Trên mặt Khương Lan Thính đầy cà phê.
Tính tình anh ta cũng không tốt, nhưng khi chia tay với Hoắc Kiều, anh ta luôn cảm thấy yếu thế trước mặt cô, anh ta trừng mắt nhìn cô nhưng cuối cùng cũng không làm gì, chỉ nắm lấy tay cô và kéo đến bãi đậu xe.
"Khương Lan Thính, anh buông tôi ra!"
"Anh không sợ con khốn kia nổi giận sao?"
......
Khương Lan Thính đẩy cô vào ghế sau, anh ta ngồi vào ghế lái, sau đó nghiêng người nhấn nút khóa cửa xe... Anh ta lấy khăn giấy lau mặt, vừa tức giận vừa lau nói: "Đừng luôn miệng gọi con khốn này, con khốn kia, cô ấy có tên, hơn nữa, cô ấy là một cô gái tốt!"
Hoắc Kiều không sợ anh ta giở trò đồi bại.
Cô dựa lưng vào ghế, chế nhạo: "Một cô gái tốt là người lén lút kiếm chuyện để nói với anh hả? Khương Lan Thính anh nghe cho rõ, không phải anh nói gần đây hai người mới quen nhau sao? Các người nói chuyện lén lút với nhau, ít nhất đã ba bốn tháng rồi!"
Khương Lan Thính không phủ nhận.
Nhưng anh ta nói với cô: "Trước mắt, tôi và cô ấy chưa từng xảy ra quan hệ lần nào."
Hoắc Kiều cười nhạo: “Rất trong sạch nhỉ! Nhưng anh không cần phải báo cáo tiến độ yêu đương của các người với tôi, các người trong sạch hay tằng tịu với nhau ngoài đường cũng không liên quan gì đến tôi cả! Đừng nghĩ rằng tôi sẽ đối xử tốt với anh, anh không thích tôi, anh mệt mỏi với mối quan hệ này, anh có thể chia tay tôi ... Anh đừng làm những việc khiến tôi ghê tởm nữa!"
Bây giờ, Khương Lan Thính vẫn không chút nào hối hận với quyết định của mình.
Anh ta thật sự rất thích tính cách của Tống Thanh Thanh.
Nhưng mà anh ta và Hoắc Kiều cũng từng có một quá khứ rất hạnh phúc, trong hai năm yêu đương, hai người gần như chưa bao giờ cãi nhau, Hoắc Kiều tuy hơi nóng nảy nhưng cô ấy rất giỏi trong việc nhìn sắc mặt người khác, sẽ không bao giờ gây sự khi anh không vui, anh ta sẽ tự nhiên mà chọc cô tức giận... Có lẽ là do hài hòa và yên bình quá, cho nên mới sinh ra cảm giác nhàm chán.
Khương Lan Thính ném khăn giấy đi, anh ta nhìn Hoắc Kiều, lạnh lùng nói: "Nếu cô vẫn còn tức giận, cô có thể đánh tôi hoặc..."
Chưa kịp dứt lời thì khuôn mặt anh ta đã nhận được một cái tát.
Hoắc Kiều mắng anh ta: "Kẻ tồi tệ! Đồ khốn!
Ánh mắt của Khương Lan Thính sâu hun hút, trong mắt chứa một loại cảm xúc khó hiểu, nhưng anh ta không tức giận mà chỉ chạm nhẹ vào má, nhẹ giọng hỏi: "Nguôi giận chưa?"
Hoắc Kiêu hất cằm: "Mở cửa, tôi muốn xuống xe!"
Khương Lan Thính nhìn chằm chằm cô một lúc, cuối cùng cũng mở khóa cửa, Hoắc Kiều từ bên kia bước xuống xe trong nháy mắt, nhưng cô không quay lại trung tâm thương mại, mà lên một chiếc xe sang trọng màu sâm banh.
Người đang ngồi ở ghế sau là Trương Sùng Quang.
Người đàn ông này vẫn chưa đi!
Trương Sùng Quang ghé vào cửa sổ xe, chào hỏi Khương Lan Thính: "Lan Thính, khuôn mặt nhớ phải bôi thuốc, buổi tối chắc vẫn muốn hẹn hò với bạn gái nhỉ?"
Vẻ mặt của Khương Lan Thính lập tức trở nên khó coi.
Không biết tại sao, anh ta không thích nhà họ Hoắc nói về Tống Thanh Thanh với giọng điệu trêu chọc như vậy... Dường như bọn họ hoàn toàn không quan tâm đến sự tồn tại của Tống Thanh Thanh, cũng như không quan tâm đến việc Hoắc Kiều chia tay anh ta.
Trương Sùng Quang đoán được anh ta đang nghĩ gì, chế nhạo: "Con gái trong nhà chúng tôi không đến mức cần phải lo lắng kết hôn! Kiều Kiều không muốn kết hôn, tôi và Hoắc Doãn Tư có thể che chở cho em ấy cả đời! Khương Lan Thính, nếu đã chia tay thì anh chỉ cần ôm ấp bạn gái mới cùng sống thật tốt, đừng đến tìm Hoắc Kiều nữa, cũng đừng đưa em ấy những thứ sắt vụn! Chính mình còn không hiểu rõ tình cảm của mình với em ấy mà lại học người khác đi ngoại tình!"
Trương Sùng Quang nói xong thì bảo tài xế lái xe đi.
Khương Lan Thính nhìn chằm chằm Hoắc Kiều, cô quay mặt đi nhưng khóe mắt vẫn còn đọng vài giọt nước mắt.
Anh ta nghĩ: Dù sao thì mình cũng đã làm tổn thương cô ấy!
Có lẽ vì luôn cảm thấy có chút áy náy với Hoắc Kiều nên mối quan hệ mới không thể khiến cho Khương Lan Thính vui vẻ được.
Cuộc hẹn hò của anh ta với Tống Thanh Thanh rất mờ nhạt và nhàm chán.
Anh ta cho rằng có lẽ là do quen biết Tống Thanh Thanh đã khá lâu, cho nên mới mất đi cảm xúc mãnh liệt? Có phải anh ta nên tiến thêm một bước mới không?
Giữa tháng hai, anh ta mời Tống Thanh Thanh đến căn hộ của mình vào cuối tuần.
Trên thực tế, Khương Lan Thính có vài căn nhà, còn sống trong biệt thự nhưng có lẽ vì mối quan hệ chưa được xác định nên anh ta mới mời Tống Thanh Thanh đến căn hộ nơi trước đây anh ta sống chung với Hoắc Kiều, tất nhiên là đồ đạc của Hoắc Kiều đã được dọn sạch, không còn dấu vết của việc một người phụ nữ từng sống ở đây.
Căn hộ không lớn, khoảng 120 mét vuông nhưng được trang trí rất sang trọng.
Lúc đó, chi phí trang trí khoảng 500 triệu đồng, là do một tay Hoắc Kiều thiết kế, dĩ nhiên có rất nhiều đồ trang trí là do cô lựa chọn.
Khi bước vào, Tống Thanh Thanh vô cùng kinh ngạc.
Cô ta chưa bao giờ thấy một ngôi nhà đẹp như vậy, cô ta sờ soạng khắp nơi, không nhịn được nói: "Lan Thính, anh rất có khiếu thẩm mỹ nha!"
Khương Lan Thính không bày tỏ ý kiến.
Bởi vì những thứ này là dựa theo sở thích của Hoắc Kiều, Hoắc Kiều không thích màu hồng, cô ấy thích màu vàng sẫm đem lại cảm giác quý phái hơn.
Anh ta không hỏi bạn gái, mà hôn Tống Thanh Thanh ở lối vào.
Hai đôi môi mềm mại chạm vào nhau.
Cô ta muốn tiến sâu hơn nữa nhưng điện thoại di động trong túi áo khoác của Khương Lan Thính vang lên, anh ta cầm điện thoại thì thấy là Anna gọi tới, nói có chuyện gấp cần đích thân anh ta giải quyết.
Khương Lan Thính tỏ vẻ đã biết rồi cúp điện thoại.
Tống Thanh Thanh săn sóc mà nói: "Vậy em sẽ ở đây nấu ăn, anh đi làm việc trước đi, khi trở về là có thể ăn đồ ăn do em nấu!"
Khương Lan Thính véo mặt cô ta: "Được rồi! Anh sẽ về trước bữa trưa!"
Anh ta vội vàng rời đi.
Tống Thanh Thanh tựa người vào cửa, mỉm cười ngọt ngào, thậm chí cô ta còn vân vê môi của mình rồi hồi tưởng về hương vị của nụ hôn vừa nãy… Khương Lan Thính rất đẹp trai, lúc nào nhìn vào khuôn mặt ấy cũng khiến tim cô ta đập như sấm.
Khương Lan Thính là người nghiện công việc.
Khi bận rộn, anh ta sẽ bỏ qua rất nhiều thứ xung quanh, lúc đang xử lý chuyện cấp bách thì Hoắc Kiều gọi tới, anh ta bắt máy với giọng điệu khó nghe: "Không phải cô nói sẽ chặn tôi sao? Sao cô lại gọi điện thoại cho tôi?"
Hoắc Kiều bình tĩnh nói: "Tôi để quên một tài liệu quan trọng trong căn hộ, có tiện lấy không? Hay là anh bảo Anna chuyển phát nhanh cho tôi?"
Khương Lan Thính bận rộn đến mức quên mất Tống Thanh Thanh đang ở nhà, nói thẳng: "Cô qua lấy đi! Chìa khóa vẫn còn dưới thảm. "
Hoắc Kiều đồng ý, cô ấy nghĩ bây giờ chắc chắn anh ta không ở trong chung cư.
Cô không vội, ăn cơm trưa xong mới xuất phát, cô tìm thấy chìa khóa dưới thảm… Nhưng cô không ngờ Khương Lan Thính lại ở đây.
Khương Lan Thính trở về sau khi giải quyết hết công việc, anh ta không quen ăn các món ăn Tứ Xuyên do Tống Thanh Thanh làm nên chỉ ăn một chút rồi thôi.
Anh ta dựa vào ghế sô pha xem tivi, Tống Thanh Thanh dọn dẹp bát đĩa rồi đến ngồi xem cùng anh ta… Hai người xem phim một hồi rồi hôn nhau, Khương Lan Thính tuổi trẻ nhiệt huyết, hai người lại mới ở bên nhau nên muốn làm chuyện ấy, khi nụ hôn khiến hai người nổi lửa, anh ta cởi áo sơ mi của Tống Thanh Thanh ra, bên trong là áo ba lỗ màu trắng.
Cô ta có một thân hình mảnh khảnh, nhưng lại hơi cứng nhắc.
Nghiêm túc mà nói, Khương Lan Thính không quá bốc đồng nhưng tình dục rất quan trọng trong hôn nhân.
Anh ta ấn vai cô ta vừa hôn vừa đưa tay tìm bao cao su trong túi áo…
Đúng lúc này, cánh cửa mở ra!
Hoắc Kiều đứng ở cửa, cô nhìn đôi nam nữ đang ôm hôn nhau trên ghế sô pha, hơi sững sờ… Khi chia tay rồi thì việc khóc lóc, đau buồn là một chuyện, nói không quan tâm đến anh ta lại là một chuyện khác, nhưng khi tận mắt nhìn thấy người đàn ông mình thích ôm hôn người phụ nữ khác, quần áo gần như cởi ra hết, chỉ kém một bước nữa thôi.
Tác động vẫn khá lớn!
Khương Lan Thính cũng sững sờ khi nghe thấy tiếng mở cửa, lúc quay đầu lại thì nhìn thấy vẻ mặt hơi cứng đờ của Hoắc Kiều.
Anh ta đã ở bên cô hai năm, chưa bao giờ thấy cô có vẻ mặt như thế này.
Vô cùng yếu ớt, trong mắt ẩn chứa vài giọt nước mắt sắp rơi…
Nhưng Hoắc Kiều vẫn bình tĩnh, cổ họng cô hơi nghẹn ngào: "Xin lỗi vì đã quấy rầy chuyện của hai người! Tôi sẽ lấy tài liệu và rời đi ngay lập tức!"
Nói xong, cô lập tức đi vào phòng ngủ chính, sau khi lục lọi một lúc mới tìm thấy tài liệu của mình.
Trước khi rời đi, tay cô bị nắm lấy.
Ánh mắt Khương Lan Thính sâu thẳm, anh ta giải thích với cô: "Hoắc Kiều, không phải như cô nghĩ đâu!"
Khóe môi Hoắc Kiều khẽ run nhưng khi ngước mắt lên, cô lại mỉm cười với anh ta: "Khương Lan Thính, anh không cần phải giải thích với tôi! Anh và cô bạn gái khốn khiếp của anh làm chuyện này không phải rất bình thường sao? Nếu anh muốn xin lỗi, lúc chia tay anh đã nói quá nhiều, bây giờ không cần thiết nữa! Tôi không có thời gian tiếp tục cùng anh dây dưa, đừng đánh giá quá cao tầm quan trọng của bản thân."
Cô hất tay anh ta, xoay người rời đi.
Cô cũng có lòng kiêu ngạo, cô không muốn anh ta và con khốn kia nhìn thấy cô bị tổn thương Ngay cả khi cô khóc cũng phải trốn đi chỗ khác!
Khi Hoắc Kiều rời đi, Tống Thanh Thanh đang mặc áo của Khương Lan Thính, dường như đang tuyên chiến: "Cô Hoắc, tôi xin lỗi! Tôi không cố ý cướp bạn trai cô"
Hoắc Kiều dừng lại.
Cô thật sự không muốn đối phó với người phụ nữ này nhưng cô không thể nhịn cục tức với một đóa sen trắng như vậy!
Cô lấy nước ấm từ trên bàn ăn, hắt vào người Tống Thanh Thanh, Tống Thanh Thanh thét lên chói tai... Khương Lan Thính ra khỏi phòng ngủ, cau mày: "Hoắc Kiều, đừng gây chuyện!"
Hoắc Kiều chế nhạo: "Khương Lan Thính, tốt nhất anh nên nhốt con khốn này lại đi!"
Nói xong, cô xoay người rời đi......