhờ người bên cạnh ra tay?
Trương Sùng Quang nhìn sang thư ký Tần: “Dẩn cô ta tới phòng nghỉ rồi tìm một bộ lễ phục cho cô ta thay.”
Tống Vận cắn môi: “Cảm ơn Tổng giám đốc Trương.”
Cô ta lại gật đầu với Hoắc Tây tỏ vẻ rất hiểu chuyện. Hoắc Tây đã thấy nhiều loại phụ nữ muốn bò lên trên như cô ta rồi nên chẳng thèm đế vào mắt. Cô cười hờ hững: “Tống giám đốc Trương thương hoa tiếc ngọc thật đấy!”
Trương Sùng Quang hơi không vui: “Nói bậy gì thế?”
Anh muốn nói rõ nhưng lãnh đạo công ty bên kia đã đi tới gọi anh, kéo người đi rồi… Khi hiện trường chỉ còn lại ba người phụ nữ, Hoắc Tây đi tới trước mấy bước. Cô khẽ nghiêng người thì thầm bên tai Tống Vận.
“Nước hoa mà cô Tống dùng là “Opium” nhỉ? Tôi từng ngửi thấy trên người chồng tôi, còn cả loại son môi màu đỏ của cô nữa… Hình như cô rất trung thành với màu cam nhỉ!”
Trong lòng Tống vẫn giật thót.
Hoắc Tây đã phát hiện ra bí mật nhỏ của cỏ ta rồi. Nếu lúc này, Hoắc Tây kêu cô ta cút thì cô ta chẳng thể nào trở mình, cũng không có cách nào ở lại bên cạnh Trương Sùng Quang nữa…
Trong tiệc rượu, Trương Sùng Quang bị rót khá nhiều rượu, khi về đến nhà, bước chân anh đã không vững.
Hoắc Tây đỡ anh lên lầu.
Có lẽ vì tâm trạng vui vẻ nên khi cô đặt anh xuống giường, định cởi giày cho anh, người đàn ông lại đè cô dưới người muốn sinh hoạt vợ chồng với cô.
Hoắc Tây duỗi tay chống lên vai anh, giọng nhẹ tênh: “Anh uống nhiều rồi!”
Ánh mắt Trương Sùng Quang sâu thẳm, lúc này trông anh nào có nửa phần say chứ?
Anh nhìn cô chăm chú hồi lâu rồi ngồi dậy dựa vào đầu giường, hừ cười: “Phản ứng lớn như vậy? Bây giờ không chịu cho anh chạm vào hả? Trái lại anh quên mất, hôm nay là lể kỷ niệm của công ty anh, ngày mai là giỗ của cậu ta. Dĩ nhiên cậu ta quan trọng hơn anh một chút rồi. Ngày như vậy chắc em sẽ không chịu cho anh chạm vào đâu nhi? Anh nói đúng không hả mợ Trương?”
Hoắc Tây hỏi thẳng: “Hoắc Tây là có chuyện gì?”
Trương Sùng Quang không hề né tránh, lạnh nhạt mở miệng: “Chỉ tiếp xúc mấy lần trong công việc, anh không có gì với cô ta cả! Sao thế… em
ghen rồi à?”
Hoắc Tây cúp mắt rồi khẽ nói: “Hương nước hoa và kiểu son giống hệt nhau, cùng một bộ lễ phục… Trương Sùng Quang, buổi tối vào một tháng trước là cô ta đúng không?”
Ánh mắt Trương Sùng Quang trở nên lạnh lẽo.
Đột nhiên, anh khẽ niết cằm cô, giọng nói vừa nhanh vừa vội thậm chí hơi nghiêm khắc: “Mợ Trương, chẳng qua anh uống say nhận nhầm người, hơn nữa anh và cô ta không xảy ra bất cứ quan hệ thực chất nào. Em đã không chịu nổi rồi? Thế ngày nào anh cũng phải đối mặt với cô vợ đồng sàng dị mông, mỗi giây mỗi phút cô ấy đều đang nhung nhớ người đàn ông khác. Em cho rằng anh chịu nổi không? Em nghĩ anh có khó chịu không?”
Hoắc Tây đấy mạnh anh ra: “Trương Sùng Quang, chuyện này giống nhau hả?”
“Sao lại không giống?”
Anh trở nên tàn nhẫn, đè cô xuống giường. Ánh mắt anh hung ác như thể muốn cắn xé cô ra: “Em nói cho biết khác nhau chỗ nào hả? Là Bạch Khởi chưa từng có suy nghĩ gì với em, muốn lên giường cùng em hay là giữa hai người thật sự trong sạch như tờ giấy trắng hả? Em nói ra ai tin chứ? Em nghĩ anh sẽ tin lúc còn ở Anh em và cậu
ta không có gì hả, trai đơn gái chiếc… Thật sự coi như không hề có chuyện gì xảy ra sao? Em chưa từng lên giường với cậu ta ư?”
Một cái tát giáng lên mặt anh…
Đánh xong, bàn tay của Hoắc Tư cũng phát đau, cả hai đều thở hổn hển.
Hôm nay là thời khắc vinh quang của anh, anh lại lựa chọn xé rách miệng vết thương cuộc hôn nhân của họ… Hoắc Tây có thế chấp nhận sự thẳng thắn, nhưng anh lại lôi Bạch Khởi đã khuất và một người phụ nữ có ý xấu vào cuộc hòn nhân của họ.
Lẽ nào đây là cuộc hôn nhân mà cô muốn cứu vãn sao?
Thật ra nó đã trăm ngàn lổ hổng từ lâu.
Anh chưa bao giờ nói ra những lời khó nghe như vậy, nhưng hôm nay lại mượn hơi rượu nói hết ra… Cô chậm rãi hạ tay xuống, biểu cảm chưa từnq thất vonq như bây qiờ.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK