Mục lục
Hoắc tổng truy thê - Hoắc Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tần Dụ thật sự rất đau đớn.
Nhưng sự đau đớn của cô lại không thế bày tỏ ra bên ngoài với người ta, tất cả mọi chua xót chỉ có thế đế bản thân cô tự nuốt vào. Bởi vì trước khi đính hôn, đủ loại tin đồn nhảm nhí đã truyền vào trong tai cô, truyền đến lỗ tai người nhà cô.
Người nhà bảo cô nên suy nghĩthêm,
Vì cô thích anh, cho nên kiên trì muốn đính hôn với anh.
Cô cho rằng, cho dù những cái đó là sự thật nhưng đó cũng là chuyện quá khứ… Cò cho rằng Chương Bách Ngôn đã buông tay, mãi cho đến hôm nay khi thấy Lục u, thấy được ánh mắt Chương Bách Ngôn nhìn cò ấy, cô đã biết người đàn ông có thể là chồng của mình, cả đời này có khi sẽ không thế quên được.
Tân Dụ quá đau đớn…
Cô cầm lấy váy ngủ ở một bên, đeo thêm thắt lưng, nhẹ giọng mở miệng: “Anh trở về đi! Tôi không có việc gì!”
Chương Bách Ngôn vẫn chưa khốn nạn đến mức đó.
Anh mới chiếm lợi xong, bây giờ lại ném người ta sang một bên, huống chi đây là vợ tương
lai của anh nữa..
Anh cong đầu gối, ngồi xổm trước mặt cô,
Ngửa đầu nhìn cô một lát, nhẹ giọng hỏi: “Về với anh ddi 1 Tần Dụ, chúng ta là vợ chồng sắp cưới, đón năm mới cùng nhau là điều bình thường, sau này anh sẽ gọi điện thoại cho bố mẹ em.”
Tần Dụ nhìn anh chăm chú.
Chương Bách Ngôn đặt bàn tay ở sau đầu cô, nhẹ nhàng ôm cô vào trong lòng ngực, bờ mỏi của anh ghé sát vào bên tai cô lấm bẩm: “Rất xin lỗi vì đã làm em đau lòng! Nhưng ,à Tần Dụ, anh bảo đảm sẽ không có những người khác.”
Sự bảo đảm của anh không thể khiến Tần Dụ vui vẻ.
Anh nói sẽ không có những người khác, anh giữ mình cũng không phải vì cô.
Thật ra là vì Lục u.
Cô hỏi anh: “Chúng ta sẽ có con!”
“Đương nhiên!”
Chương Bách Ngôn nói như chém đinh chặt sắt, anh vuốt ve khuôn mặt nhỏ lạnh lẽo của cô, hứa hẹn: “Chúng ta sẽ có con.”
Tần Dụ lại khóc.
Nếu không vì thích đến thế, cô cũng không
cần ép dạ cầu toàn như vậy.
Cô như thiêu thân lao đầu vào lửa, khống biết tương lai.
Chương Bách Ngôn mặc áo khoác thay cô, muốn đưa cô đi, Tần Dụ không chịu: “Bên trong vẫn mặc váy ngủ, chẳng ra thể thống gì!”
Chương Bách Ngôn nhìn cô, bổng nhiên chặn ngang bế cô lên.
Tần Dụ vội vàng ôm cổ anh.
Sau đó cả hai người đều không nói gì, Chương Bách Ngôn lưu loát ôm cô xuống lầu… Người giúp việc trong nhà nhìn thấy, bọn họ đều nhấp miệng cười thầm: “Cậu chủ khỏe ghê nhỉ!”
Chương Bách Ngôn phát bao lì xì cho mọi người.
Tân Dụ có hơi ngượng ngùng, cô nhẹ giọng bảo anh thả mình xuống, Chương Bách Ngôn lại nhẹ nhàng vuốt ve cẳng chân tinh tế bóng loáng của cô… Vóc người Tân Dụ rất cao, cẳng chân vô cùng xinh đẹp.
Anh vừa sờ, cả người cô lập tức run rẩy.
Ánh mắt của Chương Bách Ngôn trở nên đen tối.
Anh lái xe đưa cô về biệt thự của mình, thật ra cũng không nghĩtới việc sẽ làm chuyện đó, dù sao đây cũng là lần đầu tiên của cô, lại còn khóc,
thế nhưng chắc là vì nghỉ tết quá nhàm chán, trai đơn gái chiếc ở chung một chỗ lại dễ lau súng cướp cò.
Bọn họ là vợ chồng sắp cưới cũng không cần kiêng kị.
Buối chiều, trên cái giường lớn kia, Chương Bách Ngôn lại muốn cô thêm hai lần…
Chạng vạng, chiều hôm mênh mông.
Tần Dụ tỉnh lại trên giường, cô duổi tay sờ bên gối, trổng trơn… Chương Bách Ngôn cũng không ở trên giường.
Cô ngồi dậy, thấy anh đứng ở trước cửa số sát đất.
Anh đã mặc quần áo.
Quần dài màu đen, áo len cổ lọ cashmere màu xám, nhìn từ sau lưng dáng người cao ráo chắc khỏe… Chỉ là bóng dáng anh nhìn về phương xa, ngay bóng hình cũng trở nên cô đơn.
Tần Dụ bỗng nhiên hiếu ra anh đang nhớ tới người nào đó.
Thân thể dù nóng lên cũng không sưởi ấm được trái tim của anh.
Chương Bách Ngôn nghe thấy tiếng động phía sau lưng, quay đầu lại, anh im lặng nhìn chăm chú vào cô: “Tỉnh rồi sao?”
Tần Dụ đi chân trần xuống giường.
Trên người cô khoác áo sơ mi màu đen của anh
Cô đi tới bên cạnh anh, dựa vào vai anh, im lặng ôm nhau một lát… Chương Bách Ngôn thấp giọng nói: “Tân Dụ, chúng ta kết hôn đi! Anh muốn có gia đình.”
Tần Dụ nói tốt: “vẫn là ngày hai mươi tháng năm đi, ngày đó khá tốt.”
Chương Bách Ngôn cúi đầu hôn cô một cái.
Không nói cái gì nữa…
Anh nghĩ, cứ như vậy đi, tìm cái một người phụ nữ không tồi đế kết hôn sinh con, đi hết cả đời này thật ra không tồi… Anh không còn trẻ nữa, những tình cảm mãnh liệt đó cũng đã rời xa anh.
Có những thứ đã bỏ lỡ chính là bỏ lỡ.
Dù có muốn cũng chỉ là phí công…
*
Lúc Lục u tỉnh lại đã là hơn bảy giờ tôi….
Bên ngoài, có tiếng của con nít…
Là Tiểu Lục Hồi.
Diệp Bạch đón Tiếu Lục Hồi tới đây?
Cô chổng người ngồi dậy, sau đó lại nghe thây tiếng bịch bịch, sau đó một bé con mềm mại
nhào vào trong lòng ngực cô, giống như một chú chó con hôn tùm lum lên mặt cô, cứ gọi mẹ, mẹ, mẹ.
Lục u hôn cô bé một cái: “Ai đưa con tới?”
Tiểu Lục Hòi ngoan ngoãn ngồi ở mép giường, đôi chân nhỏ nhẹ nhàng đung đưa: “Là chú Diệp đưa con tới.”
Nói xong, cái mũi nhỏ nhăn lại.
Trên khuôn mặt kia lấm tấm mồ hôi, có thể thấy được vừa rồi cô bé chơi rất vui.
Diệp Bạch đứng trước cửa, trên mặt mang theo nụ cười nhẹ nhàng: “Lúc em ngủ, anh đi đón con bé về đây, vừa nãy chơi vui lắm.”
Nói xong anh nhìn Lục U, nhẹ giọng nói: “Đây là món quà năm mới tốt nhất của anh.”
Lục u chạm tới ánh nhìn của Anh.
Bổnq dưnq, đồnq tử của cô co rut lại…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK