Hoắc Kiều khẽ nói: "Không phải do anh!”
Cô không đợi Khương Lan Thính nói mà nhanh chóng cúp điện thoại rồi tắt máy... Cô không muốn rước phiền phức vào người!
Tức giận thì tức giận, vẫn phải làm chuyện chính.
Vào buổi tối, cô bắt đầu viết đơn ly hôn.
Tranh chấp tài sản giữa bọn họ chỉ đơn giản là mười phần trăm cổ phần của tập đoàn Khương thị, cô không cần Khương Lan Thính, cô cũng không cần chút cổ phần này, có lẽ là rất ngốc... Bởi vì phú quý đầy trời.
Nhưng nhà họ Hoắc không thiếu tiền.
Cô nghĩ nếu đã muốn cắt đứt thì phải cắt sạch hoàn toàn.
Cô viết mười phần trăm vào đơn ly hôn, đồng thời ký giấy chuyển nhượng cổ phần và gửi toàn bộ những thứ này về nước, cô cũng không giấu địa chỉ vì cô biết Khương Lan Thính kiêu ngạo, anh sẽ không chạy đến đây.
…
Một tuần sau, đơn ly hôn về đến thành phố B.
Khi Anna đưa cho Khương Lan Thính, cô ấy phát hiện sắc mặt cấp trên tối sầm lại, Khương Lan Thính vừa cầm giấy mở ra, vừa lạnh nhạt nói: "Cô ra ngoài trước đi.”
Anna vội vàng lui ra ngoài.
Khương Lan Thính mở thoả thuận ra, những chữ này là do Hoắc Kiều tự tay viết, anh có thể nhận ra phong cách của cô.
Cô từ bỏ cổ phần, cô không cần gì cả.
Cô chỉ cần ly hôn với anh.
Khương Lan Thính không khỏi thắc mắc rằng có phải anh làm chồng rất thất bại hay không? Cho nên cô không thể nào chịu đựng được... Nhưng rõ ràng là cô muốn ra nước ngoài, anh không vui nhưng cũng để cho cô đi.
Anh chỉ bộn bề với nhiều công việc mà thôi, anh cũng không trêu hoa ghẹo nguyệt ở bên ngoài.
Anh chưa bao giờ tham gia vào những buổi xã giao đó.
Anh không biết ngoài cuộc sống hơi tẻ nhạt của mình thì Hoắc Kiều còn có điều gì bất mãn hay không, sao cô lại không muốn chờ mình...
Khương Lan Thính không ký tên, nhưng anh cũng không chịu nhượng bộ.
Thậm chí anh còn không đến Thụy Sĩ.
Anh cho rằng thời gian trôi qua thì kiểu gì Hoắc Kiều cũng sẽ tỉnh táo lại, cô sẽ hối hận vì sự bốc đồng của mình... Bọn họ đều là người trưởng thành, hôn nhân không phải trò đùa.
Anh cứ trì hoãn hết lần này đến lần khác, sau đó người nhà họ Khương nhận ra có điều gì đó không ổn.
Nhưng Khương Lan Thính vẫn không nói gì.
Anh không nói chuyện Hoắc Kiều muốn ly hôn, anh chỉ nói cô đi nước ngoài... Sau đó đến tết âm lịch thì cô không về, bởi vì trên thế giới xuất hiện một loại vi khuẩn nên cô không về được.
Cô không gọi cho anh.
Khi anh gọi điện thoại cho cô thì cô cũng luôn trả lời đối phó hoặc hỏi anh về tiến trình của việc ly hôn... Bọn họ cứ giằng co không dứt như vậy như thể cô vĩnh viễn sẽ không trở về.
Phải đến một năm rưỡi sau thì tình hình mới khá hơn.
Hoắc Kiều về nước nhưng cô không nói cho Khương Lan Thính, cô đến thẳng căn hộ của mình để ở và dẫn theo hai vú em chăm sóc đứa con trai út sáu tháng tuổi của mình là... Khương Sanh.
Hoắc Tây hỏi cô rằng tại sao đứa bé lại mang họ Khương.
Hoắc Kiều thẳng thắn nói: "Em không cần tiền của Khương Lan Thính, nhưng đứa bé này được sinh cho anh ấy, có lẽ em cũng không có năng lực để thành lập một tập đoàn cho đứa bé, họ Khương rất tốt.”
Hoắc Tây cảm thấy Hoắc Kiều đã thông suốt rồi!
Cô không nhúng tay vào, cô thật sự cảm thấy với tính tình vô lo vô nghĩ của Hoắc Kiều thì Khương Lan Thính sẽ không chiếm được chút lợi thế nào...
Họ gặp lại nhau ở một bữa tiệc.
Hoắc Kiều đang khiêu vũ với một người đàn ông trẻ tuổi, còn khá chìm đắm vào đó, Khương Lan Thính vừa đi vào từ bên ngoài vừa nói chuyện với người khác thì liếc mắt một cái đã thấy vợ cũ của mình... Không phải, chắc vẫn là vợ hiện tại, đang âu yếm ôm ấp người đàn ông.
Họ vẫn chưa ly hôn mà!
Ánh mắt anh sững sờ, lặng lẽ nhìn cô thật lâu...
Cô quay lại rồi!
Vậy mà anh không biết!
Lúc này, Hoắc Kiều cũng nhìn thấy anh, cô không giả vờ như không nhìn thấy mà khéo léo xin lỗi bạn nhảy, sau đó đi về phía anh, dùng một giọng điệu rất tự nhiên để gọi: "Khương Lan Thính, đã lâu không gặp.”
Ánh mắt anh sâu thẳm.
Anh nhìn chằm chằm vào mắt cô: "Ừ, đã lâu không gặp!”
Anh phát hiện cô trở nên hơi đẫy đà, làn da trắng nõn và mịn màng hơn trước thì không khỏi cười khẩy: "Ở Thụy Sĩ chơi vui không, bà Khương?"