Mục lục
Hoắc tổng truy thê - Hoắc Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ông ta nói xong, Lý Tư Ỷ cười.
Cô ấy nhẹ nhàng nói: “Anh cố cũng nói, đó là trước đây.”
Cô ấy lại nói tiếp: “Trước đây là trước đây, bây giờ là bây giờ, làm sao giống nhau được!”
Nói xong, Lý Tư Ỷ hơi ngấn ngơ.
Cố Vân Phàm ngồi sau bàn đọc sách, ông ta yên lặng nhìn cô ây.
Dưới ánh đèn, khuôn mặt cô ấy lạnh nhạt, không còn nét tươi xinh như họa ngày trước, có thể là do tuổi tác tăng lên hoặc có thể là do hoàn cảnh đã khác, tóm lại lần này đổi diện với ông ta, cô ấy không còn vẻ nũng nịu của cô gái nhỏ nữa.
Bỗng nhiên, cố Vân Phàm có chút không chịu nối.
Thậm chí điều này còn khiến ông ta không chịu được hơn là chuyện cô ấy chuấn bị có bạn trai, điều này chứng tỏ, rất có thế Lý Tư Ỷ đã hoàn toàn từ bỏ đoạn quá khứ kia của bọn họ rồi, giờ phút này trong mắt trong lòng cô ấy, ông ta chỉ là một ông già có chút tiền mà thôi.
Cái cậu bác sĩtên Trình Luật kia, trẻ trung khỏe mạnh, ông ta bì thế nào được?
cố Vân Phàm sờ vào ngăn kéo lấy ra một bao thuốc mới, chăm sóc Tư Kỳ tới nay, ông ta cực ít khi hút thuốc nhưng bây giờ ông ta lại muốn hút một điếu.
Lý Tư Ỷ đứng dậy: “Tôi đi xem cô bé đây!”
Cố Vân Phàm không ngăn cô ấy, ngón tay thon dài kẹp điếu thuốc, ông ta phun ra làn khói mỏng rồi nhìn cô ấy đi khỏi tầm mắt…
Ông ta tìm cơ hội tới gần cô ấy, ở riêng với cô ây.
Thực ra ông ta rất muốn hỏi cô ấy và Trình Luật tiến triển đến đâu rồi, nhưng khi cô ấy ở trước mặt ông ta, ông ta lại không muốn hỏi nữa. Rõ ràng đang là thời gian của hai người họ, tại sao phải nhắc đến người thứ ba cơ chứ.
Cố Vân Phàm ở một mình trong phòng sách hút thuốc rất lâu.
Tám giờ, chị Vương gõ cửa đi vào.
Ông ta ngấng đầu lên: “Cô ấy đi rồi à?”
Cô ấy ở đây chắc chắn là chỉ Lý Tư Ỷ, trước đây chị Vương là người chăm sóc hai mẹ con họ, lúc cô ấy vui lúc cô ấy bị đánh chị ấy đều chứng kiến nhiều, trước đây chị ấy không tin ông cố và cô Lý sẽ có một ngày chia tay nhau, nhưng vận mệnh nực cười thế đấy, mấy năm sau chị ấy lại lần nữa được ông cố thuê, nhưng lại là chăm sóc
con của ông cố, còn cô Lý cũng đã có bạn trai.
Chị Vương không đi vào, chị ấy biết ông cố không thích người khác đi vào thư phòng.
Chị ấy đứng ở cửa nói: “Đến tám giờ là cô ấy bảo tôi cô ấy đi về.”
Lúc này, dưới tầng truyền đến tiếng khởi động xe, cố Vân Phàm lẳng lặng nghe một lúc, thì nghe thấy chị Vương nói tiếp: “Cô Lý cũng không dề dàng gì, ngài… hãy buông tha cho cô ấy đi!”
Cố Vân Phàm chậm rãi hút một hơi.
Ông ta thong thả hỏi: “Không phải chị nói với Tư Kỳ, muốn Lý Tư Ỷ làm mẹ con bé à?”
Chị Vương đỏ mặt: “Đó là vì tôi chưa rõ tình hình.”
Cố Vân Phàm không nói gì nữa, ông ta hút hết điếu thuốc rồi nói: “Chị sang với Tư Kỳ đi! Con bé tỉnh ngủ sẽ nhát gan, cần có người ở bên!”
Đang nói, bên phòng trẻ em vang lên tiếng hét.
Cổ Vân Phàm lắc đầu, rồi vẫn đứng dậy đi ra khỏi thư phòng, đi sang phòng của cô bé.
Chị Vương suy nghĩ xong không đi theo.
ở phòng trẻ em, cố Tử Kỳ tỉnh rồi, cô bé không trông thấy Lý Tư Ỷ liền tức giận đến nỗi
nắm chặt tay rồi hét lên.
Cố Vân Phàm đứng dựa ở cửa.
Đợi cô bé hét đủ rồi, ông ta mới thong thả nói: “Cô giáo Lý của con đi rồi!”
Tư Kỳ rưng rưng nước mắt: “Sao bổ không gọi con? Cô giáo Lý đi rồi, ngộ nhỡ chị ấy đi hẹn hò thì phải làm sao?”
Ánh mắt Cố Vân Phàm sâu thẳm.
Lát sau, ông ta khẽ nói: “Cô ấy đi hẹn hò, bố cũng chịu không làm gì được! Bố cũng không thể ngăn cô ây, không cho cô ấy đi hẹn hò.”
Tiểu Tư Kỳ cái hiểu cái không.
Ông bổ đi tới khoác thêm cho con gái một chiếc áo khoác, sợ cô bé lạnh.
Từ khi ra đời đến nay, tiểu Tư Kỳ khá yếu.
Tiểu Tư Kỳ vẫn đang buồn đây, cái đầu nhỏ của cô bé gục trên vai ba ba, cái miệng nhỏ vểnh lên bất mãn nói: “Thím còn bảo cô giáo Lý là bạn gái của bố đấy!”
Cố Vân Phàm ngấn ngơ, sau đó ông ta cười khổ: “Đó là chuyện quá khứ.”
Tiểu Tư Kỳ ngẩng đầu lên nhìn ông ta, lát sau cô bé nói: “Ba ba cũng rất đáng thương.”
Đáng thương ư?
Cố Vân Phàm ôm ngực hỏi: Cuối cùng chỉ
cảm thấy năm đó mình thật đáng ghét.
Lý Tư Ỷ đi ra khỏi nhà họ cố, cô ấy lái xe lượn một vòng ở ngoài đường, đến khoảng chín giờ tối mới về nhà.
Xe dừng ở dưới lầu, tắt đèn.
Đằng trước có một chiếc BMW màu trắng đang đỗ ở đó, Lý Tư Ỷ xuống xe thì trông thấy Trình Luật.
Cô ấy đi tới trước mặt anh ta: “Bệnh viện bận lắm mà, sao anh lại tới đây?”
Trình Luật nhìn cô ấy chăm chú, sau đó nhẹ nhàng nói: “Hôm nay anh làm ca phẫu thuật tám tiếng đồng hồ, rất thành công, xong việc anh muốn gặp em.”
Dù trước đó có mâu thuẫn, nhưng cảm giác được người ta coi trọng vẫn tuyệt vời vô cùng.
Trình Luật rủ cô ấy đi ăn bữa khuya, Lý Tư Ỷ vui vẻ đồng ý, nhưng cô ấy vẫn gọi điện báo với mẹ mình một tiếng, bà Lý nghe cô ấy bảo đi hẹn hò thì rất mừng.
Cuộc hẹn hò với Trình Luật đơn giản và ấm áp.
Ăn vặt, gắp gấu, còn đi xem phim nữa.
Trình Luật rất phong độ, nắm bắt tình hình
rất tốt, Lý Tư Ỷ cảm thấy cũng vui… Trước mười hai giờ, Trình Luật đưa cô về đến dưới lầu, anh ta nhìn lên tầng trên rồi nói: “Muộn rồi, anh không lên quấy rầy nữa.”
Lý Tư Ỷ vâng một tiếng.
Trình Luật tắt đèn xe rồi nghiêng người nói, giọng anh ta trầm thấp, hầu kết trượt lên trượt xuống, nói thật anh ta cũng đang cực kỳ khắc chế, anh ta nhìn cô ấy: “Em cảm thấy thế nào?”
“Cái gì?”
Giọng của Lý Tư Ỷ hơi phiêu, Trình Luật lại sát lại gần, anh ta vươn tay ra vén tóc ra sau tai cho cô ấy, rồi cười nhẹ một cái.
Anh ta không trả lời, nhưng Lý Tư Ỷ đã dần hiếu rồi, cô ấy đỏ mặt: “Cũng được.”
Giọng Trình Luật trầm thấp: “Chỉ cũng được thôi à? Vậy anh còn phải cố gắng thêm.”
Sau đó anh ta hôn lên khóe môi cô ấy.
Xúc cảm mềm mại dừng khoảng hai ba giây là anh ta tách ra, sau đó trong khoang xe mờtổi anh ta ngưng mắt nhìn cô ấy… cả hai đều không nói chuyện, sau đó Trình Luật vươn tay ra nắm lấy tay cô ấy.
Anh ta cụng vào trán cô ấy, nói khẽ: “Tư Ỷ, anh rất thích em.”
Lý Tư Ỷ về đến nhà, mẹ Lý vẫn chưa ngủ.
Nhìn vẻ mặt của con gái, bà ấy biết ngay là thằng bé Trình Luật kia khá đáng tin, ngoài hình cũng được. Bà Lý mím môi cười, không hề hỏi nhiều, chỉ luộc cho con gái hai quả trứng.
“Mẹ, con ăn đêm rồi!”
“Ăn béo quá cũng không tốt!”
Bà Lý đang vui, khóe miệng cũng không giấu được ý cười: “Cũng phải, đàn ông đều thích con gái thon thả một tí! Hôm sau mẹ sẽ đăng ký một lớp yoga cho con.”
Lý Tư Ỷ lắc đầu đi vào phòng.
Tắm xong lên giường, cô ấy lại trò chuyện vài câu với Trình Luật, lúc để điện thoại xuống cô ấy không khỏi nghĩ đến bản hợp đồng của cố Vân Phàm, tuy đãi ngộ rất cao, nhưng cô ấy đang ở bên Trình Luật.
Trình Luật không biết quan hệ ngày trước của cô ấy và cố Vân Phàm, anh ta cứ chạy theo Cố Vân Phàm.
Nếu cô ấy muốn phát triền đoạn tình cảm này, cô ấy không thế dạy đứa con kia của cổ Vân Phàm.
Lý Tư Ỷ đã đưa ra quyết định.
Hôm sau, ở tổng công ty cố Thị thành phố B.
cố Vân Phàm vừa tiễn một khách hàng quan trọng xong, đang ngồi trên sô pha nghỉ ngơi, ngón tay thon dài quen nếp đi sờ bao thuốc lá nhưng nghĩ lại ông ta lại bỏ xuống, lúc này thư ký Trương đẩy cửa đi vào: “Tống giám đốc cố, cô Lý tìm ngài có việc! Ngài có rảnh gặp cô ấy không?”
Cô Lý?
Cố Vân Phàm nhíu mày: “Cô nói là Tư Ỷ?”
Thư ký Trương cười: “Bây giờ cô Lý đang sảnh tầng một, ngài có muốn gặp không?”
Cố Vân Phàm tựa lưng lên sô pha, ông ta nặng nề thở ra một hơi, rồi nói: “Mời cô ấy lên! Sau này cô ấy tới thì cho vào luôn, không cần xin phép.”
Thư ký Trương gật đầu: “Vâng, tổng giám đốc Cổ.”
Cô ấy lui ra, khoảng năm phút sau cô ấy đã mời người vào, cố Vân Phàm đang nhắm mắt dưỡng thần, nghe thấy tiếng cửa mở ông ta nói: “Thư ký Trương, cô ra ngoài trước đi.”
Thư ký Trương sửng sốt, sau đó mỉm cười đi ra ngoài, cô ấy còn săn sóc đóng cửa lại.
Lúc này, cố Vân Phàm mới mở mắt ra.
Lý Tư Ỷ mặc một bộ váy ngắn màu vàng nhạt của Chanel, ông ta nhớ bộ này mua vào mấy năm trước, nhưng bây giờ mặc lên vẫn rất xinh đẹp và
kinh điển, mái tóc được buộc lên, khuôn mặt trang điểm nhạt.
Trông cô ấy… rất xinh!
Có vẻ cô ấy đang rất hạnh phúc.
Cơ mặt của Cố Vân Phàm đang khẽ run rẩy, sau đó ông ta nhìn cô ấy chằm chằm: “Xem ra, em đang yêu đương rất thuận lợi! Em đã quyết định đi với Trình Luật rồi à?”
Lý Tư Ỷ đi đến trước mặt ông ta, cô ấy nhẹ nhàng nói: “Tôi có việc cần nói với anh.”
Cô ấy cúi đầu rồi lấy ra khỏi túi hai mươi ngàn tệ, để xuống bàn trà trước mặt cố Vân Phàm, đi kèm còn có bản hợp đồng mà cô ấy chưa ký, cô ấy nhìn ông ta rồi nghiêm túc nói: “Tôi muốn qua lại với Trình Luật một cách nghiêm túc, Trình Luật không biết quá khứ giữa chúng chúng ta nên anh ấy rất nhiệt tình với anh, đế phòng ngừa mâu thuẫn về sau… Anh cố, tôi đã suy nghĩ rồi, tôi thật sự không thế dạy con gái của ngài.”
Nói xong, cô ấy cúi đầu với ông ta, rồi định đi ra ngoài.
Cố Vân Phàm gọi cô ấy lại.
Ông ta hỏi cô ấy: “Em để ý đến tôi vậy sao? Để ý đến mức không muốn qua lại bình thường với tôi?”
Cổ họng Lý Tư Ỷ căng thẳng, cô ấy ngẩng
mặt lên, nói một tiếng: “Đúng!”
Khi cô ấy đi đến cửa, đằng sau truyền tới tiếng nói kìm nén đau khố, pha với phẫn nộ của Cố Vân Phàm: “Lý Tư Ỷ!”
Lý Tư Ỷ cụp mắt: “Khi xưa anh không cần tôi, lẽ nào anh chưa từng nghĩ đến việc, sớm muộn cũng có ngày này sao? Tôi lớn tuối rồi tôi muốn kết hôn muốn lấy chồng, muốn có một gia đình bình thường, chẳng lẽ thế là sai sao? Chuyện đó cũng chẳng liên quan đến tổng giám đốc cố nhỉ!”
Nói xong, cô ấy kéo cửa, đang định đi ra ngoài.
Đằng sau có một lực kéo kéo cô ấy lại, cô ấy ngã vào một vòng ôm ấm áp, sau đó lại bị người ta ấn lên cửa, xa cách mấy năm cô ấy lại một lần nữa cảm nhận được cơ thế của cố Vân Phàm rắn chắc cỡ nào, rõ ràng ngày nào người đàn ông này cũng ởtrong văn phòng, nhưng toàn thân toàn thịt rắn chắc.
Môi mỏng của cố Vân Phàm cọ đến vành tai mịn màng của cô ấy, ông ta sát lại cô ấy rồi khó khăn lẩm bấm: “Em muốn kết hòn em muốn tìm người, được thôi, em có thế tìm tôi, tìm một người đàn ông không có thành tựu gì, em không thấy tủi thân à?”
Ông ta vừa nói xong, khuôn mặt tuấn tú đã nhận một cái tát.
Tiếng bạt tay thanh thúy, khiến cho cả hai đều ngẩn ngơ, giống như đã quay lại ba năm trước.
Cổ Vân Phàm mím môi, âm trầm nhìn cô ấy chằm chằm, nhưng ông ta không có ý đánh cô ấy.
Lý Tư Ỷ kìm nén, kìm chế cảm xúc của mình: “Anh Cố nhanh quên thế? Anh cố… đời này tôi có lấy gà lấy chó cũng tuyệt đối không lấy anh! Anh… anh là cái thá gì?”
Cô ấy không muốn khóc, rõ ràng cô ấy rất hưng phấn.
Cô ấy có bạn trai, sự nghiệp cũng đi lên, cô ấy sống rất vui.
Nhưng tên khốn này vẫn có thể dễ dàng làm cô ấy khóc, ông ta thật khốn nạn, dựa vào đâu mà ông ta được nói ra những lời này, dựa vào cái gì chứ, ông ta tưởng vợ ông ta qua đời thì cô ấy vẫn cần ông ta chắc.
Có chết cồ ấy cũng không thèm!
Lý Tư Ỷ muốn đi nhưng không đi được, cô ấy chỉ có thể thở mạnh, trừng mắt nhìn ông ta, đôi mắt cô ấy đỏ như thế muốn cắn chết ông ta vậy.
Cố Vân Phàm bổng nắm lấy tay cô ấy, cô ấy vung tay lên, cố gắng để vùng ra.
“Cố Vân Phàm, anh làm cái gì vậy?”
Sức của đàn ông và phụ nữ chênh nhau
nhiều, dù cô ấy đã dùng hết sức cũng không lung lay được ông ta, trái lại còn để ông ta kéo vào lòng, so sánh với tấm cửa vừa lạnh vừa cứng sau lưng, chắc chắn là vòng ôm của ông ta thoải mái hơn nhiều, nhưng Lý Tư Ỷ không muốn ở đó nhất.
Cô ấy mất bình tĩnh rồi, giọng cô ấy nhẹ đến đáng sợ: “Anh cổ, anh muốn làm gì?”
Cố Vân Phàm cúi đầu, trực tiếp hôn cô ấy.
Môi ông ta ngậm môi cô ấy, hôn sâu trong sự giãy dụa kịch liệt của cô ấy, ông ta ôm cô ấy rồi lảo đảo cùng ngả lên cánh cửa, cơ thể không thể kiềm chế mà cọ xát, bàn tay ông ta không kìm được thăm hỏi cơ thể cô ấy… quá lâu rồi ông ta không có phụ nữ, lúc này lại là thứ ông ta quan tâm và không thế bỏ được.
Khi môi ông ta hôn lên cần cố mịn màng của cô ây, mọi thứ ngừng lại.
Căn phòng rộng rãi vang lên tiếng nức nở của Lý Tư Ỷ.
“Sao em lại khóc?”
Cố Vân Phàm dừng lại, ông ta chôn mặt ở cổ cô ấy, đau đớn nỉ non: “Tư Ỷ, em không muốn tôi chạm vào em nữa sao? Bây giờ tôi độc thân, nhiều năm rồi tôi chưa…”
“Không phải việc của tôi.”
“Anh Cố xin tự trọng, nếu không tôi sẽ kiện
anh tội quấy rối.”
Giọng Lý Tư Ỷ yếu ớt, trên thực tế bây giờ cô ấy còn không có sức để đứng vững, cô ấy đưa một tay vịn lên cánh cửa, một tay chống lên vai ông ta, cố gắng đẩy ông ta ra.
“Tôi không cần anh! Khi xưa, anh ra đi kiên quyết thế cơ mà, bây giờ tôi cũng vậy.”
Lý Tư Ỷ nhìn ông ta thêm một cái, không còn lưu luyến, chỉ có khó chịu.
Cô ấy muốn đi, cố Vân Phàm nắm lấy cố tay cô ấy: “Chỉnh lại quần áo hẵng đi.”
Cô ấy dùng sức đẩy ông ta ra, rồi cứ thể lảo đảo, nhếch nhác không chịu nối đi khỏi tầm mắt ông ta, rời khỏi thế giới của ông ta… bây giờ cái gì ông ta cũng có, nhưng Tư Ỷ không cần ông ta nữa rồi.
May mà tầng chót chỉ có văn phòng của cố Vân Phàm.
Hàng lang trải thảm, Lý Tư Ỷ túm chặt quần áo trên người, trên mặt toàn là nước mắt.
Thư ký Trương trông thấy mà kinh hãi, vội vàng tiến lên gọi cô ấy: “Cô Lý!”
Lý Tư Ỷ hít vào một hơi, cả người cô ấy đều đang run rấy: “Tìm giúp tôi nhà vệ sinh, tôi cần… tôi cần sửa sang… một chút.”
Thư ký Trương mím môi, lập tức dẫn cô ấy
đến nhà vệ sinh ở tầng chót.
“Bình thường chỗ này không có người! Tôi canh ở bên ngoài, có việc gì thì gọi tôi.”
Lý Tư Ỷ lắc đầu: “Không cần! cảm ơn.”
Đóng cửa nhà vệ sinh lại, cô ấy dựa lưng vào cửa rồi trượt xuống, cô ấy ngồi trên mặt đất ôm chặt lấy quần áo của mình rồi khóc nức nở…
Ba năm rồi, cố Vân Phàm vẫn khốn nạn như thế!
Thư ký Trương đang không biết phải làm sao, Cố Vân Phàm xuất hiện ở cửa nhà vệ sinh, cô ấy vội vàng nói: “Tổng giám đốc cố!”
Cô ấy nhỏ giọng nói: “Cô ấy khóc rất thương tâm!”
Trong tay cố Vân Phàm có một cái túi giấy, ông ta nhìn chằm chằm vào cánh cửa, nghe tiếng khóc truyền ra từ bên trong, ông ta khẽ nói: “Đợi cô ấy ra, đưa cái này cho cô ấy thay, cúc áo cô ấy rơi mất một viên.”
Nội tâm thư ký Trương: ôi trời ơi!
Cố Vân Phàm lại nhìn cánh cửa lần nữa, cuối cùng ông ta đế cái túi xuống, rồi quay người bỏ đi… Thực ra ông ta muốn nói với cô ấy, Tư Ỷ, mấy năm qua không chỉ có mình em không quên được, tôi cũng không quên được.
Nhưng ông ta có thể làm được gì cơ chứ?
Tôi đã lấy vợ, tôi không thế vì không quên được em mà ly hôn, tôi mang trách nhiệm trên người.
Bây giờ tôi độc thân rồi, tôi biết điều này rất ti tiện, nhưng tôi vẫn muốn có em.
Nếu Trình Luật là người tốt thì thôi, nhưng anh ta không hợp với em, người có tính cách như thế thì sao xứng với người từng hồn nhiên ngây thơ, được phóng túng nuông chiều như em cơ chứ, em vổn phải được nuông chiều như một bông hoa.
Thư ký Trương nhìn theo bóng lưng của cấp trên, cô ấy nhìn ra sự cô đơn.
Cửa nhà vệ sinh mở ra, Lý Tư Ỷ đã rửa sạch lớp trang điểm trên mặt, cô ấy trông rất xinh đẹp thuần khiết. Nhìn kỹ thì đúng là áo cô ấy bị thiếu hai cái cúc, thư ký Trương không dám nhìn nhiều, cô ấy đưa cái túi qua rồi nói: “Tổng giám đốc cố tư đưa tới.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK