Hoắc Tây theo Trương Sùng Quang trở về từ nhà họ Hoắc.
Miên Miên đã ngủ giữa đường, hiếm khi khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, Hoắc Tây không yên tâm nhẹ nhàng chạm vào mặt cô bé, may mà nhiệt độ vẫn bình thường.
“Con bé ngủ rồi à?”
Trương Sùng Quang hỏi nhẹ, sau đó chỉnh nhiệt độ điều hòa lên cao hơn một chút.
Hoắc Tây gật đầu.
Nét mặt cô dịu dàng nhìn Miên Miên chăm chú, sau đó nhắc đến Hoắc Doãn Tư: “Em thấy chuyện của thư ký An đã đả kích Doãn Tư rất nhiều, nếu không với tính tình thằng bé sẽ không chịu đi xem mắt dễ dàng vậy đâu.”
Trái tim Trương Sùng Quang rung động.
Bọn họ đã sống chung lâu vậy rồi, dù ở chung cũng khá bình yên, nhưng Hoắc Tây rất ít khi bộc lộ tâm sự với anh. Đây có thể xem như lần đầu tiên, Doãn Tư là người nhà của bọn họ, cũng có thể xem là đề tài chung.
Anh nhìn đường phía trước, nói nhẹ: “Có lẽ duyên phận thật sự của Doãn Tư còn chưa tới.”
Nửa ngày sau, Hoắc Tây cũng không trả lời.
Ở phía trước đúng lúc là đèn đỏ, Trương Sùng Quang dừng xe lại, nhìn cô trong gương chiếu hậu và thấp giọng hỏi: “Sao em không nói gì?”
Hoắc Tây cười nhạt một tiếng.
Cô hiểu biết Doãn Tư hơn Trương Sùng Quang, Doãn Tư là người nhà họ Hoắc, người nhà họ Hoắc một khi đã thích một người sẽ không dễ thay đổi.
Hơn nữa, nói đến tình yêu, sao có thể nói bỏ là bỏ được.
Trương Sùng Quang anh không hiểu được cảm giác này.
Danh sách người yêu cũ của anh có nhiều người vậy mà!
Trương Sùng Quang cảm nhận được điều gì, anh nhẹ nhàng vỗ vào tay lái, cuối cùng nói với giọng bình tĩnh: “Vừa nãy vẫn còn tốt mà, sao bây giờ em lại cáu lỉnh với anh!”
“Không phải! Chỉ là em không muốn nói chuyện thôi.”
Hoắc Tây đổi chủ đề: “Nghe thư ký của anh nói cuối tuần anh phải đi công tác à.”
Đèn xanh sáng lên, Trương Sùng Quang nhẹ nhàng nhấn vào chân ga.
Hoàng hôn đã buông xuống, ở con đường phía xa, một vùng ánh sáng vàng chậm rãi chìm xuống, cảnh chiều hôm bao phủ khắp nơi.
Ánh đèn rực rỡ sáng lên.
Giọng nói của Trương Sùng Quang cực kỳ dịu dàng, đầu tiên anh ừ một tiếng rồi nói: “Lùi lại rồi! Đổi thành cuối tuần sau.”
Hoắc Tây tưởng là anh lo lắng cho Miên Miên, liền nói: “Tuần này không có điều tra của Tòa án, em có thể đưa con bé đến văn phòng luật.”
Trương Sùng Quang không trả lời.
Hình như anh đang tập trung lái xe, qua lúc lâu, Hoắc Tây gần như quên mất chuyện này, nhưng khi xe của anh dừng lại ở bãi đỗ xe của biệt thự, anh tháo dây an toàn ra và nói: “Tuần này là tuần thụ thai dễ của em.”
Hoắc Tây hơi bất ngờ.
Nửa ngày sau cô mới lẩm bẩm: “Đợi qua nghỉ lễ đi!”
“Trước khi nghỉ lễ cũng là thời điểm dễ thụ thai, hơn nữa, không phải lúc này người phụ nữ rất muốn sao? Hoắc Tây… Em chắc chắn em không muốn sao?”
Hoắc Tây nhìn ánh đèn trong nhà, còn có người giúp việc đi tới đi lui.
Cô thật sự không có mặt mũi thảo luận vấn đề này với anh.
Hơn nữa, Miên Miên vẫn còn đang ở trên xe đất!
Cô đang nghĩ ngợi thì Miên Miên tỉnh ngủ, cô bé xoa mắt thả Tiểu Quang trong ngực xuống, mơ màng hỏi: “Bố, bố đang nói gì vậy? Mẹ đang nghĩ gì thế?”
Hoắc Tây không còn mặt mũi nữa.
Trương Sùng Quang xem xét cơ thể rồi lau miệng cho con gái, lại nhìn Hoắc Tây rồi nói đầy ẩn ý: “Bố hỏi mẹ của con xem mẹ con có muốn thử ăn đồ bố nấu không.”
Miên Miên mềm mại vỗ tay: “Bố nấu cơm ăn rất ngon đó!”
Hoắc Tây không dám nghe nữa, cô khoác áo khoác cho Miên Miên, mở cửa xe xuống xe ngay: “Anh ôm con bé đi!”
Tiểu Quang cũng chạy trốn xuống xe ngay,
Chạy theo bà chủ.
Trương Sùng Quang xuống xe, ôm Miên Miên xuống, Miên Miên thoải mái ngồi trên cánh tay bố, ghé tai bố nói nhỏ: “Lúc bố không ở đây, mẹ ăn cơm ngoan lắm.”
Trương Sùng Quang mỉm cười.
Thật ra lúc anh ở đây, Hoắc Tây cũng ăn ngoan mà…
…
Hoắc Tây lên tầng thay quần áo, khi cởi quần áo ở phòng thay đồ, nhìn thấy dáng người của mình mà cô hơi giật mình lo lắng.
Thật giai đoạn này, cô và Trương Sùng Quang cực kỳ ít phát sinh quan hệ.
Trừ đêm đó ra…
Ngón tay của cô nhẹ nhàng vỗ về bụng dưới bằng phẳng của mình.
Cô nghĩ, có lẽ vì sau sinh dáng người của cô không còn sức hút như vậy nữa, dù vậy cũng đúng lúc, thật ra mấy lần quan hệ sau khi quay lại với anh, cô luôn có cảm giác luống cuống.
Bây giờ, việc quan hệ giữa bọn họ giống với hoàn thành nhiệm vụ hơn.
Cô chỉ muốn đứa con!
Khi cô đang không tập trung, cửa phòng để đồ mở ra…
Khuôn mặt của Trương Sùng Quang xuất hiện trong gương.
Anh chăm chú nhìn cô, mắt để lộ sự mất bình tĩnh, khi Hoắc Tây cầm quần áo che chắn, anh khàn giọng nói: “Không cần che, Hoắc Tây, anh muốn nhìn em!”
Anh từ từ đóng cửa lại, đi về phía cô.
Hoắc Tây cầm khăn tắm quấn quanh người, một tay vươn vào tủ quần áo lấy đồ ra, nhưng còn chưa lấy được quần áo thì cô đã bị anh ôm từ phía sau…
Trương Sùng Quang ôm eo thon của cô, cằm để bên vai cô: “Sao vậy?”
“Hoắc Tây, có chuyện gì chúng ta chưa từng làm chứ?”
“Hay là, em sợ?”
…
Hoắc Tây cố gắng ổn định giọng nói mới không còn run rẩy, vì ngón tay của anh quá đáng giận.”
“Đừng! Không phải muốn ăn cơm sao? Miên Miên… Miên Miên còn ở dưới tầng.”
Trương Sùng Quang cười nhẹ: “Dì nói, còn khoảng ba mươi phút nữa mới ăn cơm! Nửa tiếng, đủ rồi.”
Miên Miên có thể lên bất cứ lúc sao, sao Hoắc Tây có thể đồng ý được?
Nhưng rõ ràng nhất, Trương Sùng Quang đã không đợi được nữa, cơ thể của anh đang thể hiện như vậy.
Hoắc tây run run dỗ dành: “Đợi buổi tối đi!”
“Buổi tối em sẽ đồng ý sao?”
Trương Sùng Quang không để ý vén mái tóc cô lên, hôn lên chỗ da thịt sau tai cô, anh cố ý trêu đùa cô, giống như muốn trực tiếp đánh bại cô: “Em nghiêm túc lên đi? Lần trước em cũng trốn mất, Hoắc Tây, trước đây em không như thế này?”
“Hay là bây giờ anh không thể thỏa mãn em được nữa?”
Hoắc Tây đoán được, nếu không chiều anh một lần, anh sẽ không bỏ qua cho cô.
Cô trợn mắt nói nhỏ: “Trương Sùng Quang, anh đã qua cái tuổi kia từ lâu rồi, sao mà vẫn…”
“Em bỏ đói anh quá lâu!”
Trương Sùng Quang quay cô vào ngực, lưu loát rút đi đồ trong tay cô đi, không hề che giấu thưởng thức cô, một bên khác lại thoải mái bắt đầu xâm chiếm cô.
Hoắc Tây ghé vào vai anh thở gấp.
So với việc một lát nữa có người giúp việc lên tầng gõ cửa, cô thà để anh nhanh chóng dứt khoát một chút, cho nên cô phối hợp anh hơn bình thường, muốn anh xong việc sớm…