Mục lục
Hoắc tổng truy thê - Hoắc Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chặn tầm nhìn.

Cơ thể đau đớn!

Hầu như hắn không thể cử động, khắp nơi đều tối đen, hắn biết mình không sống nổi.

Cố Trường Khanh khó khăn cởi dây an toàn.

Bàn tay đẫm máu nhẹ nhàng thò vào túi quần, bên trong có ổ khóa bình an được bọc bằng vải mềm.

Tay hắn run rẩy móc ra.

Đồ vật không vỡ!

Đây là vật hắn đi cầu khai quang* cho Ôn Noãn, vẫn tốt, không vỡ!

Khai quang: là hoạt động mang tính tâm linh, tín ngưỡng đối với các vật phẩm phong thủy. Khai quang nghĩa là mở mang ánh sáng tâm linh cho vật phẩm đó. Sau lễ khai quang, vật phẩm sẽ có “hồn”, có “linh khí” và được gọi là “pháp khí” - đồ phong thủy có phép thuật.

Trước đây Cố Trường Khanh không biết yêu Ôn Noãn bao nhiêu, ngày hắn thật sự yêu Ôn Noãn là ngày kỷ niệm thành lập trường. Người tới tuổi trung niên, ngồi cạnh là cô gái mình bỏ lỡ... Cô lại sống không được như ý.

Khi đó hắn đã biết là báo ứng của hắn.

Ôn Noãn...

“Kẻ hèn như anh, không dám cầu em rơi lệ vì anh, anh chỉ cầu xin em nhận lấy tình cảm của anh... Có lẽ em không tin, Cố Trường Khanh anh cũng thật sự yêu một người!”

Bóng tối dần bao trùm lấy hắn.

Giây phút cuối cùng của cuộc đời, hắn nhớ lại đêm đó.

Hắn về nhà đẩy cửa ra, dưới ánh đèn ấm áp, Ôn Noãn chuẩn bị xong thức ăn, nằm chờ hắn...

Ban đêm, Ôn Noãn nhận được một cuộc điện thoại, người gọi là em gái của Cố Trường Khanh, Cố Tinh Tinh, cô ta khóc lóc nói: "Ôn Noãn, anh tôi sắp không được nữa rồi! Cô có thể đến gặp mặt anh ấy lần cuối hay không?"

Ôn Noãn hoảng hốt.

Lần cuối cô nhìn thấy Cố Trường Khanh là vào ngày kỷ niệm thành lập trường.

Cố Tinh Tinh lại khóc lóc nói: "Anh ấy bị tai nạn giao thông! Hiện tại đang hấp hối, nhưng vẫn luôn kêu tên cô. Trong tay anh ấy còn nắm chặt khóa bình an cô đưa."

Điện thoại trong tay Ôn Noãn trượt xuống...

Đêm khuya, cô mặc một bộ quần áo đen đi tới bệnh viện.

Chung quy là Cố Trường Khanh không thể chờ tới khi cô đến được.

Tấm vải màu trắng che khuất mặt hắn.

Người của nhà họ Cố đứng bên trong khóc lóc thương tâm, nếu không nhắc đến nhân phẩm của Cố Trường Khanh, thì hắn vẫn luôn là trụ cột của nhà họ Cố, bây giờ trụ cột này đã không còn nữa.

Thấy Ôn Noãn đến đây, Cố Tinh Tinh khóc òa lên: "Anh ơi, Ôn Noãn đến rồi!"

Ôn Noãn chậm rãi đi tới.

Dưới ánh đèn trắng sáng, cô nhẹ nhàng kéo tấm vải trắng lên, khuôn mặt của Cố Trường Khanh đã được lau sạch sẽ, ngoại trừ hơi tái nhợt thì không khác gì lúc bình thường.

Ôn Noãn nhẹ nhàng vỗ lên gương mặt hắn, nhỏ giọng nói: "Cố Trường Khanh, ân oán của chúng ta đã sớm qua đi rồi, tôi đã không còn trách anh từ lâu! Anh cần gì phải làm như vậy."

Hắn bị tai nạn ở gần nhà cô.

Lúc xe cứu thương tới, trong tay hắn còn nắm khóa bình an.

Trong lòng Ôn Noãn có nỗi niềm phức tạp không nói nên lời.

Cô đã từng yêu Cố Trường Khanh, cũng từng căm hận hắn thấu xương, nhưng những yêu ghét hận thù này đã tan biến hết từ lúc Cố Trường Khanh chết rồi, trên thế giới này sẽ không còn Cố Trường Khanh nữa.

Nước mắt từ từ lăn qua khóe mắt...

Cô chậm rãi đắp tấm vải trắng lên, nhỏ giọng: "Tạm biệt, Cố Trường Khanh!"

Ôn Noãn không ở lại đây lâu, rất nhanh đã rời đi.

Trên hành lang, Cố Tinh Tinh đuổi theo cô.

"Ôn Noãn!"


Ôn Noãn đứng lại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK