Nghe Cảnh Thụy nói bậy một hơi, Hoắc Doãn Tư tức giận đến mức muốn tắt điện thoại, cuối cùng vẫn là Cảnh Thụy dỗ dành vị đại thiếu gia kia.
Đêm khuya, hai người chọn một nơi hẹn gặp nhau.
Bọn họ hiếm khi không vào phòng bao, chỉ chọn bừa một góc trong quán bar ngồi, dù vậy vẫn thu hút khá nhiều ánh mắt của con gái, thỉnh thoảng còn có người đi lên xin làm quen.
Hoắc Doãn Tư tính tình kiêu căng, cơ bản là mặc kệ hết.
Cảnh Thụy kẹp thuốc lá bằng ngón tay có mang nhẫn cưới: “Anh có vợ có con rồi!”
Người đẹp mỉm cười bỏ đi.
Cảnh Thụy nheo mắt hút thuốc, phả ra một ngụm sương khói, gõ nhẹ lên quầy bar, nói: “Nếu không buông được thì theo đuổi đi! Hai người cũng xem như vợ chồng già rồi, chỉ còn thiếu cảm giác thôi. Cậu đừng trách anh em không nhắc cậu, hiện nay An Nhiên có nhiều người theo đuổi lắm!”
Hoắc Doãn Tư không đáp, cầm cốc chạm cốc với Cảnh Thụy.
Cảnh Thụy bất đắc dĩ cười cười: “Cậu cứ làm ra vẻ đi!”
Hai người uống tới hai giờ sáng. Cảnh Thụy la hét không uống nổi nữa, ngày mai còn phải đi làm nuôi vợ nuôi con, vậy nên đi về trước.
Còn Hoắc Doãn Tư thì ngồi thêm một lát.
Lúc lên xe, lão Triệu đang ở trong xe ngủ gà ngủ gật.
Thấy Hoắc Doãn Tư ngồi xuống, lão Triệu giật mình: “Bây giờ về đại trạch?”
Hoắc Doãn Tư ngồi dựa vào ghế sau, thốt ra vài chữ: “Đi chung cư đi!”
Lão Triệu vỗ mặt cho tỉnh ngủ.
Lái xe được một lát, ông chú già lại bắt đầu lải nhải: “Căn nhà kia đang bỏ không, thật ra thì để An Nhiên dẫn theo cậu chủ nhỏ ở cũng được, cách gần công ty cậu, giữa trưa cùng đi ăn cơm cũng tiện lắm.”
Hoắc Doãn Tư quay đầu ngắm cảnh đêm bên ngoài.
Lão Triệu không dám nói thêm nữa.
Xe dừng ở dưới chung cư, Hoắc Doãn Tư bảo lão Triệu đi trước, còn anh thì lên lầu một mình.
Chung cư có nhân viên quét dọn thường xuyên, mọi thứ vẫn còn như cũ.
Chỉ là lâu rồi không có người ở, có vẻ trống trải không có hơi người.
Hoắc Doãn Tư uống hai đợt rượu liên tiếp, thật ra thì có hơi khó chịu. Nhưng mà anh không muốn ngủ, chủ yếu là vì một người rất rảnh rỗi, sự nghiệp làm cho tốt thì cũng chẳng có ích lợi gì, buổi tối khi ngủ muốn ôm gì cũng không có.
Anh đi ra phòng khách, đầu tiên là ngồi bên mép giường một lát, sau đó thì nằm xuống.
Chung cư không mở máy sưởi nên hơi lạnh. Dù vậy, Hoắc Doãn Tư cũng không muốn đi mở máy sưởi, cứ nằm thẳng tắp trên giường, một lúc lâu sau mới móc một thứ nho nhỏ từ trong túi áo ra.
Là chiếc nhẫn kim cương anh tặng cho An Nhiên.
Cô gỡ nhẫn. Anh lấy từ chỗ Lâm Hi, còn chưa nói với cô.
Bọn họ đều ngầm hiểu với nhau.
Cho đến bây giờ, Hoắc Doãn Tư vẫn không hề hối hận về quyết định trước đây… Chỉ là anh không được vui vẻ, xung quanh anh có rất nhiều người đẹp, nhưng anh không muốn chạm vào bất cứ ai.
Bây giờ nằm trên giường, anh cảm thấy cực kì trống vắng.
Anh nhìn chằm chằm chiếc nhẫn kim cương một lúc lâu, cuối cùng nhẹ nhàng bỏ vào trong ngăn kéo. Anh mơ mơ màng màng ngủ đến nửa đêm, khát nước tỉnh dậy, mở mắt ra mới tỉnh táo mà phát hiện rằng mình vừa gọi tên An Nhiên.
An Nhiên…
Trong đêm tối, Hoắc Doãn Tư lẳng lặng nhìn trần nhà.
Anh nhớ lại rất nhiều chuyện, chuyện giữa anh và An Nhiên, chuyện khoảng thời gian sống chung.
Hoắc Doãn Tư không biết cái này có phải là hối hận hay không.
Anh chỉ biết là hiện giờ anh rất muốn gặp cô.
…
Sáng sớm, An Nhiên xuống lầu, định đi công ty.
Cô vừa định lên xe thì thấy bên cạnh có một chiếc Bentley màu trắng đang đỗ, cửa xe được mở một nửa, để lộ ra đôi chân dài… Từ góc độ của An Nhiên, có thể thấy được nội thất màu hồng nhạt bên trong xe.
Vừa nhìn là biết xe của Hoắc Doãn Tư.
An Nhiên nhìn vài giây, định mặc kệ anh, lên xe chạy đi.
“An Nhiên!” Giọng nói nghẹn ngào sau say rượu của Hoắc Doãn Tư vang lên.
An Nhiên hơi khựng lại, đóng nhẹ cửa xe, quay người hỏi: “Sao anh lại tới đây?”
Hoắc Doãn Tư xuống xe, đi đến trước mặt cô, nhìn đồng hồ đeo tay, nói: “Cùng đi ăn sáng đi? Phía trước có một cửa hàng bán đồ ăn sáng khá ngon, có món tào phớ em thích nữa.”
An Nhiên ngẫm nghĩ từng lời anh vừa nói.
Nếu không phải cô tự luyến, thì cô có thể hiểu rằng anh đang cứu vãn mối tình của bọn họ không? Có điều, giữa bọn họ còn có tình cảm gì đáng nói hả?
Cô uyển chuyển từ chối: “Em ăn rồi.”
Hoắc Doãn Tư cúi người lấy ví tiền từ trong xe ra: “Vẫn còn sớm, đi ăn cùng anh đi!”
An Nhiên tức giận bật cười.
Đúng lúc này, thím Lâm dẫn theo Tiểu Lâm Hi đáng yêu xuống lầu đi dạo. Bà vừa tới liền nghe thấy hai người nói chuyện, rất vui vẻ mà nói: “Lúc nãy Lâm Hi ăn chưa no, có ngài Hoắc cùng đi, Lâm Hi chắc chắn là rất vui vẻ.”
Hoắc Doãn Tư đúng là rất yêu thương Lâm Hi.
Nhưng lần này anh không phải vì cậu bé, lại không tiện nói rõ ra, đành phải bế cậu bé lên: “Gọi mẹ đi cùng được không?”
Lâm Hi nói với giọng thanh thúy: “Lâm Hi muốn ăn sáng cùng với bố mẹ!”
An Nhiên đi sớm, còn có thể bớt ra nửa tiếng đồng hồ.
Cô sẵn lòng thỏa mãn một chút yêu cầu nhỏ của Lâm Hi. Vì vậy, cô yên lặng khóa xe lại.
Thím Lâm không muốn làm bóng đèn nên tìm cớ đi trước.
Cửa hàng bán đồ ăn sáng rất đông khách, phần lớn đều là nhân viên văn phòng, còn có người dân ở gần… bầu không khí sôi nổi nhộn nhịp, chỉ có Hoắc Doãn Tư là ăn mặc chỉnh tề, rất không hợp đàn.
Lâm Hi ngoan ngoãn ngồi bên cạnh anh. Ông bố cố nén cơn đau đầu sau say rượu, đút hoành thánh cho con trai.
Bản thân anh cũng ăn một ít, nói: “Không ngon bằng thím Lâm nấu.”
An Nhiên gọi một cốc sữa đậu nành, uống từ từ: “Anh mới ăn được mấy lần mà nói vậy? Tối qua anh uống rượu hả, tự mình lái xe đến đây?”
Hoắc Doãn Tư cười khẽ.
Hôm nay Tiểu Lâm Hi rất vui vẻ. Cậu bé ôm cánh tay bố, giọng nói nũng nịu: “Đêm qua Lâm Hi đi WC, đã ba giờ sáng rồi mà mẹ vẫn còn làm việc. Bố ơi, bố có thể nuôi sống Lâm Hi và mẹ hay không, để mẹ đừng vất vả nữa!”
Hoắc Doãn Tư biết là Lâm Hi lại xem TV rồi.
Anh không hề phản bác, chỉ nhìn về phía An Nhiên, thấy quầng thâm mắt của cô, dù có trang điểm che đi thì cũng có thể thấy được lờ mờ.
Hoắc Doãn Tư lạnh nhạt nói: “Công việc bận lắm hả? Muốn tiền không muốn mạng à?”
Ngay trước mặt Lâm Hi, An Nhiên không muốn thảo luận đề tài này, Hoắc Doãn Tư cũng đang cố nén nổi giận.
Cho đến khi ăn sáng xong, thím Lâm dẫn Lâm Hi đi, Hoắc Doãn Tư chui vào ghế phụ trên xe An Nhiên.
An Nhiên nghiêng người: “Em phải đi làm!”
Hoắc Doãn Tư nhìn khuôn mặt cô, nhẹ giọng hỏi: “Cố Vân Phàm quan trọng đến vậy sao? Đáng giá để em bán mạng cho ông ta hả?”
An Nhiên quay mặt đi.
Cô ngồi thẳng người nhìn ra phía trước. Một lúc lâu sau, cô mới lạnh nhạt nói: “Hoắc Doãn Tư, anh vẫn không hiểu vì sao em cần phải vất vả như vậy hả? Em không phải vì Cố Vân Phàm, cũng không phải vì tập đoàn Cố Thị. Em vì bản thân em, em và Lâm Hi đều phải ăn cơm để sống… Tiền của người ta không dễ lấy vậy đâu!”