Lục Khiêm sốt không phải quá nghiêm trọng, sớm ra đã thanh tỉnh hơn rất nhiều.
Thư kí Liễu đang chăm sóc ông, thấy Ôn Noãn tới đây thì rất vui vẻ: “Cô cả tới rồi đó à!”
Lục Khiêm đang dựa vào đầu giường nghỉ ngơi.
Nghe vậy mới nhớ tới mặc áo khoác.
Ôn Noãn tiến vào, nhẹ nhàng ấn vai ông, nhẹ giọng nói: “Cậu cứ nằm đi!”
Lục Khiêm cũng có khách sáo với cô, liền nửa dựa vào đầu giường nói chuyện, Ôn Noãn ngồi ở trên sô pha nhỏ vừa gọt một quả táo, vừa đánh giá hoàn cảnh.
Cô đã sớm nghe nói cậu có một nơi như vậy, dùng để kim ốc tàng kiều.
Nhưng đây là lần đầu tiên cô tới.
Hiện tại nhìn, quả thật không tầm thường.
Ôn Noãn cắt quả táo thành từng miếng nhỏ, Lục Khiêm cũng chỉ ăn mấy miếng.
Ông cười cười: “Cháu lại giống con cậu thế.”
Ôn Noãn ngẫm lại Minh Châu, không nhịn được mà chèn ép một câu: “Cháu và Minh Châu chỉ kém nhau một tuổi, vậy có phải Minh Châu cũng có thể làm con cậu không?”
Ánh mắt Lục Khiêm không rõ ý tứ.
Một lát, ông như tùy ý hỏi: “Cô ấy và cậu chủ nhà họ Tư thế nào rồi? Từng thấy đến nhà hai lần, hẳn là... Ổn đúng không?”
Ôn Noãn vẫn chưa nói thật.
Cô và Hoắc Minh đã từng đảm bảo, hai bên đều không thiên vị.
Cô chỉ nhấp môi mỉm cười.
Lục Khiêm thật sự không nói cái gì, thư ký Liễu bên cạnh nói đỡ giúp ông: “Cô cả, cô cũng đừng úp úp mở mở nữa, cô không nói tình hình thực tế sẽ làm ông Lục sốt ruột trong lòng, không tốt với bệnh tình đâu.”
Ôn Noãn giúp Lục Khiêm kéo chăn lên.
Cô cười nói: “Cậu là người thông minh như vậy, làm gì cần phải hỏi tôi chứ? Nên làm như thế nào trong lòng cậu rõ ràng nhất, lần này cậu cực kỳ rộng lượng, đến Minh cũng phải thành tâm nhận thua mà.”
Thư kí Liễu ngộ ra mùi vị.
Lục Khiêm chỉ hơi mỉm cười.
Lúc này Ôn Noãn nghiêm mặt lại, cô nhẹ giọng nói: “Cậu bảo dưỡng thân thể là điều quan trọng nhất, nếu không lại làm cô ấy tổn thương một lần nữa, sao phải vậy chứ?”
Lời này có chút ý tứ trách cứ.
Trách cứ ông ấy tối hôm qua đã không màng tất cả, chỉ vì một lát ôn tồn kia.
Cổ họng Lục Khiêm hơi cứng lại, nhỏ giọng nói: “Về sau sẽ không thế nữa!”
Ôn Noãn cũng không nói gì thêm, đều là người thông minh, có một số lời không cần phải nói quá rõ ràng.
Cô ở đó hai tiếng, làm cơm trưa cho Lục Khiêm.
Sau khi cô rời đi, Lục Khiêm ăn cơm trưa, cảm thấy tốt hơn rất nhiều.
Ông lẳng lặng ngồi trên sô pha trong phòng khách đọc báo, giữa trưa ngủ trong chốc lát, điện thoại vang lên.
Là một dãy số xa lạ.
Lục Khiêm suy nghĩ rồi vẫn nhận máy.
“Tôi là Lục Khiêm.”
Bên kia điện thoại lại trầm mặc, chỉ có tiếng hít thở nhè nhẹ, hơi hơi dồn dập.
Lục Khiêm kiên nhẫn đợi một lát.
Ông đoán ra là ai, vì thế giọng điệu dịu dàng hỏi: “Thước Thước, là con sao?”
Bên kia quả nhiên là Tiểu Thước Thước.
Cậu nhóc còn đang tức giận, banh khuôn mặt nhỏ, sau một lúc lâu mới nguyện ý mở miệng: “Ông nói sẽ trở về.”
Lục Khiêm lặng im trong chốc lát, nhẹ giọng nói xin lỗi đứa nhỏ: “Là bố không tốt! Bây giờ con ở trong nhà sao? Bố tới đón con được không?”
Tiểu Thước Thước không lên tiếng.
Giọng điệu Lục Khiêm càng dịu dàng thêm một chút: “Bố đưa em gái và con cùng nhau đi ra ngoài được không? Ăn gà rán mà con thích ăn nhất.”
Tiểu Thước Thước cắn cắn môi: “Em gái không thể ăn được.”
“Bố sẽ mang bình sữa cho con bé.”
...
Thằng nhóc không nói gì, không nói lời nào chính là đồng ý.
Lục Khiêm nhẹ nhàng dỗ dành: “Một lát nữa bố sẽ tới.”
“Ông cậu!”
Tiểu Thước Thước không được tự nhiên ném xuống hai chữ rồi cúp điện thoại.
Lục Khiêm nhìn điện thoại, hơi hơi sửng sốt rồi nở nụ cười nói với thư kí Liễu: “Ông cậu thì ông cậu, đứa bé vui vẻ là được rồi! Truyền Chí, tôi muốn đi đón Thước Thước cùng Tiểu Lục U đi ra ngoài, nhanh chóng chuẩn bị xe cho tôi đi.”
Thư kí Liễu cũng vui mừng giùm ông: “Nhìn ông vui thật đấy.”
Một bên vội vàng ủi quần áo, bận trong bận ngoài.
Lục Khiêm tới nhà họ Hoắc.
Năm sáu đứa bé chạy ra, đều gọi ông cậu.
Lục Khiêm mang cho chúng một cái bánh kem nhỏ.
Tiểu Hoắc Tây cầm miếng bánh kem, vô cùng thấu hiểu lòng người, kêu Tiểu Thước Thước đang không được tự nhiên ở phía xa.
“Lục Thước, ông cậu của em tới rồi kìa!”
Nhóc con đang ngồi xổm ở sảnh biệt thự, hai tay chống cằm, nắm tay Tiểu Lục U hơn một tuổi ở bên cạnh.
Bình sữa cũng đã chuẩn bị xong.
Đặt ở trong túi áo nhỏ của Tiểu Lục U, rất đáng yêu.
Lục Khiêm nhìn một đôi trai gái, đặc biệt là thằng bé ngốc kia, khóe mắt hơi ướt át.
Trước khi trở về, ông ấy chưa từng thấy hối hận.
Ông cảm thấy sắp xếp như vậy đối với Minh Châu và các con là tốt nhất, bọn họ không cần đối mặt với cái chết, sẽ không nhìn thấy ông ấy suy yếu đến lúc cuối cùng của sinh mệnh.
Chỉ là...