Mẹ Cố vỗ lên tay cậu rất vui mừng, từ nhỏ, đứa bé này đã hiểu chuyện như vậy rồi.
Ôn Noãn vừa mới lên xe liền bị Bạch Vi tra hỏi.
“Có phải thắng nhóc kio có suy nghĩ gì đó với cậu không?”
Ôn Noãn cười bất đắc dĩ: "Cậu cảm thấy đây là chuyện tốt
à?"
Bạch Vi suy nghĩ: “Trông người này rất tốt! Không giống như Cố Trường Khanh lúc còn trẻ, trong lòng toàn dã tâm.”
Ôn Noãn tựa lưng vào ghế.
Rất lâu sau, cô mới nhẹ giọng nói: “Trước khi anh ấy qua đời, tớ quả thực rất thích anh ấy, nhưng người cũng đã ra đi, có hận bao nhiêu cũng sẽ tan thành mây khói! Chỉ còn lại một tiếng than nhẹ.
Bạch Vi biết cô trải qua không lắm lắm, cô ấy nắm tay cô, im lặng ở cạnh.
Ôn Noãn cười nhạt: “Tớ không sao! Chỉ là thỉnh thoảng vẫn nằm mơ thấy anh ấy, mơ thấy khung cảnh lúc chúng tớ còn học đại học... Bạch Vi, tớ vẫn luôn cảm thấy Cố Trường Khanh vẫn chưa đi xa, anh ấy vẫn đang ở xung quanh tớ.”
Tóc gáy của Bạch Vi liền dựng thẳng.
Cô ấy có cần mời một vị đại sư tới làm pháp sự hay không?
Ôn Noãn không hề sợ hãi.
Ngay lúc này, điện thoại reo lên, là trợ lý Từ gọi tới.
[Tổng giám đốc Ôn, tuần sau, bộ phim điện ảnh của chúng ta sẽ chiếu buổi đầu tiên, cô có tham gia không?]
Ôn Noãn không cần suy nghĩ, đương nhiên cô sẽ tham gia.
Bạch Vi ở bên cạnh liền làm ầm lên: “Tớ cũng muốn có vé, tớ còn chưa có chữ ký của cô Hồ! Cô ấy rất kiêu ngạo, người bình thường không thể lấy được! Tớ thấy chỉ có cậu của cậu mới trị được cô ấy!”
Bạch Vi phàn nàn.
Ôn Noãn cười cười, cô lẳng lặng nhìn Bạch Vi, trong lòng cảm thấy yên tâm.
Những năm qua, có lẽ cô đã mất đi rất nhiều người nhưng có rất nhiều người ở bên cạnh cô trước sau như một, không thay đổi.
Mẹ, bọn nhỏ, Bạch Vi...
Cuộc đời luôn có những điều hối tiếc, nhưng lúc này Ôn Noãn lại thấy rất hài lòng.
Cô nhẹ nhàng chạm vào tóc Bạch Vi, nhỏ nhẹ nói: “Tớ sẽ sắp xếp vị trí tốt nhất cho cậu.”
Trở lại biệt thự.
Bọn nhỏ vẫn chưa về, chỉ có mình tiểu Doãn Tư ở nhà.
Ôn Noãn cố ý nấu món ăn mà cậu bé yêu thích và chơi cùng cậu bé. Doãn Tư mới hơn một tuổi nhưng rất hiểu chuyện, biết trong bụng mẹ có em bé, nên không bao giờ nhõng nhẽo đòi mẹ bế.
Sẩm tối, tài xế đón hai thằng nhóc về nhà.
Lão Triệu cười ha hả: “Lát nữa Minh mới về nhà!”
Ôn Noãn mỉm cười nói mình biết rồi.
Lúc này trời đã tối đen, bên ngoài có tuyết rơi lất phất, nhẹ nhàng êm ái.
Ôn Noãn ở sau lưng bọn nhỏ gọi điện thoại cho Hoắc Minh, nhỏ giọng nói: “Tối nay anh có thể về sớm một chút không?”
Hoắc Minh lúc này đang ngồi ở trong văn phòng của chủ tịch tập đoàn Tây Á.
Anh khẽ mỉm cười hỏi: “Nhớ anh hả?”
Ôn Noãn nhìn tuyết rơi bên ngoài, lại nhìn lũ trẻ ngoài sảnh, nhỏ giọng nói: “Hôm nay là sinh nhật Sùng Quang.
Hoắc Minh thoáng giật mình.
Lúc này, thư ký Trương vừa hay đi vào: "Tổng giám đốc Hoắc, cuộc họp sắp bắt đầu rồi!"
Hoắc Minh giơ tay nhìn đồng hồ rồi nói: "Bên ngoài tuyết đang rơi, dời cuộc họp sang sáng mai đi! Nói mọi người tan làm sớm.
Thư ký Trương rất ngạc nhiên.
Hoắc Minh cười cười: “Hôm nay là sinh nhật con trai tôi.”
Tắt điện thoại, Hoắc Minh khoác thêm áo bành tô mỏng rồi rời khỏi công ty.
Thư ký Trương đứng đó mỉm cười...
Hoắc Minh lái xe về đến biệt thự vừa đúng bảy giờ.
Anh mở cửa xe bước xuống, trên mặt đất đã phủ một lớp tuyết mỏng, cả thành phố cũng chìm trong một màu trắng xóa, nhìn qua rất lạnh lẽo nhưng trong nhà rọi ra ánh đèn vàng ấm áp.
Từ trong cốp xe anh lấy món quà, chậm rãi bước vào đại sảnh.
"Bên ngoài tuyết càng ngày càng lớn.
Hoắc Minh vừa nói vừa dùng một tay cởi cúc áo khoác, sau đó gọi Sùng Quang: "Sùng Quang, lại đây!"
Tiểu Sùng Quang đang nửa quỳ trên ghế ăn.
Trước mặt cậu bé là một chiếc bánh ngọt nhỏ do Ôn Noãn tự tay làm, còn có vài món ăn do người hầu trong nhà dày công chuẩn bị.
Hầu hết đều là những món cậu bé thích ăn.
Cậu bé nhìn món đồ chơi khổng lồ trong tay chú Hoắc, là siêu nhân trứng muối.
Cậu bé vội vàng chạy tới ôm chầm lấy chân Hoắc Minh, anh mỉm cười bế cậu bé lên, hôn một cái: "Dì gọi điện nói hôm nay là sinh nhật của con! Xin lỗi con, chú về hơi trễ! Đây là quà sinh nhật... Con có thích không?" ?"
Trương Sùng Quang nhận lấy món quà, ôm nó trong lòng.
Hoắc Minh nhìn về phía phòng ăn.
Vợ anh mặc áo váy dài ngồi trước bàn ăn, còn có tiểu Hoắc Tây và Doãn Tư... Hoắc Tây vừa vỗ hai bàn tay bé nhỏ vừa hát chúc mừng sinh nhật Sùng Quang, cô bé nói quà sinh nhật của Trương Sùng Quang chính là đêm nay ôm cậu bé ngủ.
Hoắc Minh cười: “Hoắc Tây, hôm nay không phải sinh nhật con."
Hoắc Tây ngẩng khuôn mặt bé nhỏ lên nói: “Không dễ gì con cho người khác ngủ cùng mình!”
Lục Thước phải cầu xin rất lâu mới được ngủ trên giường công chúa của cô bé.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Trương Trùng Quang ửng đỏ hết lên...
Hoắc Minh bước tới, hôn môi Ôn Noãn: “Sinh nhật vui vẻ, mẹ bọn nhỏ.”
Ôn Noãn một tay ôm tiểu Sùng Quang, bảo cậu bé thổi nến.
Giây phút này trái tim của cậu bé như được chữa lành.
Bên trong cậu bé vốn là một mảnh âm u, đen tối, mẹ cậu bé nhảy lầu rồi qua đời, cậu bé cảm thấy mình được vợ chồng Hoắc Minh nhận nuôi chỉ vì dòng máu gấu trúc của cậu bé.
Nhưng cho đến tận bây giờ, cậu bé vẫn chưa bị rút máu.
Ôn Noãn bảo cậu bé gọi mình là mẹ, người đàn ông trước mặt này so với người cha ruột của cậu bé càng giống một người bố hơn, anh đối xử với cậu bé rất tốt, dạy cậu bé rất nhiều điều, dạy cậu bé cách trở thành một người đàn ông chân chính...
Trương Sùng Quang bảy tuổi trong lòng vô cùng xúc động.