Mục lục
Hoắc tổng truy thê - Hoắc Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lục U yên tĩnh uống hết nửa cốc cà phê.

Cô ốm hai tháng, rất lâu rồi không uống cà phê, hiếm khi uống một cốc nên cảm giác rất tốt.

Mới bước ra khỏi quán cà phê, một người đứng trước cửa.

Diệp Bạch.

Cả người anh chỉn chu, áo sơ mi trắng với quần tây màu xám đậm, ôm lấy cơ thể gầy gò thon dài của anh.

Cũng không biết đứng bao lâu rồi.

Lục U nhìn anh, anh cũng vậy... Họ cùng lúc nghĩ tới chạng vạng tối hôm đó, anh làm chuyện quá giới hạn với cô trong sân sau .

Rất lâu sau, Diệp Bạch mới lên tiếng, giọng hơi khàn: “Sao lại gặp cô ta? Nói chuyện gì?”

Lục U nhẹ nhàng nói: “Nói chuyện của Chương Bách Ngôn.”

Diệp Bạch yên lặng hồi lâu...

Lục U thấy anh không lên tiếng liền vòng qua anh, muốn đi tới đối diện bắt xe.

Diệp Bạch giữ tay cô lại, nhẹ nhàng kéo cô ngã vào lòng anh, trong lòng anh tràn ngập mùi hương cô quen thuộc... Mùi hương đó làm cho Lục U muốn khóc.

Anh không làm gì cả, chỉ ôm cô như thế.

Người đi đường qua lại rất nhiều, đều nhìn hai người họ với loại ánh mắt kỳ lạ.

Diệp Bạch ghé vào tai cô, khẽ lẩm bẩm: “Tới công ty được không?”

Anh có chút chuyện quan trọng.

Lục U nhớ tới Gina, cô giãy giụa muốn thoát ra nhưng dường như Diệp Bạch biết cô nghĩ gì, anh hơi dùng sức nhốt cô trong ngực, môi anh đặt bên tai cô: “Gina về nước rồi! Lục U, anh có chuyện muốn nói với em, đi công ty được không? Coi như anh xin em.”

Lục U ngửa đầu nhìn anh.

Diệp Bạch trực tiếp ôm ngang cô, đặt vào trong xe bên đường.

Lục U ngồi vào trong xe, cũng không giãy giụa.

Cô chỉ hơi im lặng.

Diệp Bạch nghiêng người nhìn cô, giọng nói rất nhẹ nhàng: “Tới công ty chờ anh hai tiếng, anh có cuộc họp video quan trọng, sau khi kết thúc thì chúng ta nói chuyện.”

Có lẽ Lục U đoán được anh muốn nói chuyện gì.

Cô im lặng thắt dây an toàn.

Diệp Bạch rất muốn hôn cô nhưng cố nhịn, vẫn không chạm vào cô.

Chiếc Bentley màu đen từ từ khởi động, chạy khoảng mười phút thì dừng lại dưới tầng công ty anh.

Đây là nơi Lục U từng làm việc.

Nhân viên nhìn thấy cô, đều gọi cô một tiếng Tổng Giám đốc Lục, hơn nữa cũng buồn bực: Tổng Giám đốc Diệp và Tổng Giám đốc Lục tái hợp rồi?

Diệp Bạch đưa Lục U về phòng làm việc.

Anh bảo cô tới phòng nghỉ nghỉ ngơi, còn chu đáo lấy áo ngủ của mình từ trong tủ ra bảo cô thay: “Đã giặt rồi, rất sạch sẽ.”

Lục U vẫn không chống cự.

Nhưng cô không tình nguyện thay áo ngủ của anh, cũng không muốn nằm trên giường anh, cô nhàn nhạt mở miệng: “Tôi ngồi trên sô pha chờ anh.”

Diệp Bạch nhìn cô chăm chú, cười nhạt, không kiên trì nữa.

Anh họp hai tiếng, Lục U đứng trước cửa sổ phòng nghỉ, nhìn ra ngoài.

Cô không ngốc, cô biết Diệp Bạch muốn tái hợp với mình.

Nghiêm túc mà nói, giống như anh trai nói vậy, anh cũng không phải phạm mười điều ác.

Cô vẫn yêu anh.

Nhưng Lục U lại không biết phần yêu này, phần thích này... sau khi tan vỡ thì tiếp tục như thế nào.

Cô nghĩ đi nghĩ lại, vẫn không nghĩ ra.

Hai tiếng sau, Diệp Bạch đẩy cửa đi vào...

Lục U không quay đầu, anh nhìn bóng lưng có hơi cô đơn của cô, không nhịn được đi tới ôm cô từ phía sau, Lục U nhẹ nhàng tránh ra, anh càng ôm cô chặt hơn.

Anh ghé vào tai cô, khẽ thì thầm: “Lục U, anh mất khả năng sinh sản.”

Anh có chức năng nam giới nhưng không có con.

Anh không biết anh như này, Lục U còn muốn hay không... Cô có cảm thấy, anh không phải đàn ông bình thường hay không, có cảm thấy sự thẳng thắn thành khẩn của anh tới muộn quá rồi hay không.

Diệp Bạch không biết nhưng anh nghĩ rằng anh nên thẳng thắn thành khẩn với cô.


Cơ thể Lục U cứng đờ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK