Mục lục
Hoắc tổng truy thê - Hoắc Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cô không nghĩ tới đáp án giữa họ sẽ là việc này.

Diệp Bach... mất khả năng sinh sản.

Cơ thể cô khẽ run lên, một lúc lâu sau, cô thấp giọng nói: “Sao anh biết?”

Diệp Bạch rũ mắt: “Là bác sĩ anh quen biết làm kiểm tra toàn diện cho anh, tỷ lệ tinh trùng sống sót của anh quá thấp... gần như không thể làm cho phụ nữ mang thai. Lục U, chúng ta không thể có con của mình.”

Cho nên anh muốn hỏi thử cô.

Anh sợ cô để ý, anh sợ cô vẫn muốn có con...

Lục U xoay người trong lòng anh.

Ngón tay cô nhẹ nhàng xoa lên má anh, giọng nói càng nhẹ hơn: “Cho nên anh cảm thấy, Chương Bách Ngôn sẽ tốt hơn anh, cho nên anh để Gina bên cạnh mình... Diệp Bạch, so với khả năng sinh sản của anh, tôi cảm thấy anh nên giải thích một chút chuyện của Gina.”

Cô dừng một chút: “Anh và cô ta, có xảy ra quan hệ gì hay không? Có từng hôn chưa?”

Lục U hỏi xong thì nhìn chằm chằm Diệp Bạch.

Không khí yên ắng lạ thường.

Chỉ có tiếng điều hòa sàn sạt thổi vào cửa chớp, mới năm sáu giây trôi qua mà như cả thế kỷ, cuối cùng Diệp Bạch nhẹ giọng mở miệng: “Không có! Chưa từng có!”

Lục U không nói gì, cô chỉ nhẹ nhàng chớp chớp mắt.

Diệp Bạch tuy từ nhỏ lớn lên cùng cô, nhưng lúc này lại không biết cô đang nghĩ gì.

Thư ký ở bên ngoài gõ cửa: “Tổng Giám đốc Diệp, ngài có điện thoại.”

Ánh mắt Diệp Bạch không di chuyển, vẫn nhìn Lục U, nhưng vẫn nói với người bên ngoài: “Chút nữa tôi sẽ gọi lại.”

Bên ngoài không còn tiếng động gì nữa.

Anh chậm rãi đặt tay lên vai Lục U, không nói gì mà chỉ kéo cô vào lòng.

Lục U không giãy giụa, nhưng cô không ôm lại anh.

Cái ôm đó cũng không hẳn là dịu dàng, ngược lại như lời thông báo đơn phương của Diệp Bạch.

Cái ôm này kéo rất dài.

Có mấy lần Lục U muốn thoát khỏi lồng ngực anh, nhưng Diệp Bạch không cho.

Anh ghé vào tai cô, lẩm bẩm: “Đừng từ chối anh, Lục U!”

Lục U thở hổn hển vài tiếng, cố kìm nén cảm xúc, giọng nói cô nghẹn ngào đến kỳ lạ: “Diệp Bạch, em không phải một món đồ mà là một con người, không phải thứ anh muốn sẽ có, không muốn liền vứt…”

Cuối cùng cô vẫn đẩy anh ra.

Nhưng cô không thể rời đi vì Diệp Bạch đã túm được cô.

Anh cúi thấp đầu dán sau lưng cô, hơi thở phả vào gáy cô, đưa tới từng trận run rẩy… Lục U cảm thấy không chịu nổi, muốn quay mặt đi, nhưng Diệp Bạch đã nắm lấy cổ tay của cô, một tay khác giữ chặt gáy cô, ép cô nhìn mình.

Hai người cứ vậy kề cận.

Giọng nói anh khàn khàn: “Anh muốn! Lục U, anh vẫn luôn muốn.”

Không có lúc nào không muốn ở bên cô.

Diệp Bạch vừa dứt lời, không đợi cô phản kháng đã cúi đầu hôn cô, anh ôm chặt cô trong ngực, Lục U gần như không thể động đậy, nụ hôn và hơi thở của anh xâm nhập cơ thể cô, tứ chi mềm nhũn… không thể trốn chạy.

Lục U đau, mỗi tấc trên thân thể đều đang đau đớn.

Diệp Bạch ôm cô rất chặt.

Trong tiếng sàn sạt của điều hoà, nụ hôn này từ từ trở nên ướt át, Diệp Bạch kéo tay cô cởi dây lưng và cúc quần của anh, duỗi tay vào bên trong.

Lục U cuộn tròn tay không chịu, anh liền cúi đầu hôn cô… Năn nỉ ỉ ôi!

Hai người hôn nhau đến mức nghiêng ngả lảo đảo.

Một đường hôn lên tận trên giường, ngay khi Lục U bị anh đè nhẹ lên giường, Lục U quay mặt đi.

Lúc này người cô cũng không kém phần chật vật.

Áo sơ mi tơ tằm bị mở đến cúc thứ hai, làn váy cũng bị vén lên đùi nhỏ, tất chân nửa cởi… nhìn thế nào cũng thấy khó có thể chấp nhận.

Diệp Bạch cũng không tốt hơn là bao.

Gương mặt anh tuấn gầy yếu của anh lộ ra sắc dục, kề sát mặt cô.

Lục U nghẹn ngào hỏi: “Anh gọi em đến đây là để làm chuyện này sao? Diệp Bạch, dù trước kia chúng ta có từng là vợ chồng thì hiện giờ chúng ta đã không còn quan hệ gì nữa, cũng không phải anh nói một câu yêu em là có thể cứu vãn được.”

Bọn họ đã tách ra hai năm rồi.


Hết thảy đều xa lạ, linh hồn xa lạ, thân thể cũng xa lạ, huống chi trước kia bọn họ cũng không thật sự phát sinh quan hệ gì.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK