Mục lục
Hoắc tổng truy thê - Hoắc Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Buối tối, Hoầc Minh trở về rất trê, khoảng lúc chín giờ.
Ôn Noãn dạy Hoắc Tây đánh đàn.
Tiếu Hoâc Tây mặc chiếc váy nhỏ, ngồi thẳng lưng, rất ra dáng.
Hoắc Minh cởi áo khoác, thuận tay ném lên ghê sô pha, bước đến dựa vào bên người cỏ nhẹ nhàng nói: “Con bé mới xuất viện, sao không cho nỏ nghỉ ngơi thêm hai ngày?”
Anh xót cô bé, lại không nỡ trách ón Noãn.
Ôn Noãn nhẹ nhàng cười: “Chính con bé muốn đàn!”
Cò ngửi được chút mùi rượu trên người anh, trầm giọng nói: “Anh lại đi xã giao à?”
Hoâc Minh cười rất nhẹ nhàng, khẽ vuốt sau lưng cò, khàn giọng nói: “Em nấu cho anh bát mì, buổi tối anh chưa ăn gì, chỉ uống mòi rượu!”
Ánh mât ôn Noãn nói không nên lời.
Cỏ đứng dậy, chuấn bị nấu cho anh tò mì gà xé sợi.
Mới đi được hai bước, thân thể bị anh ôm lấy, anh cúi đầu chống lên mũi cô: “Đúng là có gái trẻ ở đó, nhưng mà anh không đế
các cò ấy lại gần! õn Noãn… Anh sẽ không làm chuyện gì đế em buồn!”
Ôn Noãn đỏ mặt.
Cỏ khẽ cân đỏi mỏi đỏ mọng: “Em cũng đâu nói gì!”
Ánh mắt của Hoắc Minh sâu xa: “Thế nhưng anh muốn báo cáo cho em!”
Ôn Noãn không chịu nối loại ánh mât này, vô cùng trong suốt, vẻ mặt người đàn ông đòi hỏi người phụ nữ trong lúc hoan ái, ánh mât cô nhìn Tiếu Hoâc Tây, nhâc nhở anh kìm chế lại.
Lúc này Hoầc Minh mới buông tha cô!
Anh ngồi bên cạnh Hoâc Tây, sờ những sợi tóc quàn nhỏ của cỏ bé: “Sao Hoác Tây của chúng ta lại đột nhiên chăm chí thê’ nhí?”
Hoâc Táy ngừng đàn.
Cô bé ngồi lên đùi Hoắc Minh, hôn bố một chút: “Hỏm nay ở nhà trẻ, Lý Thanh Nhã đánh đàn, Trưong Sùng Quang vẫn luôn nhìn bạn ấy!”
Con gái buồn fâu!
Lý Thanh Nhà học đàn dương cầm một nầm, đàn giỏi hơn cô bé!
Hoâc Minh bật cười: “Mới bao nhiêu tuói đâu mà ghen rồi!”
Anh ôm Hoâc Tây, đế cò bé ngồi lên
chân mình: “Vậy Hoắc Tây cúa chúng ta bình thường phái càng cố gắng luyện tập, chắc chắn sẽ đàn giỏi hơn cỏ bạn kia!”
Khuôn mặt nhỏ Hoâc Tây ửng hồng.
Ngón tay nhỏ nhấn của cò bé lướt trên phím đàn, lướt qua dải phím, hơn nửa ngày mới ngọt ngào nói: “Thế nhưng lớn lên con muốn làm luật sư!”
Hoắc Minh hôn lên khuôn mặt của cô bé: “Chuyện kia không ảnh hưởng! Con lớn lên làm luật sư là chuyện của sau này, trước tiên Hoắc Tây cứ học đàn dương câm cho thật giỏi!”
Anh giảng cho Tiếu Hoâc Tây từng thứ.
Tay nhó của cô bé nâm thành đấm: “Đúng vậy, cò bé không phái vì Trương Sùng Quang!”
Đang lúc nói chuyện, bát mì ngon của ón Noãn đã được đặt trên bàn àn.
Hoắc Minh lại xoa đầu con gái, đế cỏ bé tiếp tục đàn… Mãi đến tối Hoắc Tây tầm rửa, ỏn Noãn mới rảnh nói chuyện quan trọng với anh.
Tại phòng trẻ em, trong phòng tâm truyền ra tiếng Hoắc Tây tẳm rửa.
Ôn Noãn sãp xếp lại căn phòng.
Hoấc Minh ngồi trên ghế sô pha, quan sát bóng lưng của cỏ, trong lòng rung động.
ôn Noãn thật sự đã quay về, chăm sóc gia đình này giống như một người vợ, anh thích dáng vẻ này của cò ở bên chờ anh.
Giọng anh khàn: “Em không có gì muốn nói với anh sao?”
Trong tay ón Noãn đang câm áo ngủ nhỏ của Tiếu Hoầc Tây, nghe vậy xoay người lại, nhỏ giọng nói: “Em nhìn thấy rồi! Minh… Hoác Tây còn nhỏ như vậy, anh thật sự không cần quyết định cho tương lai của con bé sớm vậy chứ?”
Hoác Minh lấy ra một điếu thuốc lá từ trong túi áo, không có châm, giữ ớ đ’âu ngón tay thưởng thức.
Anh vươn tay về phía cô.
Ôn Noãn hơi do dự, đến ngồi xuống bên cạnh anh, không nhịn được lại gọi một tiếng: “Minh!”
Hoác Minh vuốt nhẹ khuôn mặt cúa cò, giọng khàn nói: Hòm nay anh hẹn bố của Trương Sùng Quang đánh golf, nói chuyện về dự án kia, ngoài ra… Anh còn đầu tư 2 tỷ cho công ty của ông ta!”
òn Noãn phản đối: “Minh, tiền bạc không mua được tình cảm!”
Hoắc Minh nhìn cò chăm chú, cười nhạt: “Nhưng có thế mua được bình an cho Hoấc Tây!”
Thế chất cúa Hoắc Tây đặc biệt, rất c’ân một người như Trương Sùng Quang, gia thế không xứng đều không quan trọng, quan trọng nhất là cậu bé kia có máu gấu trúc.
Huống chi đứa bé kia cũng rất xuất sắc, trong mât đều là khát vọng!
Trực giác của đàn òng bảo Hoâc Minh đưa ra quyết định này!
Ôn Noãn biết anh đã quyết, dù sao cỏ vần không vui, nhưng cô lại không tìm ra chổ nào không đúng!
Hoắc Minh ôm vòng eo nhỏ cúa cò, dịu dàng nói: “òn Noãn à, anh biết em sẽ không vui, cho nên… không phải đang thương lượng với em sao?”
Ôn Noãn tức đến mức cười: “Anh thương lượng chỏ nào, rõ ràng anh đã quyết rồi!”
Hoắc Minh nhìn cò chằm chằm.
Một lúc sau, anh cười: “Đúng vậy, anh quyết rồi! Chỉ chờ bà Hoắc chốt thòi!”
Anh không biết xấu hố, ón Noãn không muốn hùa theo anh!
Đúng lúc này, Tiếu Hoâc Tây bước ra từ phòng tãm, thân hình nhỏ bé, quả đâu màu nâu.
Ôn Noãn cũng không giận thêm nữa.
Cò lấy khăn tám lau sạch sẽ cho Hoâc
Tây, thay áo ngú cho cò bé.
Hoâc Minh xuống lầu, lấy sữa bò cho Hoâc Tây.
Đợi đến khi anh lèn lầu, thấy ôn Noãn đã thay đồ ở nhà, như muốn ngủ với Hoâc Tây, anh cười, đưa ly sữa bò cho con gái, sau đó dịu dàng nói: “Đèm nay Hoâc Tây ngủ với bố mẹ!”
Ồn Noãn:…
Tiếu Hoầc Táy đã òm bình sữa, đu trên người bố, muốn đòi qua.
Miệng Hoâc Minh cười, đỡ mỏng con gái, ôm cỏ bé vào trong phòng ngủ chính, đi vài bước còn cố ý quay đầu nhìn ôn Noãn: “Sao lại không đi?”
Ôn Noãn ở phía sau, lề mề bước đến.
Trong phòng ngủ chính, ngọn đèn mờ nhạt, thật ấm cúng.
Hoâc Minh đặt con gái lên giường, một vết trây nhỏ, anh cầm bâp chân của cò bé lên kiếm tra vết thương, kết một lớp vảy, anh chỉ nhìn cũng thấy đau lòng, không kìm lòng được hôn nhẹ.
Ôn Noãn chăm chú nhìn anh.
Thật ra anh khác hoàn toàn với Hoâc Minh trước đây, có lẽ anh vần thích nói những thứ không biết xấu hố khi chỉ riêng có bọn họ, vân không biết kiềm chê’ trẽn giường, nhưng
anh chính là người bố tốt.
Ôn Noãn đang suy nghĩ, không hề biết Hoâc Minh đang nhìn qua cô.
Ánh mat của anh dịu dàng…
Ánh đèn mờ mờ, anh nắm chặt tay cỏ vòng qua Hoấc Tây, thì thầm: “Em không bớt giận sao?”
Ngón tay ôn Noãn mảnh mai, anh vuốt nhẹ lòng bàn tay.
“Tạm thời không giận nữa.”
“Chuyện đỏ, anh có thê’ hẹn Tống Giám đốc Trương đến nhà làm khách khỏng?”
Ôn Noãn muốn thu lại lời nói mới nãy.
Trong bóng tối, Hoàc Minh thấp giọng cười: “ón Noãn, nếu như em còn tức giận, em qua đây giày vò anh đi!”
Ôn Noãn không đế ý đến anh, nhẹ nhàng nhắm mắt ngủ.
Anh thật không biết xấu hố!
Nhưng đến lúc nửa đêm, Hoâc Minh lặng lẽ xoay người, vài l‘ân liền bât được cô…
Giọng Ôn Noãn khóc lóc: “Đừng, đến phòng dành cho khách đi, Hoắc Tày sẽ tính mất!”
Hoâc Minh ôm cò, vừa đi vừa hòn.
Đến phòng dành cho khách, òn Noãn sớm đã bị anh làm cho tan rã…
Xong chuyện, cò dựa vào đâu vai của anh, mệt mỏi muốn ngủ.
Nhưng cỏ vấn nói: “Hoắc Minh, sao suốt ngày anh đều nghĩ đến chuyện này thế!”
Anh vốn dĩ nằm ngửa, lúc này nghiêng người sang, trong ánh sáng mờ ảo anh cấn thận nhìn mặt mũi cò, nói nhỏ: “ôn Noãn, anh đã ba mươi ba fôi, em tính thứ xem trong 5 nàm này chúng ta đã ở chung được mấy lân… Vào thời kỳ đàn ông sung sức nhất, anh đều giao trọn cho em.”
òn Noãn vuốt mặt anh: “Là do ai gây ra chứ?”
Có lẽ vào đêm khuya, trái tim người ta cũng mềm yếu hơn, cho nên bình thường những chuyện gì không hài lòng hay không muốn nhắc đến, họ đều cỏ thế dế dàng chia sẻ.
“Do anh!” Hoắc Minh khàn giọng nói.
“Ôn Noãn, đừng trách anh có được không! Sau này anh luôn tốt với em!”
Anh không nhịn được kéo cỏ lại gần hơn, ôm cò thật chặt.
Anh mất cò đã quá lâu.
Dù sao anh vân làm với cò, thực ra ngoại trừ nhu cầu sinh lý, còn có một nguyên nhân khác, là anh thực sự muốn chứng minh cô còn thuộc về anh.
Đêm còn dài…
Hoắc Minh xoay người, lại Tân nữa đoạt lấv Ôn Noãn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK