Chẳng mấy chốc họ đã đến bệnh viện.
Quả nhiên, Hoắc Minh đã được truyền máu, người đã tỉnh táo, ngay khi mở mắt ra ông lập tức hoảng hốt hỏi ôn Noãn về mấy đứa con của mình: “Hoắc Tây, Doãn Tư, Hoắc Kiều và Sùng Quang đâu cả rồi?”
Tai nạn xe cộ va chạm kịch liệt, não ông bị chấn động nhẹ, khi tỉnh lại đã quên mất chuyện đoạn tuyệt với Trương Sùng Quang.
Lòng tràn đầy nhớ thương mấy đứa con.
Hoắc Doãn Tư không nghe được nữa, nắm chặt tay, mở cửa ra ngoài.
An Nhiên đi theo.
Cô tìm thấy chồng mình trong khu vực hút thuốc, hai tay Hoắc Doãn Tư chống ngang hông, không hút thuốc mà chỉ lẳng lặng trầm tư. An Nhiên nhìn thấy nước mắt còn đọng nơi khóe mắt anh, đoán chừng do nghe thấy tiếng bước chân, Hoắc Doãn Tư quay mặt đi lau khóe mắt, rồi quay đầu lại nói với An Nhiên: “Tên khốn kia sẽ dùng chuyện này uy hiếp chị anh! Anh ta nhất định sẽ yêu cầu chị anh quay lại với anh ta.”
Biết nói sao bây giờ!
Nói Trương Sùng Quang lòng dạ ác độc
cũng không đúng, ít nhất anh ta đã rút máu ngay tức khắc.
Nhưng nếu nói anh ta không có dã tâm, vậy mà đến cả loại chuyện này mà anh ta cũng dám bày mưu tính kế, điều mà ngay cả Hoắc Doãn Tư cũng không làm được.
An Nhiên kéo nhẹ cánh tay chồng, nhỏ giọng nói: “Em thấy bố vẫn không bỏ mặc anh ta được đâu, lát nữa khi người ta tới đây, anh nên kiềm chế tính tình lại chút.”
Hoắc Doãn Tư vốn định nói gì đó, nhưng nhìn gương mặt điềm đạm của vợ.
Anh không nói gì nữa, vổ lên mu bàn tay cô: “Anh biết rồi.”
Hai người đang nói chuyện thì Hoắc Tây và Trương Sùng Quang đi tới.
Sau khi sinh con, cơ thế Hoắc Tây suy yếu, lúc tới đây, cô được Trương Sùng Quang ôm vai, cảnh tượng thân mật… Khiến Hoắc Doãn Tư cay mắt, lẽ ra anh ấy phải biết Trương Sùng Quang sẽ đưa ra yêu cầu gì.
Mắt anh ấy đỏ hoe, nhưng cũng không quên lời vợ.
Câu đầu tiên Hoắc Doãn Tư nói là: “Bố không sao, Trương Sùng Quang, tôi cảm ơn anh.”
Câu thứ hai của Hoắc Doãn Tư là: “Anh đưa
ra yêu cầu gì cũng được, cho dù anh muốn cổ phần của tập đoàn Hoắc Thị tôi cũng không thành vấn đề, nhưng… đừng làm khó chị tôi.”
Khi nói điều này, giọng anh ấy căng thẳng.
An Nhiên đỡ cánh tay anh ấy, lo lắng không thôi.
Trương Sùng Quang dừng bước, nhìn về phía Hoắc Tây, sau đó nói với An Nhiên: ‘An Nhiên, phiền cô đi cùng Hoắc Tây vào thăm bố, tôi và Doãn Tư có vài lời muốn nói.”
An Nhiên lo lắng, do dự một lúc.
Hoắc Doãn Tư nhìn Trương Sùng Quang chằm chằm, nói với vợ: “Em đỡ chị vào đi.”
Hoắc Tây muốn mở miệng nhưng Hoắc Doãn Tư lại nói: “Đi vào trước xem bố ra sao đã, lúc nãy… vừa mới tỉnh ông ấy đã nhắc tới hai người đấy!”
Lời này vừa nói ra, sắc mặt Trương Sùng Quang hơi thay đối.
Hoắc Doãn Tư bắt được.
Sau khi Hoắc Tây và An Nhiên rời đi, Hoắc Doãn Tư cởi áo khoác tây trang ra, anh ấy tiến lên túm lấy cổ áo Trương Sùng Quang, gằn giọng nói: “Bố tôi vừa mới tỉnh đã gọi tên của anh, dù ông không nói nhưng chúng tôi đều biết, trong lòng ông vẫn còn có anh đứa con trai này, nhưng còn
anh thì sao, dùng máu cứu người mà còn muốn uy hiếp một người phụ nữ bị anh tốn thương cơ đấy!”
“Anh đã quên hồi nhỏ anh bị thương, bố tôi cũng từng truyền nhiều máu cho anh như vậy rồi sao.”
“Anh đã quên năm đó ông đã dạy anh như thế nào sao!”
Những thứ này Trương Sùng Quang đều biết, thậm chí có thể nói, nếu không có Hoắc Minh thì sẽ không có Trương Sùng Quang ngày hôm nay.
Nhưng có thế làm sao được bây giờ!
Anh là một người hèn hạ, anh nhớ ơn dưỡng dục sinh thành, nhưng anh cũng muốn có cả Hoắc Tây.
Đây là cơ hội duy nhất.
Trương Sùng Quang đẩy Hoắc Doãn Tư ra, chỉnh lại quần áo, cười tự giễu: “Nếu muốn đánh nhau thì hẹn hôm khác, đánh nhau ở bệnh viện thật mất mặt! Hơn nữa… Hoắc Doãn Tư, cậu cũng không cần lo lắng, anh đã ước định với Hoắc Tây chỉ có 60 ngày, đương nhiên anh không sợ không thực hiện được, bởi vì nếu em ấy không thực hiện thì quyền nuôi dưỡng ba đứa con đều thuộc về anh và đến cả quyền thăm nom em ấy cũng
không có.”
Hoắc Doãn Tư biết rõ, anh cố ý chọc giận mình.
Nhưng anh ấy vẫn không nhịn được chửi tục: “DM.”
Đầu lưỡi Trương Sùng Quang chạm vào khoang miệng, cười nói: “Nếu không đánh nhau thì anh phải đi gặp bố đây, không phải cậu nói ông ấy nhớ anh sao?”
Hoắc Doãn Tư:…
(Đời này, chắc cũng chỉ có Trương Sùng Quang mới có thể chọc Hoắc Doãn Tư tức giận đến như vậy)
Sau khi Trương Sùng Quang vào phòng bệnh thì thái độ cũng thay đổi.
Anh biết tính tình Hoắc Tây, cô không bao giờ nói với Hoắc Minh những ước định của bọn họ, cô chỉ nói những điều tốt đẹp, quả thật, mới vào phòng bệnh đã thấy Hoắc Tây nói chuyện với Hoắc Minh, cô nhẹ giọng nói: “Con định thử Ịại với Trương Sùng Quang, bố, bố đừng lo lắng.”
Nhưng người như Hoắc Minh, sao có thể tin được chứ?
Ồng biết, trong đó nhất định có ẩn tình!
Đang định nói gì đó thì Trương Sùng Quang đẩy cửa đi vào, ánh mắt anh nhìn quanh một vòng
phòng bệnh, sau đó cũng rất cung kính tự nhiên mà gọi một tiếng bố mẹ, thấy An Nhiên rót nước ấm, anh cũng rất tự nhiên mà nhận lấy, nói: “Con đút bố uống nhé!”
An Nhiên hơi do dự.
Hoắc Tây nhẹ nhàng chạm vào tóc của Hoắc Minh, dịu dàng nói: “Đế anh ấy đút đi! Bố đang nhớ anh ấy mà.”
Bầu không khí trong phòng bệnh rất vi diệu, mọi người đều biết bọn họ đang diễn kịch, nhưng Hoắc Tây đã quyết định, mọi người lại không thế không phối hợp theo, cảm giác này thực sự rất khó chịu.
Ôn Noãn săn sóc con gái: “Vào toilet rửa mặt đi, mặt con trông hốc hác quá.”
Hoắc Tây khẽ vâng.
Hai người bước vào, đóng cửa lại, ôn Noãn nghẹn ngào nói: “Nếu con làm như vậy thì bố con sẽ dưỡng bệnh như thế nào, lại tự trách như thế nào đáy!”
Hoắc Tây lau mặt bằng nước ấm.
Cô ngấn ra một lát rồi nói: “Cũng chỉ có hai tháng mà thôi, anh ấy nói đến lúc đó sẽ không ép con ở lại, lần này con tin tưởng những gì anh ấy nói là sự thật. Mẹ, lúc ấy con không có lựa chọn, cũng không có sức để phán đoán lựa chọn đó,
con không thể đặt cược vào nhân tính của Trương Sùng Quang, bây giờ con không biết anh ấy vì giữ con lại mà có thể làm đến mức độ nào.”
òn Noãn cảm thấy thương cảm.
Tinh cảm của bà với Hoắc Minh và những đứa nhỏ khác trong nhà, cho dù gập ghềnh hơn nữa cũng vẫn giữ được một phần lý trí, chỉ có Sùng Quang là giống như con thiêu thân liều lĩnh lao đầu vào ngọn lửa.
Hoắc Tây nắm chặt tay bà.
Cô nhỏ giọng nói: “Con cũng muốn cho anh ấy một cơ hội, để anh ấy hoàn toàn buông xuôi.”
Chờ anh chết tâm buông tay, sẽ tốt cho cả hai.
Hai mẹ con nói chuyện một lúc lâu, ôn Noãn cũng nhớ đến đứa bé mới sinh, bảo Hoắc Tây về nhà nghỉ ngơi, bà nói: “ở đây đều là bệnh nhân bị thương nặng, con vừa mới sinh xong, sẽ không tốt đối với con.”
Hoắc Tây khẽ vâng: “Con ở lại với bố rồi sẽ đi.”
Khi cô mở cửa ra ngoài, Hoắc Minh đang nói chuyện với Trương Sùng Quang, bên cạnh là An Nhiên đang gọt táo rồi cắt ra cho Hoắc Minh ăn, có lẽ bởi vì An Nhiên không có bố, cho nên sau khi kết hôn, cô coi Hoắc Minh như bố ruột, sống
rất hoà hợp.
Không ngờ, Hoắc Minh và Trương Sùng Quang lại không nói về chuyện của Hoắc Tây.
Ông chỉ rất bình tĩnh nói về tập đoàn Tây Á, nói chuyện năm đó ông rời khỏi giới luật như thế nào và cả lý do sáng lập nên tập đoàn Tây Á.
Trương Sùng Quang bình tĩnh lắng nghe.
Anh không ngốc, đương nhiên anh hiểu được Hoắc Minh đang muốn biểu đạt điều gì.
An Nhiên ở bên cạnh gần như quên cả việc cắt táo, cô nghi ngờ não của Hoắc Minh không bị chấn động… Người chấn động não không phải nên choáng váng ư, sao còn có thể khôn ngoan mưu mẹo như vậy chứ!
Cuối cùng, Hoắc Minh nói: “Hoắc Tây vừa mới sinh con xong, bố lại bị đụng như vậy, Sùng Quang, gần đây tập đoàn Tây Á con phải đế ý một thời gian.”
Trương Sùng Quang vội vàng nói: “Bố yên tâm! Con sẽ chú ý.”
Lúc này Hoắc Tây đi tới, anh nghiêng đầu nhìn cô thật sâu.
Hoắc Minh nói một hồi lâu, thật ra cũng là cố gắng chống đỡ, ông cực kỳ mệt mỏi nhắm mắt: “Các con về trước đi, mẹ con ở cùng bố là được ròi. Trải qua sinh tử bố mới nhớ ra có rất nhiều lời
chưa nói với bà ấy, muốn… nói với bà ấy một chút…”
Lời còn chưa dứt, ông đã nhắm mắt lại, mệt mỏi đến cực điếm.
Hoắc Tây nhẹ nhàng chớp mắt, cô cố nén nước mắt, nói lời tạm biệt với ôn Noãn: “Mẹ, chúnq con đi trước.”
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK