Hoắc Tây cảm thấy cơ thế của cậu hơi run.
Một lúc sau, cậu quay lại ôm cô, khuôn mặt đặt ở hõm cố của cồ, da của cậu rất nóng, nóng đến gần như không bình thường.
Hoắc Tây chưa từng nhìn thấy bộ dạng yếu ớt của cậu như vậy.
Cô nghiêng mặt qua, giọng nói rất nhẹ: “Bác sĩ sẽ có cách! Trương Sùng Quang chỉ là một sự cố, em rất lâu không gặp phải rồi.”
Cậu không lên tiếng, chỉ là ôm cô.
Cũng không biết qua bao lâu, Trương Sùng Quang đột nhiên hỏi: “Em cũng từng muốn sinh con với anh?”
Hoắc Tây vừa ngại ngùng buồn bực: “Em đang nói chuyện nghiêm túc với anh.”
Biểu cảm của cậu nghiêm túc lại: “Anh cũng đang nói chuyện nghiêm túc! Hoắc Tây… Em không muốn kết hôn với anh sao? Buối sáng chúng ta thức dậy cùng ăn sáng, sau đó tự mình đi làm, buối tối về nhà anh nấu cơm cho em! Nghĩ xem, em không kỳ vọng sao?”
“Nghe có vẻ không tồi!”
Hoắc Tây cười mỉm: “Nhưng mà chúng ta vẫn nên hẹn hò với nhau trước, hiếu nhau không có nghĩa là hợp nhau.”
Trương Sùng Quang hôn rất nhẹ ở trên môi
cô.
“Chúng ta không phải rất hợp nhau sao?”
“Anh nói trên giường sao?”
Trương Sùng Quang vổ nhẹ một cái trên mông cô: “Con gái nho nhã một chút, đừng cứ nói những thứ này.”
Hoắc Tây ôm cậu.
Tay của cô không thành thật lắm: “Sao, anh thích dịu dàng ít nói sao?”
Thật ra cô muốn hỏi vì vậy mới tìm kiểu người như Thấm Thanh Liên.
Nhưng lúc này vẫn không nên làm mất hứng.
Trương Sùng Quang hiểu cô như thế, sao cậu lại không biết chỉ là cười nhạt quay đầu đi nấu cơm… Hoắc Tây thì ngượng ngùng về phòng khách, một lúc cô lại nhịn không được hỏi cậu: “Phía giáo viên thật sự không sao?”
“Ngày khác anh đi thăm!”
Trong nhà bếp, truyền đến giọng nói của Trương Sùng Quang.
Nửa tiếng sau, cậu nấu cơm xong cùng cô ăn cơm.
Hoắc Tây luôn cảm thấy cậu có tâm sự, đại khái bởi vì cô chảy chút máu mà trong lòng còn đè nén, cô muốn… hiếm khi đế cậu vui vẻ chút!
Sau khi tắm xong, cô chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng.
Ngồi ở sô pha màu đen bên cửa sổ sấy tóc, cơ thế cô thon dài, dáng vẻ thanh thuần, gợi cảm.
Trương Sùng Quang xử lý chút công việc, về đã nhìn thấy cô như vậy.
Hơi ngây người.
Sau đó, cậu đi ra tự nhiên nhận lấy máy sấy trên tay cô, tắt mấy giây, giọng nói khàn đặc trêu người: “Muốn sao?”
Nói xong lại bắt đầu sấy.
Hoắc Tây ngẩng đầu nhìn cậu, bị cậu đè nhẹ đầu lại: “Thành thật chút!”
Cô quay người quỳ ở trên sô pha, hai tay ôm lấy eo của cậu.
Ánh mắt của Trương Sùng Quang hơi sâu.
Một lúc sau, cậu chậm rãi tắt máy sấy đặt ở bên cạnh, sau đó nụ hôn rơi xuống đồng thời tay đưa vào trong áo sơ mi của cô, lấm bấm: “Cái áo sơ mi này là của anh, anh phải lấy lại.”
Không chỉ là áo sơ mi mà cả người cô đều là của cậu.
Trương Sùng Quang biết Hoắc Tây thích gì.
Cậu rất quan tâm đế cô thoải mái, dù cho trên mặt cậu đã đỏ lên, dù cho đầu toàn mồ hôi cậu cũng đế cho cô thoải mái trước…
Hoắc Tây dùng sức ôm lấy cổ của cậu: “Lên giường!”
Hai cơ thể trẻ tuổi từ từ ma sát, cậu lại dừng lại ngay lúc quan trọng.
Trên mặt Trương Sùng Quang mang chút lo lắng: “Cái đó còn ở trên xe!”
Hoắc Tây tì vào môi của cậu hôn.
Cô đang thời kỳ an toàn, nên không phải vô cùng đế ý biện pháp an toàn.
Nhưng Trương Sùng Quang lại rất kiên trì, cậu hôn cô vài cái đồng thời đế cô thoải mái một lúc rồi mới đứng dậy: “Anh đi lấy!”
Đợi cậu rời đi Hoắc Tây cảm thấy trên người có chút lạnh.
Khi cậu quay trở lại lao vào nhau luôn có chút thảy đối không gấp gáp như lúc nãy.
“Anh làm sao vậy?” Hoắc Tây thấp giọng hỏi.
Trương Sùng Quang ôm cô, một lúc lâu mới khàn giọng nói: “Hôm nay thôi đi! Trạng thái của anh không tốt.”
Hoắc Tây trái lại cũng không miễn cưỡng.
Đợi tắm xong, cô dựa vào lòng cậu: “Còn đang lo lắng chuyện đó? Bây giờ chúng ta không có, chuyện sau này đế sau này nói được không?”
Hoắc Tây nghĩ rất đơn giản.
Nếu như bọn họ đi đến cuối cùng, muốn sinh con lúc đó hỏi bác sĩ là được.
Bây giờ ngay cả lăn giường cũng tốn sức!
Trương Sùng Quang miễn cưỡng cười.
Cậu vỗ nhẹ cơ thế cô: “Không sớm nữa, ngủ đi!”
Buổi sáng hôm sau, Hoắc Tây có cuộc toà án thấm vấn, cô chạy xe đến sở luật sư.
Trương Sùng Quang không có đến công ty.
Cậu ở trong căn hộ gần nửa ngày khi sắp đến buổi trưa, thư ký của cậu gọi điện thoại đến: “Tống giám đốc Trương, tôi đã giúp anh hẹn bác sĩ Hứa, bây giờ đang ở bệnh viện.”
Trương Sùng Quang ừm một tiếng đã cúp điện thoại.
Cậu cầm chìa khoá xe, mặc áo khoác đi xuống lầu.
Nửa tiếng sau, cậu xuất hiện trong bệnh viện, bác sĩ Hứa là người uy tiến trong khoa huyết học.
Trương Sùng Quang nói chuyện với ông ấy khoảng chừng một tiếng, khi đi ra sắc mặt không tốt lắm.
Con của cậu và Hoắc Tây có xác suất nhất định sẽ có bệnh về máu!
Cách tốt nhất chính là không sinh con.
Đoạt đi quyền lợi sinh sản của một người phụ nữ, Trương Sùng Quang không làm được hơn nữa người đó là Hoắc Tây.
Trương Sùng Quang đứng trong thang máy.
Cậu nhìn chữ số màu đỏ, nhàn nhạt suy nghĩ nếu như cậu triệt sản có phải là một lần vất vả suổt đời nhàn nhã không?
Hoắc Tây sẽ không xảy ra chuyện.
Bọn họ có thể sống an nhiên cùng nhau hết đời.
Trương Sùng Quang đi ra thang máy thẳng đến cửa số lấy số, cậu khom lưng: “Đến khoa nam! Tôi muốn làm phẫu thuật triệt sản.”
Nhân viên thu phí ban đầu không đếm xỉa đến.
Đợi đến khi đưa phiếu, vô tình nhìn thấy mặt của Trương Sùng Quang, cô ấy ngơ người.
Loài người đẹp như vậy mà lại sắp tuyệt chủng rồi?
Cô ấy không khỏi nhiều lời: “Thưa anh, anh có cần suy nghĩthêm không?”
Trương Sùng Quang lại cầm phiếu sổ, rời đi.
Khi bác sĩ kê đơn cho cậu, cười mỉm: “Thật ra phẫu thuật này cũng có thế hồi phục, khi nào muốn có con thì làm phẫu thuật nhỏ đã có thế hồi phục rồi! Nhưng mà tốt nhất đừng quá tám năm, qua nhiều năm đối với tinh trùng không tốt.”
Trương Sùng Quang mặt không biểu cảm gật đầu.
Bác sĩ không khỏi nói tiếp: “Bây giờ số người giàu không muổn sinh con ngày càng nhiều rồi!”
Bất ngờ, bệnh nhân của ông ấy nhẹ giọng lên tiếng: “Tôi rất muốn có con.”
Bác sĩ hơi ngẩn người.
Xem ra là vợ của cậu không muốn sinh con!
Ông ấy kê đơn xong: “Chiều này hết chỗ hẹn rồi, ngày mai đi, ngày mai đến làm phẫu thuật! Làm xong đi liền rất tiện, nhưng mà cuối cùng vẫn là để vợ đến cùng.”
Giọng nói của Trương Sùng Quang hơi khàn: “Không cần!”
Bởi vì cậu không muốn Hoắc Tây biết, cậu không muốn cô có gánh nặng tâm lý không muốn để cho cô cảm thấy cậu hy sinh vì cô.
Cậu muốn có con nhưng cậu càng muốn Hoắc Tây.
Trương Sùng Quang để đơn xong, đi ra khỏi tòa nhà bệnh viện.
Bất ngờ cậu gặp được Thấm Thanh Liên và Lâm Tòng.
Lâm Tòng đấy xe lăn, giọng điệu nói chuyện với Thẩm Thanh Liên cũng là dịu dàng, hai người rõ ràng có hiện tượng làm lành.
Trương Sùng Quang không có đánh giá.
Cậu rời đi nhanh, Lâm Tòng cản cậu lại: “Sùng Quang, chúng ta nói chuyện đi!”
Trương Sùng Quang nhìn Thấm Thanh Liên lại nhìn Lâm Tòng, lạnh lùng lên tiếng: “Công ty còn có cuộc họp!”
Lâm Tòng nhíu mày.
Anh ta chỉ vào Thẩm Thanh Liên, trán nổi gân xanh: “Thanh Liên bây giờ như vậy, cậu không nên chịu trách nhiệm sao?”
Trương Sùng Quang cười lạnh: “Lâm Tòng, tôi nên chịu trách nhiệm như thế nào? Cưới cô ta? Năm đó cậu cũng không phải vì chịu trách nhiệm mà cưới cô ta, kết quả thì sao cô ta có làm vợ chồng ân ái với cậu sao? Cô ta ly hôn với cậu muốn quấn lấy tôi, bố tôi là người như thế nào cô ta không nghe ngóng thì trách ai chứ! Chuyện này
cũng phải tôi chịu trách nhiệm sao?1
Tác phong của cậu phong độ: “Nếu như thật sự chịu trách nhiệm, tôi chỉ có thể trả một số tiền bồi thường!”
Lâm Tòng đấm một cái đến.
Trương Sùng Quang không có né, đuôi mắt bị đánh bầm một mảng.
Cậu đưa tay sờ thử, cười lạnh: “Khá tốt! Lâm Tòng vậy cậu canh giữ cô ta cho tốt, đừng bao giờ nghĩ những cái khác nữa!”
Lâm Tòng ngơ người.
Trong lời của Trương Sùng Quang có ẩn ý, là ý gì?
Suy nghĩ kỹ lại, sau lưng anh ta đố mồ hôi lạnh: Trương Sùng Quang nhìn ra tâm tư của anh ta rồi sao? Anh ta thích Hoắc Tây, anh ta chưa từng nói với ai, khoảng thời gian trước bọn họ chia tay thật ra anh ta đã động lòng, thậm chí anh ta còn kêu bố mẹ sắp xếp xem mắt nhưng đến chỗ Hoắc Minh đã bị bác bỏ.
Anh ta từng ly hôn, Hoắc Tây không thể gả cho người đàn ông từng ly hôn.
Lâm Tòng khá chật vật!
Trương Sùng Quang chỉnh lại cổ áo, không tính toán nhiều với anh ta, mở cửa xe của mình rồi lên xe.
Thẩm Thanh Liên yếu ớt lên tiếng: “Trương Sùng Quang, anh không yên đâu! Chuyện này cứ giống như cái gai trong lòng Hoắc Tây, tôi nghĩ anh cũng biết tính cách của cô ta! Người như cô ta sẽ có thể chịu được sự phản bội của anh?”
“Không cần cô phí lòng!”
Trương Sùng Quang lại nhìn cặp vợ chồng ngày xưa, còn cảm thấy lông gà đầy đất.
Thẩm Thanh Liên run môi.
Cô ta hỏi Lâm Tòng: “Anh cũng cảm thấy em tự chuốc sao? Đúng em dẫn người đó về nhưng em thấy anh ta không có nơi để đến, em đáng thương anh ta mà thôi! Trương Sùng Quang vậy mà không hiểu, anh ấy cảm thấy em đáng đời! Lâm Tòng, em sống còn có ý nghĩa gì, em chết cho rồi!”
Nói xong cô ta đấy xe lăn ra ngoài đường.
Lâm Tòng ôm cô ta từ sau lưng, dùng sức ôm chặt cô ta, anh ta dán vào cơ thế cô ta nhẹ nhàng nói: “Thanh Liên đừng như vậy! Không phải lỗi của em! Em chỉ yêu một người mà thôi!”
Thấm Thanh Liên rơi nước mắt đau khổ: “Anh thật sự cảm thấy như vậy?”
Lâm Tòng gật đầu: “Đúng!”
Thấm Thanh Liên ôm anh ta vào lòng, cô ta dựa vào trong anh ta nhẹ nhàng thút thít.
Cô ta lại không nói cho Lâm Tòng nghe.
Khi cô ta phát sinh quan hệ với tên khốn đó đã trực tiếp… trực tiếp… cô ta có khả năng mang thai.
ở bệnh viện cô ta không có uống thuốc.
Cô ta rất có khả năng mang thai!
Cô sẽ mang thai chủng của nhà họ Trương, đứa bé đó có quan hệ huyết thống với Trương Sùng Quang, lúc đó Trương Sùng Quang sao lại bỏ rơi cô ta? Mà Lâm Tòng anh ta đơn thuần lương thiện, anh ta nhất định sẽ đòi lại công bằng cho bản thân.
Thấm Thanh Liên cười nhẹ.
Cô ta sờ nhẹ bụng mình, hi vọng nó có ích.
Chạng vạng, Hoắc Tay vẫn chạy xe đến căn hộ của Trương Sùng Quang.
Cô có chút không yên tâm.
Tối qua Trương Sùng Quang không đúng lắm!
Cô lên lầu mở cửa, Trương Sùng Quang đang ở nhà nhưng mà không có nấu cơm chỉ là ngồi trên sô pha đọc một quyến sách, trong nhà đang mở nhạc.
Trên bàn bày món Pháp do khách sạn năm
sao đưa đến.
Còn có rượu vang!
Hoắc Tây cũng không phải tính cách kiêu ngạo, cô hẹn hò với cậu cũng không nhắc đến mâu thuẫn lúc trước.
Cô để ý Trương Sùng Quang.
Khi cậu không vui cô cũng sẽ dỗ dành.
Hoắc Tây đế túi công sở xuống nửa quỳ bên người cậu, hôn cậu:” Hôm nay là ngày gì? Long trọng như vậy!”
Không chỉ là món Pháp rượu vang mà cậu ăn mặc cũng tương đối cầu kỳ.
Áo sơ mi cao cấp, quần tây phẳng phiu.
ở trong nhà còn mang giày da bò cũng không biết muốn dụ dổ ai!
Trương Sùng Quang buồn thất trong tay ra nhẹ nhàng ôm lấy eo của cô, gần như vậy Hoắc Tây mới phát hiện khóe mắt của cậu có chút tím nhẹ nhàng đụng vào: “Làm sao vậy?”
Trương Sùng Quang cũng không giấu cô.
“ở bệnh viện gặp được Lâm Tòng, anh ta đụng tay với anh!”
Hoắc Tây lại hỏi: “Anh đi bệnh viện làm gì?”
Trương Sùng Quang sợ mũi, khứu giác của luật sư linh hoạt cậu muốn cho cô một đáp án: “Đi
kê một bình thuốc an thần gần đây ngủ không ngon lắm!”
Cách nói này Hoắc Tây không có nghi ngờ.
Cô không nghe một tiếng: “Ai kêu lúc trước anh tối ngày cứ nghỉ đối phó em!”
Cô dựa vào cậu xoa bóp cho cậu!
Một lúc sau còn hỏi cậu có thoải mái không.
Trương Sùng Quang nước mắt nhìn Hoắc Tây, dưới đèn thủy tinh mặt của cô như tranh rất tinh tế.
Tướng mạo của cô mang theo sự dịu dàng của Ôn Noãn nhưng lại có chút tuấn tú của Hoắc Minh, vô cùng đẹp.
Trương Sùng Quang nhớ đến phiếu hẹn đó.
Thật sự làm phẫu thuật rồi lại làm chuyện đó thì cảm giác có thế không giống nữa, cậu rất muốn làm thêm một lần với cô.
Cậu ôm cô vào lòng, nghiêng người hôn cô.
Hoắc Tây cảm giác sự kích động của cậu, tì vào anh nhẹ nói: “Ăn cơm trước!”
Nhưng Trương Sùng Quang không đợi được nữa.
Quần áo cũng cởi rồi, muốn đè cô ra sô pha làm!
Gần như mấy lần không thành, Hoắc Táy
cũng vô cùng động tình, cô dán chặt vào lòng cậu cắn nhẹ môi chịu sự chiếm hữu của cậu, không biết có phải cô ảo giác, cô cứ cảm thấy hôm nay Trương Sùng Quang có chút khác!
Vô cùng dài dòng!
Cậu cứ không kết thúc sau đó giọng nói của cô ở trong lòng cậu cũng thay đối rồi, cầu xin cậu đừng làm nữa.
Trương Sùng Quang cúi đầu hôn cô.
Dây dưa hôn lại khiến cho cô hưng phấn.
Sau cuộc làm tình chiếm cò những hai tiếng.
“Cầm thú!”
Hoắc Tây không còn sức ăn cơm, nằm ở trên sô pha nghỉ ngơi: “Trương Sùng Quang, hôm nay anh giống như ăn thuốc nổ vậy! Em phải thấm vấn lại mối quan hệ với anh rồi.”
Trương Sùng Quang lại giống như người không có việc gì vậy, rõ ràng là cậu làm dữ.
Cậu ôm cô hôn.
“Tối hôm qua không phải còn lén phỉ báng anh không được, hôm nay bản thân không được sao?”
Hoắc Tây cắn bàn tay cậu một cái.
Trương Sùng Quang cười nhẹ lại hôn cô một lúc, lúc này mới ôm cô đi ăn cơm!
Hoắc Tây có chút đỏ mặt: “Anh xử lý sô pha một chút! Ngày mai để cho dọn vệ sinh nhìn thấy không tốt lắm!”
Trương Sùng Quang cười: “Bình thường em không phải người ngại ngùng như vậy!”
Nhưng mà cậu vẫn dọn dẹp sô pha sạch sẽ.
Hoắc Tây dựa vào lưng ghế nghỉ ngơi, uống gần nửa ly rượu vang đã bắt đầu chê những món ngon đó, cô đá chân cậu: “Bây giờ em chỉ muốn ăn mì thịt sợi!”
Tính tình của Trương Sùng Quang rất tốt, lập tức nấu cho cô.
Hoắc Tây cảm thấy khá hạnh phúc.
Khi cậu nấu mì, cô đã lén lút ôm cậu từ phía sau: “Hỏm nay sao lại đột nhiên như vậy?”
Trương Sùng Quang mỉm cười: “Lần nào anh không mãn nguyện em?”
Hoắc Tây vẫn cảm thấy không đúng, cậu lại nói: “Ăn xong lại theo quy cách của em dọn dẹp vài lần”
Hoắc Tây hà hơi bên tai cậu: “Ngày mai khá bận! Lần sau đi!”
Trương Sùng Quang nghiêng đầu: “Nếu như hôm nay anh nhất định muốn thì sao?”
Hoắc Tây dựa vào cậu có chút nghịch ngợm:
“Đàn ông các anh, không phải đều biết giải quyết như thế nào sao?”
“Bây giờ anh có bạn gái rồi!”
Hoắc Tây thích cậu nói chuyện như vật, mặt của cô dán chặt vào tai cậu, cậu nấu mì xong thì nghiêng đầu hôn cô: “Đừng quấy, ăn mì!”
Ăn xong cậu vào phòng sách.
Hoắc Tây muốn tắm nhưng khi ngang qua sò pha lại bất ngờ phát hiện cậu đang xem một quyến sách.
Có liên quan đến nhận nuôi con…
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK