Anh nói, dịu dàng mà tình tứ.
Mặt Ôn Noãn hơi nóng lên: “Đừng nói lung tung, em không phải vợ anh!”
Bẽn trong xe, mùi rượu thoang thoảng quyện cùng hương hoocmon nam tính của người đàn ông tản ra khắp nơi.
Hoắc Minh tựa lưng vào ghế, nâng tay nhẹ nắm lấy tay cò, tìm kiếm chiếc nhần kim cương giữa ngón tay cỏ, nhỏ giọng thầm thì: “Nhẫn vẫn còn ở đây, em nói xem, nếu em không phải vợ anh thì là vợ ai?”
Ôn Noãn không tìm được từ nào đế phản bác.
Hoắc Minh nghiêng đau, ánh mắt ỏn hòa như nước…
Khi cò trở nên ngoan ngoãn, thật sự rất mềm mại.
Giọng anh khàn không chịu nổi: “Bây giờ anh cũng xem như là một nửa Minh của em rồi, có phải không?”
Cái gì mà một nửa Minh cơ chứ…
Đúng thật là không biết xấu hố!
Ôn Noãn nóng mặt, nhưng anh lại sáp người tới, sức nặng toàn bộ cơ thể đều đè trén vai cõ: “Ôn Noãn, anh không tin em không có chút rung động nào.”
Đúng vậy, ôn Noãn thật sự rung động.
Nhưng cò luôn cảm thấy, có điều gì đó không ốn.
Bổng dưng anh nhớ ra nhiều chuyện như vậy, khiến cò có chút không quen.
Hoẳc Minh giữ một lọn tóc dài màu nâu trà của cò, nhẹ nhàng nhướn cổ rồi hòn cò, người anh nóng như phát sốt, môi ràng đều tràn ngập vị vang đỏ êm dịu, hòa hợp với mùi hương nam tính đặc trưng từ anh.
Tiếng thở dốc ngâm trong dục vọng,
Tiếng hòn mòi nho nhỏ đay mập mờ,
Tài xe ở phía trước thậm chí không dám phát ra một tiếng động nào.
Hoắc Minh hôn cô một lát rồi mới buông ra, tựa trán và trán cỏ, anh dịu dàng nhìn cò, hưởng thụ sự ngoan ngoãn dịu hiền của cô…
Ôn Noãn run rẩy không ngửng.
Cò dán vào ngực anh, một lát sau ngực anh truyền đến cảm giác ấm nóng mà ấm ướt, không thoải mái lắm.
Cò khóc…
Hoắc Minh, anh đã về thật sao?
Anh có biết em nhớ anh lắm không!
Hoăc Minh dịu dàng thấp giọng: “Đừng khóc! Ôn Noãn, đừng khóc! Anh sẽ tử từ nhớ lại hết thòi!”
Cò bất ngờ nâng tay, đấm mấy cái vào
ngực anh.
Cho dù trong lòng bất an, nhưng cô không thế tử chổi Hoắc Minh của bây giờ được…
Đã đến khách sạn.
Anh đưa cô về phòng, có lẽ là lâu rồi chưa sinh hoạt vợ chồng, hai người đều gấp gáp lên phòng.
Khi Ôn Noãn quẹt thê mờ cửa, cơ thể bị òm trọn từ phía sau.
Anh vuốt ve eo nhỏ của cô, dựa vào lưng có, thấp giọng cười cười: “Em vần còn tập gym nhỉ, eo vừa chắc vừa nhỏ, như gái trẻ vậy.”
Ôn Noãn biết anh muốn.
Nhưng tốc độ quá nhanh, cò thấy quá đột ngột, cô sợ một đêm say sưa qua đi, thứ cò phải đối mặt sau đó là một đòi mẩt xa lạ…
Ôn Noãn giữ lấy tay anh: “Không phải anh nói từ từ sao?”
Hoẳc Minh ồ một tiếng.
Anh tiếp tục chiếm đóng cỏ thêm một lát, ngón tay vuốt ve chiếc nhẩn kim cương trên tay cô: “Lần này chúng ta phải tố chức một hõn lễ thật long trọng.”
Ôn Noãn không lên tiếng.
Bọn họ chia tay rồi quay lại nhiều lần, đã có với nhau hai đứa con rồi, thật ra có làm hòn lề hay không cũng không quan trọng mấy, quan trọng là… người này… thật sự đã về rồi sao?”
Ôn Noãn xoay người trong lòng ngực anh: “Khi nào về, em và anh cùng đi gặp bác sĩ nhé.”
Ý cười của Hoắc Minh nhạt đi.
Nhưng chỉ lát sau, anh lại nhẹ nhàng sờ soạng eo cỏ: “Được!”
Đáng lẽ họ nên về phòng ngủ bên trong, nhưng cô không nhịn được mà òm lấy eo anh, yêu kiều tựa vào lòng anh.
Cái õm này, ôn Noãn đã chờ rất lâu rồi!
Hoẳc Minh cúi đầu, nhìn người phụ nữ trong ngực mình.
Ánh mắt anh phức tạp mơ hồ.
Giờ phút này ôn Noãn thùy mị như vậy, hết lòng yêu thương anh, đây đều là điều anh hằng nhớ mong… Rõ ràng bây giờ anh đã có được cơ thể của cò, chỉ cần anh đồng ý, tối nay anh có thế hưởng thụ cơ thế cỏ.
Nhưng như thế vẫn chưa đủ…
Thứ anh muốn không còn chỉ là cơ thế của cô.
Anh muốn toàn bộ con người cò!
Cuối cùng, anh vẩn bước vào phòng cò, bọn họ hôn nhau đắm đuối trong căn phòng tối tãm, không khí thoang thoảng hoocmon động tình của hai người…
Khi dục vọng bùng nố, dáng vẻ anh chẳng còn ra thể thống gì nữa.
Cuối cùng, hai người nghiêng ngã lảo đảo ném mình xuống giường…
Vào thời điếm quan trọng mà đàn ông uống quá nhiều, cũng chỉ đành lực bất tòng tâm.
Bầu không khí có hơi quái dị.
ỏn Noãn xoay người sang một bên, khuôn mặt hơi ửng đỏ.
Hoắc Minh cũng bối rối không kém gì, anh ôm lấy cô từ phía sau, nhẹ giọng dổ dành: “Uống hơi nhiều, lần sau sẽ cho em thoải mái, nhé?”
Ôn Noãn kéo chăn đắp kín người.
Hoắc Minh nằm ngửa, nhìn trắng nhà trắng ngần trên đau, nhẹ nhàng thở dốc.
Tuy là vì uống nhiều mới thành ra như vậy, nhưng đối với đàn õng thì chẳng khác gì một nhát chí mạng!
Ôn Noãn năm nay ba mươi tuổi, là tuổi xung sức nhất của phụ nữ!
Nếu cõ thất vọng với anh, không chịu quay lại với anh, vậy chẳng phải công sức mấy ngày nay của anh đều là vò ích sao?
Anh nghĩ, đến sáng mai!
Sáng mai, nhất định anh sẽ để cò cảm nhận được thế nào là niềm vui của phụ nữ!
Sáng sớm, Hoầc Minh cuối cùng cũng bớt say mà tỉnh lại.
Anh vươn tay chụp tới bên cạnh, giọng khàn khàn: “ỏn Noãn, chúng ta…”
Nhưng tay anh lại bắt trúng khoảng không.
Giường to như vặy, sao lại không có người?
Ôn Noãn chạy rồi!
Đế anh lại một mình trên giường khách sạn.
Hoắc Minh ngồi dậy, cào cào tóc, miền cưỡng nghĩ có phải là vì tối qua cô không hài lòng nên mới sớm vậy đã chạy ra ngoài hay không, anh lập tức bắt lấy di động gọi cho cô…
Tắt máy!
Hoắc Minh ngã xuống giường, lại gọi một cuộc nữa cho thư ký Trương, bảo cô ấy chuẩn bị máy bay.
ở đầu bên kia, thư ký Trương có chút buồn bực.
Giọng điệu của luật sư Hoắc siêu tệ, chẳng lẽ là theo đuối ỏn Noãn thất bại rồi sao? Không thể nào, hôm qua cô ấy vừa gặp bà Hoắc mà, tròng bà Hoẳc cực kỳ vui mừng, như thế trong nhà sâp có chuyện vui vậy!
Buổi chiều ngày hòm đó, Hoắc Minh về lại thành phố B.
Ôn Noãn tránh mặt anh hai ngày.
Đến ngày thứ ba, anh tan làm sớm, đến thẳng tặp đoàn Tây Á chặn đường cò…
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK