Chương Bách Ngôn đưa Tần Phấn đi.
Tần Dụ mới thức dậy, bình thường vào giờ này, cô đã thức.
Cô cố ý không dậy cũng vì muốn tránh mặt đứa trẻ kia, cô nhất thời mềm lòng mang cậu về, lại không biết phải sống chung với cậu ra sao.
Hơn nữa trong lòng cô cũng có chút hận cậu.
Nếu không có cậu thì mẹ cô sẽ không chết, nhưng cô lại biết nỗi hận này cũng không hề có lý, người gây ra tội ác tày trời là bố cô, là bố cô phạm sai lầm, nhưng cô lại đem tội lỗi đẩy lên trên người một đứa trẻ vô tội, nếu có thể, cô nghĩ là cậu cũng không muốn có xuất thân như vậy!
Tần Dụ rửa mặt ăn sáng, bắt đầu dọn dẹp nhà cửa.
Dọn dẹp phòng khách và phòng ngủ của mình xong, cô do dự một chút, sau đó vẫn đi vào căn phòng nhỏ kia.
Tần Phấn đã dọn dẹp.
Quét sạch sẽ, chăn cũng gấp gọn gàng, chỉ là... Tần Dụ ngồi ở bên giường, chạm tay vào thì sờ thấy độ ẩm trên gối, nhìn kỹ lại thì thấy nửa cái gối đã bị ướt.
Tâm trạng Tần Dụ phức tạp.
Cô im lặng ngồi thật lâu, lấy cái gối ra phơi nắng, mở bao gối ra giặt. Đến sập tối, cô lại cất kỹ về chỗ cũ, không để người khác nhận ra.
Buổi chiều, Chương Bách Ngôn đi đón đứa nhỏ.
Anh dẫn Tiểu Tần Phấn cùng đi mua đồ ăn và một chút hoa quả, Tiểu Tần Phấn có lẽ cũng biết mình ăn nhờ ở đậu nên không nỡ mua đắt, mà chỉ mua táo.
Ngoài ra, Chương Bách Ngôn mua hai trái dừa, cắm ống hút, cho cậu uống.
Tiểu Tần Phấn cẩn thận uống một ngụm.
Cậu cảm thấy ngon.
Cậu kéo tay Chương Bách Ngôn, kéo thật chặt, cậu nghĩ nếu như chị ra ngoài cũng sẽ để cho cậu kéo như vậy... Thật tốt biết bao, có lẽ là do máu mủ ruột rà nên dù Chương Bách Ngôn có đối xử với cậu tốt hơn nữa nhưng trong lòng cậu anh vẫn không bằng Tần Dụ.
Về đến nhà, Chương Bách Ngôn nhìn thấy trên bàn ăn có thêm đồ ăn vặt cho trẻ con và một bộ đồ chơi, trông rất đắt... Gần đây Tần Dụ rất tiết kiệm tiền, bình thường sẽ không mua như vậy.
Chương Bách Ngôn nhìn Tiểu Tần Phấn: “Cảm ơn chị đi.”
Tiểu Tần Phấn sửng sốt: “Đây là mua cho em sao?”
Tần Dụ đang làm salad hoa quả ở trong bếp, tấm lưng của cô khựng lại một chút rồi nói: “Cũng không cố ý mua, tiện tay mà thôi.”
Chương Bách Ngôn nghe xong cảm thấy buồn cười, vỗ Tiểu Tần Phấn.
Tiểu Tần Phấn ôm đồ chơi và một túi đồ ăn vặt trở về phòng, cậu để đồ chơi xuống sau đó bỗng nhiên nghĩ tới một việc... Cậu đến xem cái gối của mình.
Gối đầu khô ráo, lại gần ngửi còn có mùi nắng.
Tiểu Tần Phấn ngơ ngác.
Cậu ôm chặt gối đầu trong chốc lát, không nỡ buông ra, nước mắt to như hạt đậu rơi xuống... Tần Dụ ở cửa lặng lẽ nhìn, qua hồi lâu cô mới nhẹ giọng nói: “Khóc ướt nữa sẽ không có ai giúp cậu phơi nắng đâu!”
Tiểu Tần Phấn lập tức ngừng rơi nước mắt.
Cậu ngoan ngoãn nói: “Cảm ơn chị.”
“Quỷ đáng ghét!”
Tần Dụ mắng cậu, sau đó khóe mắt mình lại ẩm ướt, Tiểu Tần Phấn đi tới muốn lau nước mắt cho cô, nhưng cậu quá thấp với không tới, chỉ có thể ngẩng đầu nhìn cô.
Tần Dụ biết mình mất kiểm soát.
Cô sửa sang lại cảm xúc rồi nói: “Còn một lát nữa mới ăn cơm, cậu làm bài tập trước đi! Đói bụng thì ăn miếng trái cây lót dạ trước.”
Tiểu Tần Phấn gật đầu thật mạnh, cô nói một câu cậu gật đầu một lần.
Rất ngốc nghếch!
Tần Dụ lại cảm thấy trong lòng đau khổ, cô chợt hiểu, vì sao cậu nhất quyết đòi theo cô trở về.
Ở chỗ này, cho dù cô có chán ghét cậu thì vẫn còn sót lại một chút tình thương.
Nhưng nếu đi trại trẻ mồ côi, quả thực không biết sẽ xảy ra chuyện gì.
Tần Dụ ngồi xổm xuống, cô sẽ không nói những lời cảm động với cậu, bởi vì đến bây giờ cô vẫn để ý xuất thân của cậu... Nhưng cô lại cảm thấy cậu đáng thương, có lẽ cô nên đối xử tốt với cậu một chút.
Tiểu Tần Phấn cảm nhận được tâm trạng của cô.