Mục lục
Hoắc tổng truy thê - Hoắc Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

An Nhiên bị cậu đè lên cánh cửa, nói những lời gần như lời cầu hôn.

Cậu nói, cậu muốn đưa cô tới thành phố B.

Cô tin những lời cậu nói đều là sự thật, là cậu đã suy nghĩ kỹ càng rồi mới nói ra.

Trong đầu An Nhiên lúc này đang vô cùng rối loạn, toàn bộ suy nghĩ của cô đều biến thành mấy chữ muốn gả cho cậu!

Nhưng mặc dù cô ngốc, nhưng cũng biết thận trọng.

Cô co mình trong lòng cậu, không dám động đậy, cũng không dám nhìn khuôn mặt đẹp phát điên kia của cậu, cô chỉ dám dè dặt vươn một ngón tay thon dài, nhẹ nhàng sờ lên mũi cậu, lấy lòng cậu: “Vậy tốt quá!”

Hơi thở của Hoắc doãn Tư càng thêm nóng bỏng.

Cậu chậm rãi tới sát bên cô, giọng cũng khàn tới mức gần như không nghe rõ: “Tôi với em đang nói chuyện nghiêm túc, em còn dám trêu chọc tôi! Người không đau nữa?”

Cậu rất sẵn sàng làm thêm vài trận nữa.

An Nhiên không dám tiếp tục trêu chọc cậu.

Cô chơi xấu mà làm tổ trên vai cậu, ôm lấy cổ anh, nhẹ giọng nói: "Anh lại bắt nạt em!"

“Tôi không bắt nạt em thì bắt nạt ai?”

Lúc này hai người họ đang áp sát vào nhau, Hoắc Doãn Tư liền cứ như vậy mà hôn cô.

Hôn một chút rồi lại một chút, hôn tới mức cô mềm nhũn cả người, sau đó bế cô vào giường trong phòng ngủ chính.

Cô sự đau, cậu cũng không thật sự làm gì cả, chỉ hôn cô, làm cô thoải mái.

Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng như tuyết của An Nhiên tựa trên gối đầu, khuôn mặt cô ửng hồng, chăm chú nhìn cậu với dáng vẻ chìm đắm trong tình yêu, có lẽ bởi vì tình dục, khuôn mặt cậu lúc này có vẻ hơi vặn vẹo hơn một chút so với bình thường, thế nhưng loại vặn vẹo này lại tràn ngập hương vị nam tính.

An Nhiên rung động.

Cô cúi người xuống, hay tay ôm lấy khuôn mặt Hoắc Doãn Tư, bắt đầu hôn cậu.

Hoắc Doãn Tư vẫn chưa chuyển động, con ngươi đen láy khóa chặt lấy cô.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của An Nhiên đỏ lên: “Em muốn làm anh được thoải mái!”

Cậu cười nhẹ, cô mới có bao nhiêu tuổi chứ, bình thường lúc nào cũng có vẻ vô cùng nhút nhát, cô có biết phải làm thế nào mới có thể giúp người đàn ông thoải mái không?

Bỗng nhiên, cậu không cười nổi nữa.

Cậu không khống chế được mà nhẹ nhàng nắm lấy mái tóc đen của cô, ngay cả giọng nói cũng trở nên run rẩy: “An Nhiên?”

Mặt An Nhiên đỏ bừng.

Cô chưa từng làm chuyện gì can đảm như thế này…

……

Cuối cùng, Hoắc Doãn Tư vẫn không nhịn được, lại cùng cô làm một trận.

Xong chuyện, cậu cũng không vội vã đứng dậy tắm rửa.

Một tay cậu ôm lấy thân thể đã thuộc về mình, tay còn lại duỗi ra, lấy ra một cái hộp nhung nhỏ từ túi của chiếc quần đang vứt bên cạnh giường, mở ra, là một sợi dây chuyền kim cương sáng lấp lánh, vừa nhìn đã biết giá trị xa xỉ.

“Tặng cho em sao?”

An Nhiên hơi vui vẻ, đang định nhận lấy: “Anh mua lúc nào thế?”

Hoắc Doãn Tư lại lười biếng nói: “Tặng thư ký Nghiêm!”

Khuôn mặt nhỏ nhắn của An Nhiên lập tức ỉu xìu.

Cũng không phải do cô quá mê trang sức, mà là do tấm lòng đang tràn đầy mong đợi bị cậu giội thẳng một gáo nước lạnh, hơn nữa cô có thể chắc chắn đây là cậu cố ý.

Cô quay lưng lại với cậu, ít nhiều có chút được cưng chiều mà kiêu ngạo: “Không phải tặng em thì anh cho em xem làm gì?”

Hoắc Doãn Tư cười thầm.

Cậu vừa ngắm nghía chiếc vòng vừa ôm cô vào lòng: “Tức giận rồi sao? Còn nói mình không phải thú cưng, dễ tức giận như vậy mà còn không phải thú cưng thì là gì?”

“Em không phải!”

Hoắc Doãn Tư thuận tay ném cái hộp kia đi.

Cậu lật người, bao vây cô ở dưới thân mình, kề sát vào dái tai của cô, không biết xấu hổ nói: “Thích ăn cà rốt đến vậy, còn dám nói mình không phải chú thỏ con?”

Cậu vừa nói vừa sờ cô.

Một con thú nhỏ vừa nhẹ vừa mềm lại đáng yêu.

An Nhiên không còn sức lực, cả khuôn mặt cô vùi vào lồng ngực cậu, không dám ngẩng đầu lên nhìn ai nữa.

Cậu quá xấu xa!

Trong lòng Hoắc Doãn Tư thỏa mãn.

Thực ra cậu chỉ đang trêu chọc cô thôi, chẳng qua cậu chỉ bớt chút thời gian đi mua một món quà cho thư ký Nghiêm, còn An Nhiên của cậu đương nhiên cần phải chọn lựa kỹ càng, mời nhà thiết kế nổi tiếng nhất thiết kế riêng.

Nhẫn cưới của hai người họ, không thể qua loa!

Cậu ôm lấy người trong lòng mình, niềm vui trong lòng lúc này còn nhiều hơn cả hơn hai mươi năm trước cộng lại, rất hiếm khi cậu có cảm giác gần như không thể chịu nổi thế này, thế nhưng tình cảm mãnh liệt đến thế va chạm trong cơ thể cậu, cuối cùng vẫn được đè nén trở nên yên bình.

Yên bình ở bên nhau.

Mặc dù không phải thời điểm tốt, cũng không phải địa điểm tốt, thế nhưng cậu vẫn đang nằm trên giường, ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng nói ra ba chữ kia.

Vô cùng thật lòng.

An nhiên khẽ run rẩy, cô nhẹ nhàng hít mũi, lại ôm chặt lấy cậu.

Hoắc Doãn Tư nhẹ nhàng hỏi: “Ngủ cũng cho ngủ rồi, theo tôi về nhà nhé?”

Không đợi cô trả lời, cậu đã tự cười thành tiếng trước, cuối cùng xoa nắn khuôn mặt của cô: “Làm sao bây giờ, hôm nay chúng ta không dùng biện pháp, lỡ tạo ra một con thỏ con thì em có làm thế nào cũng chạy không thoát đâu.”

An Nhiên ngồi dậy.

Cô không nhận ra dáng vẻ này của mình mê người tới mức nào.

Mái tóc đen dài hơi ẩm ướt xõa tung trên bờ vai gầy trắng như tuyết.

Bất cứ người đàn ông nào nhìn thấy đều phải rung động.

Cô ngồi nửa quỳ, kéo kéo tay cậu: “Anh đi mua thuốc cho em được không?”

Hoắc Doãn Tư đưa một tay gối sau đầu.

Cậu im lặng nhìn ngắm cô, một lúc lâu sau lại nở nụ cười: “Nếu có thai thì sinh, bố tôi còn đang ước tôi sinh cho ông ấy một đứa cháu trai để bế sớm hơn chút kìa! Con gái cũng được!”

Cậu nói xong, lại xoa xoa mặt cô: “Không tệ đấy! Còn biết sai bảo tôi!”

An Nhiên đỏ mặt, cố gắng ra vẻ đúng tình hợp lý: “Là anh… Là anh làm mà!”

“Đúng vậy, là tôi làm!”

Hoắc Doãn Tư cười khẽ, sau đó ngồi thẳng người dậy, ôm lấy cô hôn môi.

Hôn một hồi lâu, cậu cúi đầu nói: “Không cần phải uống thuốc! An Nhiên, tôi muốn kết hôn.”

Cậu đã tới tuổi kết hôn từ lâu.

Cậu cũng thực sự muốn ổn định với An Nhiên, vậy nên không cần phải uống thuốc tránh thai, cũng không tốt đối với cơ thể.

Hoắc Doãn Tư còn nói: “Không phải em sợ uống thuốc sao? Mua về rồi tôi còn phải dỗ em uống thuốc, lỡ đâu dỗ một hồi tôi lại không kiềm chế được thì làm sao bây giờ? Không phải là uống thuốc vô ích rồi sao?”

Cậu lừa gạt cô: “Làm một lần uống một viên, nghĩ kỹ lại thì phải uống bao nhiêu viên chứ?”

An Nhiên thực sự không hiểu lắm về mấy cái này.

Cô sửng sốt một hồi lâu mới do dự hỏi: “Thật vậy sao?”

Vậy cô phải uống một hai ba… sáu viên?

Hoắc Doãn Tư gật đầu: “Đúng vậy, nghe nói một năm phụ nữ chỉ có thể uống nhiều nhất hai viên thôi, em uống liền một lúc sáu viên, không những quá liều mà có lẽ cũng không có hiệu quả, nhỡ đâu còn ảnh hưởng đến sự phát triển của em bé…”

An Nhiên đã từ bỏ ý định uống thuốc rồi!

Cô nghĩ, nhỡ có mang thai, vậy cứ sinh ra là được rồi?

Hoắc Doãn Tư trêu chọc cô xong lại dỗ cô đi ngủ một lát, đêm nay cậu có một cuộc họp video xuyên quốc gia, bèn nhẹ nhàng đứng dậy, không làm An Nhiên tỉnh giấc!

Cậu đứng bên giường mặc quần áo, lại không kiềm chế được mà nhẹ nhàng xoa nắn khuôn mặt cô.

Ngoan quá!

An Nhiên xoay người một cái, có lẽ là do nóng, cô hơi kéo chăn xuống.

Hoắc Doãn Tư cúi người đắp lại chăn cho cô.

Cậu nhét tay cô vào chăn, đến khi rút tay ra lại đụng phải vết thương trên tay cô, ánh mắt cậu trở nên hơi u ám, một lúc sau cậu mới tìm thấy kem dưỡng da tay, nhẹ nhàng thoa lên cho cô.

Sau khi cậu đã im lặng rời đi, An Nhiên mở to mắt.

Cô nhấc tay lên, im lặng nhìn vào tay mình, vừa rồi khi cậu thoa kem dưỡng tay cho cô thì cô đã tỉnh rồi.

Nếu như trước đây cô thích Hoắc Doãn Tư vì rất nhiều lý do khác nhau.

Thì giây phút này, trái tim cô đã loạn nhịp vì tình yêu của cậu.

Mặc dù biết rõ mình không xứng, biết rõ cô và cậu là một trời một vực, không có điểm nào phù hợp với nhau.

Thế nhưng cậu thích cô!

An Nhiên nhắm mắt lại, nhưng một lát sau cô lại không nhịn được mở mắt ra, xốc chăn lên chạy về phía phòng sách.

Bên kia, Hoắc Doãn Tư vừa mới vào phòng sách không lâu.

Cậu có thói quen đến sớm.

Camera bật lên, phòng họp phía bên kia vẫn chưa có ai xuất hiện.

Cậu đứng bên cạnh cửa sổ sát đất, mở cửa sổ định hút một điếu thuốc để nâng cao tinh thần, đàn ông cho dù có khỏe mạnh đến mấy thì lăn lộn trên giường cả một ngày cũng có phần lực bất tòng tâm, thế nhưng cậu vừa mới hút được non nửa điếu thì đã được người ôm lấy.

Hoắc Doãn Tư hơi sửng sốt.

Sau đó cậu liền dập thuốc lá, hỏi vô cùng dịu dàng: “Sao em lại thức giấc rồi?”

An Nhiên không biết cậu phải họp.

Cô nhẹ nhàng ôm cậu, muốn làm cậu vui, những ngón tay siết chặt ôm lấy eo cậu…

Hoắc Doãn Tư nhạy bén tới mức nào chứ?

Cậu lập tức đoán ra vừa rồi cô đã tỉnh, chú thỏ nhỏ này đang cảm động đây mà!

Cậu xoay người, nhẹ nhàng xoa xoa tóc cô, phát hiện trên người cô vẫn đang mặc chiếc sơ mi đen của cậu, cơ thể cô nhỏ bé, có thể mặc áo của cậu thay váy ngủ.

“Em đi ngủ trước đi, tôi phải mở cuộc họp!”

An Nhiên không nỡ, ngẩng đầu hỏi khẽ: “Rất lâu sao? Em ở cùng anh được không?”

Hoắc Doãn Tư khẽ thở dài: “Em thật bám người!”

Cuộc họp phải kéo dài khoảng bốn tiếng đồng hồ, cô gái trẻ tuổi thật sự nên đi ngủ sớm một chút, hơn nữa hai tháng nay cô sống không tốt lắm, gầy đi rất nhiều, mặc dù bây giờ ôm cô thực sự rất nhẹ rất mềm, nhưng vẫn nên bồi bổ thêm chút thịt mới tốt.

Thế nhưng An Nhiên vẫn muốn ở bên cạnh cậu.

Cậu không gật đầu, cô liền bám chặt lấy cậu, gần như muốn treo trên người cậu luôn.

Tổng Giám đốc Hoắc bị cô quấn lấy, không còn cách nào khác, đang định đồng ý thì phía phòng họp bên kia vang lên một âm thanh quen thuộc, không ai người ngoài, chính là bố cậu, Hoắc Minh.

“Doãn Tư, con đang làm gì đấy!”

“Cuộc họp xuyên quốc gia bị con biến thành chương trình phát sóng trực tiếp yêu đương, quá nửa đêm mà Tổng Giám đốc Lý còn gọi thẳng cho bố kêu bố lên xem trực tiếp! Ha ha… Đúng rồi, ông nội của con cũng đang ở phòng họp xem trò vui đấy!”

……

Hiện trường trở nên mất kiểm soát.

Hoắc Doãn Tư quay đầu lại, quả nhiên nhìn thấy một đống người cao tuổi trên màn hình, rõ ràng nhất chính là bố ruột của cậu.

Hoắc Doãn Tư mặt không đổi sắc tắt camera.

Cậu nhìn lại An Nhiên, hoàn hảo, cái nên che đều che rất kín, không lộ ra chút nào.

An Nhiên cũng đang lơ mơ, ngơ ngác nhìn cậu, sợ cậu sẽ tức giận.

“Đồ ngốc!”

Hoắc Doãn Tư nhẹ nhàng xoa đầu cô, bế cô đến sô pha, nơi camera không quay tới, sau đó lại pha cho cô một cốc sữa nóng, lúc này mới quay lại mở cuộc họp.

Phòng sách, ánh đèn sáng mờ.

Hoắc Doãn Tư không nói quá nhiều, phần lớn thời gian chỉ nghe phía đối diện báo cáo lại, những nội dung bọn họ nói An Nhiên chỉ có thể nghe hiểu được một chút.

Tất cả biến thành một bài hát ru.

Cô muốn ở bên cạnh cậu, nhưng chỉ ngồi nửa giờ đã không chịu nổi nữa, chậm rãi khép mắt lại.

Hoắc Doãn Tư đứng dậy, đắp cho cô một tấm chăn nhỏ.

Ngắm khuôn mặt đang say ngủ của cô một hồi lâu.

Đến khi quay lại cuộc họp, Hoắc Minh ho nhẹ một tiếng: “Doãn Tư, con đi đâu thế?”

Hoắc Doãn Tư nghiêm túc trả lời: “An Nhiên đang ngủ, con đắp chăn cho cô ấy!”

“À! Không thể để bị cảm lạnh được!”

Hai bố con giống như đang nói chuyện phiếm, hàn huyên khoảng năm phút đồng hồ, câu nào cũng nhắc đến An Nhiên.

Vậy là mọi người đều biết, người ở trong phòng của Tổng Giám đốc Hoắc chính là bạn gái chính thức của cậu.

Hoắc Minh nghe mấy lời chúc mừng, không ngừng khiêm tốn: “Nào! Vui mừng gì chứ? Ở tuổi này của nó đáng lẽ ra phải kết hôn từ lâu rồi. Nhìn con trai nhà lão Chung kìa, còn nhỏ hơn Doãn Tư hai tuổi, vậy mà đã đầy đủ một trai một gái rồi.”

Tổng Giám đốc Hoắc vẫn rất nghiêm túc: “Bố, con sẽ cố gắng!”

Hoắc Minh hài lòng tắt cuộc họp.

Mấy tiếng sau, Hoắc Doãn Tư kết thúc cuộc họp, cậu đi đến bên cạnh sô pha, nhẹ nhàng xoa xoa mặt An Nhiên, gọi cô tỉnh giấc.

“Có đói không? Đứng dậy ăn chút gì đó nhé?”

An Nhiên nói theo bản năng: “Em nấu cho anh?”

Hoắc Doãn Tư sờ sờ đầu cô: “Đồ ngốc, đang ở khách sạn mà, em tưởng đang ở nhà hả?”

Cậu bế cô về phòng ngủ, ôm cô gọi điện thoại xuống cho phục vụ phòng, gọi hai bát mì chay.

Đang ăn mì, cậu bỗng nhiên nhấc mắt: “Dự án mua bán và sáp nhập của công ty xảy ra chút vấn đề, ngày mai tôi sẽ phải trở về, An Nhiên…”

An Nhiên vẫn đang ăn mì.

Cô cụp mắt, hồi lâu sau mới nhẹ giọng nói: “Em về cùng anh.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK