Diệp Bạch một tay nhấc túi, một tay ôm Tiểu Lục Hồi.
Anh mỉm cười nói với Tiểu Lục Hồi: "Cảm ơn dì đi nào?"
Tiểu Lục Hồi cười ngọt ngào, khiến người ta yêu thích, trên đường đi cô bé vui vẻ đếm mấy ngón tay, chỉ chỉ mấy món bảo cái này là mua cho Tiểu Lục Ngộ.
Diệp Bạch cười nói: "Bé còn nhỏ chưa ăn được mấy món này đâu!"
"Không thể ạ!"
Tiểu Lục Hồi hơi tiếc nuối nói: "Vậy con ăn hết giùm em ấy vậy."
Đoạn đường phía trước rất dễ đi, Diệp Bạch đặt cô bé xuống, nắm lấy bàn tay nhỏ để cô bé tự đi… Tiểu Lục Hồi vừa đi vừa nhảy nhót, như một nàng công chúa nhỏ xinh đẹp trong chiếc váy đáng yêu.
Một lớn một nhỏ, vô cùng ấm áp.
Ở cổng chính siêu thị, họ tình cờ gặp được Chương Bách Ngôn, Chương Bách Ngôn lẳng lặng nhìn Tiểu Lục Hồi, nhìn đứa bé mà mình đã ruồng bỏ… Tiểu Lục Hồi nhìn thấy anh ta, cũng dừng bước chân.
Cô bé nắm lấy tay Diệp Bạch.
Đứa nhỏ rõ ràng đang căng thẳng, Diệp Bạch nhìn Chương Bách Ngôn rồi lại nhìn cô bé... Anh cúi đầu dịu dàng nói: "Sao vậy? Con không quen à?"
Tiểu Lục Hồi phụng phịu, một lát sau mới khẽ gọi chú.
Chương Bách Ngôn một thân một mình.
Thật ra anh ta chỉ định xuống bãi đỗ xe, tình cờ gặp Diệp Bạch và Tiểu Lục Hồi, anh ta chỉ muốn nhìn cô bé một chút... Đã lâu không gặp, cô bé dường như cũng lớn hơn nhiều.
Anh ta ngồi xổm xuống, vẫy tay gọi Tiểu Lục…
Tiểu Lục Hồi do dự một lát.
Diệp Bạch chạm nhẹ lên đầu cô bé, dịu dàng nói: "Con sang đó chào hỏi đi."
Khoảng cách chỉ mấy bước,
Tiểu Lục Hồi đi rất nhẹ nhàng, ngoan ngoãn, lúc đến cạnh Chương Bách Ngôn còn cẩn thận đặt tay lên cánh tay anh ta, cô bé biết Chương Bách Ngôn, đó là chú Chương lúc trước hay đứng xa xa nhìn cô bé.
Trẻ con rất nhạy cảm.
Trong lòng Chương Bách Ngôn Cảm xúc lẫn lộn, nếu trên đời này anh ta có lỗi với ai nhất, thì chính là đứa bé này... Anh ta chạm nhẹ vào khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé, muốn nói lại không nói nên lời, cuối cùng chỉ nhếch miệng mỉm cười: "Nghe lời của mẹ và bố Diệp nhé."
Giọng nói khẽ run.
Có lẽ, sau bao lần tỉnh giấc lúc nửa đêm, anh ta vẫn không cam tâm buông bỏ những chuyện hoang đường năm ấy.
Cuộc sống hôn nhân của anh ta vô cùng hỗn loạn, anh ta cũng không muốn kéo Tiểu Lục Hồi vào vũng lầy này, cô bé có rất nhiều người yêu thương, anh ta chỉ cần đứng từ xa dõi theo là được.
Gương mặt tinh tế trắng nõn của Tiểu Lục Hồi hơi ngước lên.
Cô bé bỗng đưa tay, chạm khẽ lên mặt Chương Bách Ngôn, cô bé nói: "Mẹ bảo người lớn không được khóc."
Chương Bách Ngôn không nhịn được, nhẹ nhàng ôm lấy cô bé.
Tiểu Lục Hồi cũng ngoan ngoãn tựa lên vai anh ta, trẻ con cũng không phải hoàn toàn không biết gì, tuy không ai nói, nhưng trong lòng cô bé biết.
Bàn tay nhỏ của cô bé lau nước mắt cho Chương Bách Ngôn.
Tiếng đứa trẻ vang lên thật khẽ: "Con biết, chú là một người bố khác của con!"
Chương Bách Ngôn sững người.
Tiểu Lục Hồi chắc cũng cảm nhận được tâm trạng của anh ta, cô bé ôm anh ta thật chặt, sau đó còn thơm anh ta một cái… Trong nháy mắt, Chương Bách Ngôn cảm thấy cảm xúc mình như muốn tuôn trào.
Anh ta cố gắng lắm mới kìm lại được.
Anh ta ôm Tiểu Lục Hồi, nhìn cô bé một lúc thật lâu rồi đưa cô bé cho Diệp Bạch... Từ đầu tới cuối, Diệp Bạch chỉ đứng nhìn chăm chú.
Chương Bách Ngôn nhẹ nhàng nói: "Chăm sóc con bé cho tốt!"
Nói xong, anh ta bỗng xoay người rời đi.
Diệp Bạch ôm lấy Tiểu Lục Hồi, cô bé ngồi trên cánh tay anh, nhìn Chương Bách Ngôn rời đi, lát sau, Diệp Bạch mới nhẹ nhàng hỏi: "Con biết chú ấy là bố mình, đúng không?"
Tiểu Lục Hồi quay người ôm cổ anh.
Cô bé không chịu lên tiếng, về sau khi Diệp Bạch ôm cô bé đi, cô bé mới mềm mại gọi anh là bố... Trong ký ức của cô bé, thật ra cô bé thích ở cạnh Diệp Bạch hơn.
Diệp Bạch sờ đầu cô bé, nhẹ nhàng nói: "Mau lớn lên nào!"
...
Bên kia, Chương Bách Ngôn hủy tiệc xã giao.
Một mình anh ta ngồi trên xe.