Mục lục
Hoắc tổng truy thê - Hoắc Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trương Sùng Quang không thể ngủ tiếp.
Anh bật dậy, từ sau khi bị thương ở chân, anh chưa bao giờ nhanh như vậy, bởi chân sẽ đau, nhưng không biết có phải khi con người đạt đến giới hạn sẽ bứt phá thế lực không, lúc này anh không hề cảm thấy bất tiện, cũng không hề đau đớn.
Anh đeo thắt lưng rồi bước ra ngoài, nhanh chóng xuống lầu và bấm sổ cho trợ lý của Hoắc Tây.
Trợ lý mơ màng tỉnh dậy: “À, tôi không theo cô ấy đến thành phố T.”
Trương Sùng Quang vào gara, mở một chiếc xe ngồi vào, anh cầm điện thoại tạm dừng một chút: “Cô có tra được lịch trình hôm nay của cô ấy không?”
“Có có.”
Trợ lý lập tức kiểm tra, chưa đến một phút đã gửi cho Trương Sùng Quang: “Vào gần tối, luật sư Hoắc gọi điện và nói muốn đến nhà hát địa phương đế kiếm tra, nói là nơi đó có thể liên quan đến vụ án.”
“Gửi định vị cho tôi! Cô liên hệ với khách sạn Hoắc Tây ở, giữ liên lạc với nơi đó.”
Khi Trương Sùng Quang nói những từ cuối, giọng nói đè nặng, anh kiềm chế cố gắng bình tĩnh: “Có thể Hoắc Tây đã xảy ra chuyện! Nhờ cô… Liên lạc với bố mẹ tôi, nếu cần lập tức sắp xếp một chiếc trực thăng cứu hộ, tìm thêm hai bác sĩ, còn sắp xếp phòng giải phẫu trong bệnh viện, nói bọn họ, Hoắc Tây là máu gấu trúc.”
Anh nói xong liền ngắt máy, anh tin tưởng vào năng lực của trợ lý Hoắc Tây.
Trương Sùng Quang không chút do dự khởi động xe, bác sĩtừng nói với anh, tốt nhất không nên lái xe, nhưng cách nhanh nhất để thành phố T hiện giờ chỉ có lái xe.
Đêm tối, bao phủ vạn vật.
Trương Sùng Quang lái chiếc Land Rover lao ra gara, đi thẳng về hướng tây… Anh lái xe rất nhanh, nhanh hơn bao giờ hết.
Trong khi lái xe, trong đầu anh lướt qua tin tức vừa xem.
Tòa nhà trăm tuổi ở thành phố T bất ngờ sụp đổ trong đêm, rất may không có du khách nào bên trong.
Hoắc Tây… Có thể ở trong đó.
Một lúc sau, tiến vào cao tốc, đèn đường liên tục bị bỏ lại phía sau, anh giữ chặt vô lăng… Đến
nỗi khớp xương trắng bệch.
Trong lúc đó, trợ lý Hoắc Tây gọi đến.
Cô ấy đã sắp xếp xong, cũng đang lái xe đến thành phố T, vẫn không thể liên lạc được với Hoắc Tây. Không chỉ cô ấy, Hoắc Minh, ôn Noãn, kể cả Lục u ở nhà cũng đi theo.
Người đến thành phố T trước là Trương Sùng Quang.
Khi anh chạy xe đến nhà hát, đã là bốn giờ sáng.
Trong đêm tối, vô số ngọn đèn dầu sáng lên.
Hơn trăm người bắt đầu cứu hộ, chó cứu hộ không ngừng đánh hơi, tìm kiếm hơi thở của sự sống… Trương Sùng Quang dừng lại liền nhảy khỏi xe.
Anh cầm điện thoại gọi cho Hoắc Tây, điện thoại đổ chuông nhưng không có tiếng.
“Quá sâu.” Một chuyên gia nói.
Trương Sùng Quang đứng trước tòa nhà sụp đố, xung quanh là đám đông dày đặc, ngoài nhân viên cứu hộ còn có những người gần đó đến hóng chuyện, bọn họ thì thầm.
“Nghe nói vợ anh ta gặp nạn, bị chôn bên dưới.”
“Trông cũng ra gì, nhiều tiền đấy.”
“Chắc cũng yêu nhau nhiều đấy, đáng tiếc, chôn sâu như vậy chắc chắn không sống nối, đến chó cũng không ngửi được.”
Trương Sùng Quang đờ đẫn lắng nghe.
Anh không phản bác, cũng không lý sự, lúc này anh chỉ muốn tìm thấy Hoắc Tây.
Anh tiếp tục gọi cho cô.
Anh khao khát được nghe thấy giọng cô, dù chỉ yếu ớt thôi cũng được… Rất nhiều lần sau, có người hét lên: “ở đây ở đây, ở đây có ánh sáng, là ánh sáng điện thoại.”
Trương Sùng Quang lập tức chạy đến.
Chỉ thấy nơi cầu thang ngoài cùng bên trái tòa nhà bị sập, có một lổ trống nhỏ hình vòm, cách đó hai mét có một chút ánh sáng lờ mờ, đó là điện thoại của Hoắc Tây.
Chó cứu hộ cũng tìm thấy, nó không ngừng ngửi nơi đó, giọng nói vững vàng của đội trưởng vang lên: “Bị thương chảy máu!”
Anh ấy bắt đầu chỉ huy cần cấu nâng các vật ở trên lên.
Trương Sùng Quang nhẹ giọng nói: “Tôi phải vào! Vợ tôi bị rối loạn đông máu, đã bốn tiếng rồi… Tôi phải vào?”
Đội trưởng Lâm nhìn anh nói: “Bây giờ anh vào, nhỡ bên trên lại sụp xuống thì sao?”
“Vậy tôi sẽ chết cùng cô ấy.”
“Càn quấy! Có phải những người giàu như anh đặc biệt không quý trọng mạng sống hay không, đây không phải chuyện đùa đâu…”
Chưa nói xong, anh ấy đã thấy Trương Sùng Quang cởi áo khoác.
Anh lấy đèn pin của người khác, đội nón bảo hộ lên rồi, nằm xuống bò vào trong.
Đội trưởng Lâm chỉ vào anh: “Kéo anh ta ra.”
Không ai nhúc nhích.
Đội trưởng Lâm định tự mình ra tay thì giọng Trương Sùng Quang vang lên rõ ràng: “Tôi nói rồi, nếu có chuyện gì xảy ra, tôi sẽ chết cùng cô ấy! Chúng tôi có ba đứa con phải nuôi, nhưng bố mẹ chúng tôi vẫn còn sống, còn rất nhiều anh chị em có thế chăm sóc giúp, nhưng… Nhưng vợtôi chỉ có một, người có thể đi vào cứu cô ấy lúc này chỉ có tôi.”
Trương Sùng Quang nói, anh nhẹ nhàng sờ xuống enzym cầm máu trong túi áo.
Tiếp tục bò vào bên trong.
Cái lỗ vừa nhỏ lại hẹp, càng vào bên trong càng hẹp, chân anh gần như phải ấn chặt xuống đất mới có thể đi vào, bên chân trái bị cọ xát đến
nỗi nóng bừng đau đớn, nhưng anh không quan tâm, anh chỉ muốn nhìn thấy Hoắc Tây thật nhanh, anh muốn thấy cô còn sống.
Mùi máu càng lúc càng nồng, tim anh như muốn nhảy ra khỏi cổ họng.
Nhưng ánh mắt anh vô cùng kiên định.
Anh vững tin rằng, Hoắc Tây còn sống, bởi vì bọn họ chỉ mới quay lại, cô nói họ sẽ đi đăng ký sau khi cô về, cô nói cô sẽ xử lý anh, cô nói sau này họ sẽ cùng nhau đi gặp bác sĩ tâm lý, cô nói cô có nhiều nội y gợi cảm chờ anh chiêm ngưỡng.
Khe hở càng ngày càng hẹp, Trương Sùng Quang không dám chống tay lên, anh chỉ có thể đè nặng xuống.
Máu tươi, liên tục chảy ra từ đùi anh.
Nhuộm đỏ mặt đất…
Bên ngoài, hốc mắt Đội trưởng Lâm đỏ lên, anh ấy nói: “Người giàu thật sự có thói xấu!”
Sau đó anh ấy lại nói: “Tạm dừng một chút! Đợi anh ta… Đợi anh ta vài phút.” Có lẽ người đó, thật sự có thể cứu vợ mình ra, có lẽ phép màu có thể xảy ra.
Chỉ ba bốn mét ngắn ngủi, Trương Sùng
Quang lại như đã bò một thế kỷ.
Anh chạm vào điện thoại Hoắc Tây, lại bò thêm một mét về trước, anh chạm phải ngón tay cô… Trong buốt lạnh còn có chút ấm áp, khi anh chạm vào mạch cô, anh sung sướng gần như bật khóc.
Hoắc Tây còn sống!
Nhưng, anh cũng chạm vào nền đất thấm ướt… Hoắc Tây chảy rất nhiều máu.
Có lẽ cô bị choáng.
Không thể nhìn rõ, Trương Sùng Quang từng chút khó khăn lấy enzym trong túi áo ra, lấy hai viên rồi sờ soạng đưa vào miệng Hoắc Tây, cô không nuốt xuống được, anh liền dùng thọc vào bên trong.
Cô ho dữ dội, sau đó mơ hồ tỉnh dậy, vô thức gọi một tiếng: “Trương Sùng Quang.”
“Anh đây! Hoắc Tây… Anh đây.”
Trương Sùng Quang chạm lên mặt cô, giọng nói run rấy: “Anh ở đây! Đừng nói gì, anh đưa em ra ngoài.”
Giọng nói Hoắc Táy yếu ớt: “Em không ra được.”
Trương Sùng Quang sờ soạng, chạm vào bờ môi lạnh lẽo của cô: “Ra được, tin anh.”
Trong bóng tối, ai cũng không thể thấy ai.
Nhưng khi cô mở mắt ra, cô vẫn cảm thấy đôi mắt trong veo của anh… Hoắc Tây ngẩng đầu, vừa mở miệng là cố họng cô như bốc cháy, cơ thể cũng suy yếu vô cùng, cô lẩm bẩm: “Trương Sùng Quang, em muốn nói với anh, em…”
Anh không cho phép cô nói tiếp.
Anh lại gần hôn cô, nếu cô muốn nói yêu anh thì sau này anh sẽ nghe.
Bây giờ anh không muốn nghe, anh sợ cô nói xong liền ngủ mất.
“Hoắc Tây, anh đưa em ra ngoài. Đừng lên tiếng.”
Anh khó khăn lê về phía trước, song song với cô rồi nhẹ ôm lấy cơ thể cô, Hoắc Tây không có vết thương nghiêm trọng nào, anh ôm cô từng ly từng tí ra ngoài, một người vốn đã rất khó khăn, nhưng bây giờ lại có thêm một người, nếu không dùng ý chí chống đỡ, Trương Sùng Quang sẽ ngất đi từng phút từng giây.
Đá vụn bên trên không ngừng rơi xuống.
Nhỏ vụn rơi lên mặt.
Tòa nhà cũ không bền chắc, nếu đi thêm nữa có thể hai người sẽ bị chôn vùi cùng nhau, anh không dám dừng lại, ôm lấy cô di chuyển từng chút ra ngoài… Đá vụn càng nhiều.
Hoắc Tây cũng cảm nhận được, cô muốn nói, cô muốn nói câu nói đó.
Nhưng cô nhớ Trương Sùng Quang đã dặn cô, không được nói chuyện, cô chợt nghĩ nếu muốn chết, họ sẽ chết cùng nhau… Cô không muốn để anh đi trước.
Cô cảm thấy những giọt nước mắt khô khốc lại sắp trào ra.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút.
Phần đỉnh của tòa nhà bất ngờ sụp xuống, chặn lối vào lổ nhỏ, sau đó bên trên lại ‘âm ‘âm rơi xuống… Cát đá bay tán loạn.
Mọi người đứng yên lặng.
Bọn họ chứng kiến một người đàn ông, đi vào tìm vợ mình.
Trên khuôn mặt đen tối của Đội trưởng Lâm, xuất hiện hai giọt nước mắt, anh ấy cởi mũ xuống thấp giọng nói: “Lập tức thu dọn hiện trường, không đợi nữa.”
Xung quanh lặng yên.
Ngay cả chú chó cứu hộ cũng bất động, trong chốc lát, phát ra than khóc…
Đúng lúc này, một tiếng động nhỏ vang lên.
Thịch thịch thịch.
Thịch thịch thịch.
Chú chó cứu hộ lập tức chạy tới, vừa cào đất vừa rên ư ử… Đội trưởng Lâm cả kinh, lập tức nói: “Di dời tảng đá sang bên trái, cẩn thận đừng chạm vào bên trên, nếu không người bên trong sẽ rất nguy hiểm.”
Mười mấy người lập tức chạy đến, bọn họ đều có kinh nghiệm dày dặn, tốn khoảng mười mấy phút tảng đá mới di chuyến.
Dọn xong, tất cả mọi người sửng sốt.
Người đàn ông ôm chặt người phụ nữ trong vòng tay, hai bên đùi thấm đẫm máu, máu đỏ không ngừng chảy xuống… Anh không hề hôn mê mà tỉnh táo chỉ huy: “Bác sĩ, lập tức truyền máu cho vợ tôi, cô ấy có máu gấu trúc! Tôi cũng là máu gấu trúc…”
Cáng nâng họ đến khu vực an toàn.
Bác sĩ cảm thấy cơ thể Trương Sùng Quang không thích hợp để lấy máu, nhưng anh vẫn kiên trì: “Lấy 500… Tôi sẽ ổn thôi, bố tôi đang trên đường đến, ông ấy cũng có máu gấu trúc.”
Cùng huyết thống không thế truyền máu!
Trương Sùng Quang ôm lấy Hoắc Tây: “ông ấy là người nuôi dưỡng tôi, không phải bố ruột.”
Hai bác sĩ bàn bạc, cứu người quan trọng, vẫn nên lấy máu.
Rút máu quá nhanh, hai chân Trương Sùng Quang không ngừng run rẩy, nhưng anh vẫn nắm chặt ga giường… Trước mặt anh trống rỗng, anh nghĩ, cuối cùng cũng tìm thấy Hoắc Tây.
Bọn họ phải sống hạnh phúc bên nhau.
Cô từng nói, sau này không rời đi nữa, cô thực sự nghiêm túc.
Hoắc Tây, anh cũng nghiêm túc, từ giờ trở đi mỗi năm cây phong chuyến đỏ, chúng ta sẽ cùng ngắm…
Thế giới, rực trắng.
[Trương Sùng Quang, từ giờ trở đi đây sẽ là nhà của anh.]
[Trương Sùng Quang, mẹ em cũng là mẹ anh.]
[Trương Sùng Quang, anh đừng ra nước ngoài được không, anh không ra nước ngoài… Chúng ta có thể vĩnh viễn ở bên nhau, anh không vui sao?]
Được, Hoắc Tây, anh không đi nữa!
Khi tỉnh lại, đầu anh rất choáng váng, như có vô số thứ đang đập vào đầu.
Bên tai có đủ loại âm thanh.
“Bác sĩ, khi nào thằng bé mới tỉnh lại?”
“Tình trạng này, có ảnh hưởng đến não không! Có thể tỉnh lại rồi đột nhiên không nhận ra người nhà hay không?”
Bác sĩ điềm tĩnh trả lời: “ông Hoắc đến vừa kịp lúc, nếu không thì chúng tôi không thế biết chắc chắn, tình huống lúc đó thật sự nguy hiểm… Anh Trương thật sự rất dũng cảm! Đàn ông hy sinh hết mình cho vợ hiện giờ không có nhiều lắm.”
Trương Sùng Quang đưa tay lên chạm vào đầu, thở dài nói: “Mẹ, con không sao! Hoắc Tây đâu.”
Ôn Noãn cực kỳ kinh ngạc và vui mừng.
Bà vội vàng lại gần, chống mép giường, một tay khẽ chạm vào mặt anh: “Sùng Quang, con thấy thế nào?”
Trương Sùng Quang ngồi dậy, lắc đầu: “Con không sao, Hoắc Tây đâu?”
Tiếu Lục u trả lời: “Chị Hoắc Tây đỡ hơn anh, ít nhất khi bọn em đến, chị ấy còn tỉnh táo, nhưng lúc đó anh Sùng Quang rất không ốn, máu chảy rất nhiều, đâu cũng có miệng vết thương, bọn em thật sự sợ anh…”
Cô nàng làm động tác cắt cổ.
Hoắc Doãn Tư đi từ ngoài cửa vào, nghe vậy liền gõ vào đầu Lục U:
“Đừng nói gở.”
Lục u ồ một tiếng, cô nàng nhìn Trương Sùng Quang chằm chằm, sau đó nước mắt trào ra: “Anh Sùng Quang, lúc đó thật sự rất đáng sợ! Suýt chút nữa hai người bị chôn bên trong rồi.”
Trương Sùng Quang biết cô nàng bị dọa sợ, anh đưa tay nhéo mặt cô nàng, như trấn an.
Tiểu Lục u ôm anh khóc hu hu.
Mấy năm trước cô nàng thật sự ghét và hận anh Sùng Quang, nhưng hai năm nay anh luôn làm cô nàng khóc… Tại sao anh xấu như vậy, nhưng tại sao anh lại tốt như vậy.
Trương Sùng Quang bất đắc dĩ, nói với Hoắc Doãn Tư: “Cậu dỗ con bé đi.”
Hoắc Doãn Tư ngồi sang một bên: “Nó cũng là em gái anh, nước tiểu mèo của con bé cũng chảy vì anh, sao anh không dỗ nó đi?”
Lục u thấy ghê tởm, cô nàng lau mũi: “Em tự dỗ mình.”
Hoắc Doãn Tư mỉm cười.
Trương Sùng Quang cũng mỉm cười, lúc này Hoắc Doãn Tư vổ mạnh vai anh: “Lần này lại cảm ơn anh, đã cứu chị tôi.”
Trương Sùng Quang nhìn lại cậu ấy, bỗng nhiên nghiêm túc nói: “Cô ấy không chỉ là chị cậu, cô ấy cùng em gái anh.”
Hoắc Doãn Tư: “Trương Sùng Quang, có biến thái không chứ?”
Trương Sùng Quang cười khan: “Hoắc Tây đâu? Cô ấy có khỏe không?”
Ôn Noãn đi tới khoác cho anh một bộ đồ, nhẹ giọng nói: “Con hôn mê ba ngày, tối qua Hoắc Tây trông con, con bé đang kiểm tra sức khỏe, sẽ về ngay thôi.”
Cuối cùng Trương Sùng Quang yếu ớt dựa vào đầu giường.
Lúc này cửa mở, là Hoắc Tây và Hoắc Minh, ngoài vết thương ngoài da thì Hoắc Tây vẫn ốn, Hoắc Minh cầm một hộp đồ ăn, trong đó là món cháo gà mới làm, thứ bổ dưỡng nhất.
Thấy Trương Sùng Quang tỉnh, Hoắc Tây sững sờ, cô đứng ở cửa mấp máy môi.
Trương Sùng Quang cũng nhìn cô.
Trong chốc lát, anh đưa tay về phía cô: “Lại đây.”
Cô bước chầm chậm đến, nửa ngồi xổm trước giường, lại từ từ vùi mặt vào chân anh… Cô không nói gì, chỉ dựa vào người anh.
Trương Sùng Quang nhẹ nhàng ôm lấy cơ thế cô, thấp giọng nói: “Năm sau, chúng ta kết hôn nhé?”
Anh vuốt mặt cô, nghĩ gì nói nấy.
“Chúng ta còn phải đi gặp bác sĩ tâm lý, em đã nói, có nội y gợi cảm cho anh xem, nếu được… Có lẽ chúng ta còn có thể sinh thêm một đứa nữa.”
Xung quanh, không ai lên tiếng.
Hoắc Tây cũng cảm thấy xấu hổ, cô vùi mặt nhẹ nhàng nói: “Em bằng lòng với Trương Sùng Quang, nhưng mấy câu này, chẳng phải nên nói riênq sẽ tốt hơn sao?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK