Im lặng một lát, anh cầm lấy cổ tay cô, nhẹ nhàng nói: “Em thích ăn cá hầm nhất! Ăn xong rồi anh đưa em về, Lục U, anh muốn nhìn con một chút.”
Đứa bé kia vốn dĩ tên Diệp Hồi, nhưng đã đổi tên thành Lục Hồi.
Lục U không lập tức đồng ý.
Cô và Diệp Bạch chưa biết sẽ ra sao đâu, cô không muốn cuốn con vào chuyện này quá sớm, nhỡ đâu hai người thân thiết với nhau… Cuối cùng anh lại bỏ đi, khi đó Tiểu Lục Hồi sẽ buồn lắm.
Thấy cô trầm mặc không nói, Diệp Bạch cũng đoán được suy nghĩ của cô.
Anh liền không tiếp tục miễn cưỡng.
Cơm nước, tiêu thực xong xuôi, anh rất lịch thiệp đưa cô về, vẫn luôn hành động phải phép, không vội vàng như ở phòng nghỉ xế chiều hôm nọ.
Chiếc xe vững vàng đi trên đường cái.
Hai người đều không nói chuyện, khi xe dừng lại, Diệp Bạch nghiêng đầu nhìn cô.
Lục U muốn xuống xe, nhưng lại bị kéo tay lại.
Bên trong xe u ám, Diệp Bạch yêu thương nhìn cô chăm chú: “Lục U, anh thật sự nghiêm túc.”
Lục U rũ mắt.
Hàng lông mi dài như một cây quạt nhỏ ở trên làn da trắng như sứ run nhè nhẹ.
Cô nghĩ nghĩ, ngửa đầu nói với anh: “Diệp Bạch, lần trước chúng ta ở bên nhau rất nhanh là do chúng ta đã hiểu nhau, cũng đã làm bạn của nhau nhiều năm! Nhưng bây giờ thì không giống vậy, quan hệ giữa chúng ta đã thay đổi… Tôi không biết những thứ anh nói với tôi có phải là thật hay không. Diệp Bạch, niềm tin đã bị phá vỡ nếu muốn xây dựng lại sẽ rất khó! Chúng ta cũng không phải đôi trai gái mới hai mươi, có rất nhiều chuyện cần phải suy xét, ít nhất thì hiện tại tôi đang có một đứa con, dù sao cũng nên suy nghĩ cho nó.”
Suy nghĩ của cô, Diệp Bạch có thể hiểu được.
Anh tôn trọng cô, vậy nên dù không nỡ thế nào thì cũng chỉ là nhẹ nhàng nắm tay cô chúc cô ngủ ngon…
Lục U tưởng anh sẽ để cô đi vào.
Nhưng khi cô vừa mở cửa xe, Diệp Bạch cũng xuống xe từ cửa bên kia, cô đỡ cửa xe nhìn anh trong bóng tối, giọng nói cô đè thấp vì sợ người giúp việc trong nhà nghe thấy: “Diệp Bạch!”
Nơi này là nhà họ Lục, anh trai chị dâu của cô đều ở đây.
Lục U không muốn chuyện này đi quá xa.
Nhưng Diệp Bạch lại rất kiên trì, anh vẫn đi vào… Ngay sau đó, một chiếc áo gió được đặt lên vai cô, anh cúi đầu nhìn cô, ánh mắt còn khó hiểu hơn so với bóng đêm : “Giờ này chắc con ngủ rồi, anh vào xem chút sẽ rời đi ngay.”
Lục U không nhúc nhích.
Diệp Bạch nhẹ nhàng ôm lấy vai cô, có chút ép buộc đưa cô vào nhà.
Vẫn còn người giúp việc chưa ngủ.
Thấy bọn họ tiến vào thì vội vàng đứng dậy: “Cô cả, cậu cả.”
Gọi xong mới thấy không ổn.
Lục U cũng lười sửa lại, cô nhẹ giọng hỏi: “Con tôi ngủ chưa?”
Người giúp việc vội vàng nói: “Đã ngủ rồi ạ! Vừa rồi dì mới lấy bình sữa ra, nói là đang ngủ ngon lắm.”
Lục U gật đầu.
Cô lấy xuống áo gió trên vai, không nói gì với Diệp Bạch nữa mà đi thẳng lên lầu.
Dưới ánh mắt của người giúp việc, Diệp Bạch cũng đi theo. Hai người cùng nhau đi lên lầu hai, Lục U hạ giọng nói: “Chút nữa anh nhớ đừng đánh thức nó.”
Nói xong cô liếc anh một cái.
Diệp Bạch hiểu ý cô, nếu anh không tuân thủ, có lẽ sẽ không còn cơ hội nào nữa.
Anh khẽ “ừ” một tiếng.
Dì ngủ ở gian ngoài, nghe thấy tiếng động vội vàng khoác áo đứng lên: “Cô Lục.”
Lục U nhẹ giọng để bà ấy ngủ tiếp, bản thân dẫn Diệp Bạch đến phòng đứa trẻ, dì cảm thấy kinh ngạc nhưng vẫn nằm xuống.
Ánh trăng như nước, Tiểu Lục Hồi nằm ngủ ngon lành trên chiếc giường hồng phấn.
Đã một, hai tuổi rồi mà vẫn thích đá chăn.
Cũng may trời không lạnh.