Diệp Bạch nhẹ nhàng nói: "Anh chờ ở bên ngoài, xong thì gọi anh!"
Nhưng anh chờ ở bên ngoài tầm 10 phút, Lục U vẫn chưa ra, anh không khỏi lo lắng, sợ cơ thể cô có vấn đề gì… Thế là gõ hai tiếng không có ai trả lời thì lập tức mở cửa đi vào.
Vừa vào, Diệp Bạch liền sững sờ.
Trong toilet, Lục U đang đứng đối diện với gương, mở nút áo, cúi người, cô nặn phần sữa Tiểu Lục Ngộ chưa kịp ăn ra, tuy hơi tiếc nhưng ngực bị căng cứng rất khó chịu.
Lúc sinh Tiểu Lục Hồi, cô bị thiếu sữa, nên không cần phải vắt.
Lần này thì khác.
Không chỉ căng sữa mà cô còn cảm thấy đau đớn… Thế là cô nhíu mày, thỉnh thoảng lại rên khe khẽ, mà tiếng rên này lại khiến Diệp Bạch như phát hỏa.
Anh lặng lẽ đóng cửa lại.
Nhưng không đóng chặt, bởi vì còn có Tiểu Lục Ngộ ở bên ngoài...
Sau đó, anh bước về phía Lục U, ôm lấy cơ thể cô từ phía sau, đôi môi mỏng dán lên bên tai cô, giọng nói khàn đục: “Để anh giúp em”
Lục U thoáng kinh ngạc.
Cô không ngờ Diệp Bạch sẽ vào trong, còn trông thấy bộ dạng này của mình, cô đẩy tay anh về phía sau, nhưng sức của một người phụ nữ sao có thể chống lại một người đàn ông cơ chứ?
Diệp Bạch một tay ôm cô, một tay giúp cô giải quyết chuyện riêng tư kia.
Lục U tự làm thì cảm thấy rất đau, nhưng Diệp Bạch lại giống như từng đã được huấn luyện, chẳng những không làm cô bị đau mà còn làm dịu đi phần ngực căng sữa... Cô khó chịu quay mặt, sau đó không nhịn được bèn cắn lên tay anh.
Nửa năm này, thân thể Diệp Bạch đã khá hơn trước nhiều.
Coi như có chút da thịt.
Bình thường mặc quần áo thì nhìn không ra, nhưng sau khi cởi thì có thể nhìn thấy rõ ràng những múi cơ gợi cảm. Mà bây giờ Lục U khẽ cắn, anh không nhịn được bèn cúi đầu nhìn cô.
Dáng vẻ của bọn họ thật sự không chịu nổi.
Diệp Bạch làm xong, rất lịch sự kéo áo lại cho cô rồi nhẹ nhàng nói: "Lần sau, nếu không thoải mái thì nói với anh, để anh giúp cho!"
Vừa nói xong, khuôn mặt tuấn tú đã bị dính một bạt tay.
Lục U nghiêm túc nói: "Diệp Bạch, chúng ta vẫn nên giữ khoảng cách!"
Anh vừa nói để cô tìm bạn trai, vậy mà giờ lại ôm cô giở trò lưu manh, Lục U cảm thấy anh đúng là một tên khốn nạn!
Diệp Bạch bị cô đánh, nhưng chẳng thấy khó chịu chút nào, ngược lại còn chạm nhẹ lên mặt mình rồi nói một câu không biết xấu hổ: "Lúc chúng ta cùng nhau tạo em bé, em cũng đâu bảo anh giữ khoảng cách!"
Lục U hơi hoảng hốt.
Cô và Diệp Bạch thật sự phát sinh quan hệ sau khi làm lành, lúc đó củi khô bốc lửa ngập tràn lửa nóng bao nhiêu thì về sau lại càng lạnh lẽo bấy nhiêu.
Nghĩ đến cái này, lòng cô lại lạnh xuống.
Cô không phản bác, cũng không đồng ý, cô nằm dài trên giường sau đó không tiếp tục nói chuyện với anh.
Diệp Bạch trêu chọc mấy lần cũng chẳng được đáp lại.
Trong lòng anh biết, cô hơi tức giận, hoặc có thể là cô buồn khi nhớ đến chuyện trước kia… Dù cho cô từng nói, cô không hận, nhưng anh biết trong lòng cô vẫn đang trách mình!
Đêm ấy, không chỉ mình cô không buông được, mà cả anh cũng vậy.
Chạng vạng tối, Lục U ngủ say.
Diệp Bạch thức trông cô, trông con của bọn họ... Nhớ lại chuyện trước đây, anh nghĩ xem làm sao mới có thể khiến cô quay lại.
Anh nhận ra, Lục U vẫn có cảm giác với mình.
Thế nhưng, cô không thể tha thứ cho anh, cũng chẳng thể tha thứ cho chính mình.
Trong lòng cô, không thể tha thứ cho việc mình lại một lần nữa yêu anh...
Diệp Bạch vừa khổ sở vừa tự trách.
Anh cúi người, áp vào mặt cô, khàn giọng hỏi: "Lục U phải làm sao, thì em mới nguyện ý bắt đầu lại từ đầu với anh!"
Bởi vì hôm qua quá càn rỡ, mà Diệp Bạch bị Lục Khiêm mời ra ngoài, công việc chăm sóc Lục U béo bở cứ thế mà mất đi.
Lúc rời đi, anh nhìn Lục U.
Lục U đang uống canh cho người ở cữ, không biết có cố ý hay không mà tránh đi ánh mắt anh.
Diệp Bạch nhìn rất lâu.
Lục Thước đuổi người đi: " Này, đừng nhìn nữa! Nhìn cũng vô dụng!".