Lục Thước mở cửa xe, lặng lẽ nhìn bố của mình.
Lục Khiêm đứng dưới cây tử đằng, vẫn là dáng người thon dài như lúc trẻ, chỉ là tóc trắng sáng lên dưới ánh trăng.
ỏng ấy cầm một điếu thuốc lá giữa hai ngón tay nhưng không rút ra.
Một nửa tàn thuốc đã rơi xuống, chứng tỏ ông ấy đã đứng một lúc lâu.
Lục u xuống xe, hoang mang nhìn hai người bọn họ, đột nhiên cô bé đã hiểu ra rồi.
Chuyện của anh trai và chị Lục Huân, bố biết.
Lục u theo bản năng gọi một tiếng: “Bố.”
Lục Khiêm nhìn con gái nhỏ, dịu dàng nói: “Trời lạnh, con vào phòng nhanh lên.”
Lục u không chịu, cô bé tiến lên, cấn thận từng li từng tí ôm cánh tay của Lục Khiêm: “Bổ cũng vào đi.”
Bình thường Lục Khiêm thương cô bé nhất, đến bây giờ trong phòng sách của ông ấy vẫn còn căn nhà màu đỏ, đến khi Lục u lớn rồi thỉnh thoảng vần chui vài đó, nhưng bây giờ ông ấy lại vỗ tay con gái nhỏ: “Đi vào đi!”
Lục u không dám không nghe.
Cô bé buông tay rồi nhìn Lục Thước.
Cùng là dưới ánh trăng, anh trai của cô bé cũng đẹp như bố vậy, thần thái trong ánh mắt cũng kiên quyết giống nhau.
Lục u kinh hãi.
Chờ cô bé rời đi, Lục Khiêm gảy khói bụi lạnh nhạt nói: “Thấy người rồi sao? Nói những gì rồi?”
Lục Thước chậm rãi đến gần.
Cậu cười nhạt: “Không phải bố đã biết hết rồi sao?”
Lục Khiêm cười lạnh: “Con quyết tâm muốn đi với con bé rồi sao? Vậy con đã từng hỏi con bé chưa, con bé có đồng ý không? Hay chỉ có con đơn phương, kết quả là không lấy được cái gì hết.”
Lục Thước mấp máy môi, không lên tiếng.
Lục Khiêm tiếp tục cười lạnh: “Haha! Con biết cơ bắp của người ta đẹp hơn con nên ghen sao? Sao con lại không có triến vọng thế chứ!”
Lục Thước rất biết xem thái độ để nói chuyện.
Dù bố cậu tức giận nhưng thái độ cũng không còn kiên quyết như lúc trước.
Cậu cũng hơi buông lỏng ra, vổ ống quần: “Đàn ông mà, cũng có phải kiếm cơm nhờ dáng
người đâu! Không phải có câu nói, ngực to mà không có não sao!”
Lục Khiêm liếc nhìn cậu: “Có khi Lục Huân thích người như vậy đấy.”
Nói xong ông ấy bóp thuốc lá.
Sau khi im lặng một lúc ông ấy mới nói tiếp: “Tuổi của con không còn nhỏ! Chuyện con tự làm thì con tự giải quyết đi, đừng để lúc đó không xử lý được mẹ cũng không xử lý được vợ rồi lại để lão già này lau mông cho con.”
Lục Khiêm nói xong thì trong lòng cũng hơi khó chịu.
Ông ấy nghĩ, ông ấy thỏa hiệp cũng không hoàn toàn là vì Lục Khiêm.
Còn có đứa bé kia!
Lần trước ông ấy gặp cô ấy, rõ ràng ông ấy biết sự tủi thân của cô ấy, biết rất rõ là con trai mình gây họa cho cô, nhưng cô gái kia nói cô ấy đã nói người yêu, ông ấy cũng tự lừa mình tin điều ấy.
Lục Thước ở cùng cô ấy hơn một năm, ở chung ba tháng.
Cùng giường cùng gối, sao lại không có tình cảm được?
Lục Khiêm không nhìn con trai, càng không muốn nghe cậu nói gì, trong lòng ông ấy hơi thất
vọng lại không thể thoải mái nói ra… Lục Thước ở phía sau gọi nhẹ: “Bố!”
Lục Khiêm không nói gì.
Ông ấy chỉ vẫy tay áo, tiếp tục đi về phía trước, nhưng nhìn ông ấy như già đi vài tuổi.
Lúc này, ông ấy nhớ đến lúc còn trẻ.
Ông ấy nhớ giai đoạn lúc ông ấy và Minh Châu còn trẻ cũng bị ngăn cấm đầy kích thích, Minh Châu lúc đó cũng không khác mấy so với Tiếu Huân, cũng lén lút ở chung như thế này.
Thân ảnh của Lục Khiêm chậm rãi biến mất.
Lục Thước không kìm được lòng mình nói: “Bổ, cảm ơn bổ.”
Lục Khiêm trở lại biệt thự, Lục u ngồi trên ghế sofa, nhìn ông ấy sụt sịt mũi: “Bố.”
Lục Khiêm đi đến ngồi xuống bên cạnh con gái nhỏ.
Lục u ôm cánh tay, đầu tựa trên vai ông ây.
Cô bé lớn lên rất tốt, khuôn mặt trắng nõn, tóc màu nâu mềm mại hơi tỏa trên vai.
Rất giống ôn Noãn, cũng giống em gái Lục Tiểu Noãn của ông ây.
Mỗi lần Lục Khiêm nhìn thấy Lục u thì luôn có một loại tình cảm đặc biệt.
Lục u vẫn mềm giọng cầu xin: “Anh trai…”
Lục Khiêm sờ tóc cô bé nói nhỏ: “Tạm thời đừng nói cho mẹ con.”
Lục u mở to hai mắt, cô bé không dám tin nhìn bố ruột của mình, thật sự không dám tin tưởng ông ấy lại đồng ý… Lục Khiêm vuốt tóc cô bé, dịu dàng nói: “Thích một người không có gì sai cả! Bố không muốn anh của con phải khổ sở.”
Về phần Minh châu, nếu cậu muốn thì chắc chắn sẽ có cách.
Bọn họ sổng ở thành phố c.
Hai người Lục Thước chủ yếu ở thành phố B, một năm cũng không gặp mấy lần, nhắm mắt làm ngơ là được rồi, chờ sau khi bọn họ sổng đến trăm tuối, những chuyện qua lại kia còn quan trọng gì nữa đâu?
Lục Khiêm nuông chiều con,
Lục u nhận được tất cả tình thương của bố từ ông ấy,
Nhưng khi Lục Thước còn nhỏ lại bị thiếu thốn rất nhiều, coi như ông ấy đền bù tổn thất cho Lục Thước đi.
Lục Khiêm từ từ lên tầng,
Lục U hít mũi nhìn ông ấy, yên lặng, cô bé biết tối nay bố rất đau lòng.
Lục Thước đi đến.
Lục u cực kỳ khổ sở, cô bé đến gần nhẹ nhàng ôm lấy anh trai, Lục Thước sờ cái đầu nhỏ của cô bé nói: “Không được khóc, anh không có tâm trạng dổ em đâu.”
Lục u bĩu môi tựa đầu vào ngực cậu.
Lục Khiêm lên tầng, Minh Châu đã tắm rửa xong và đang dưỡng da.
Thấy ông ấy đi đến, bà nhìn một lúc lâu mới nói: “Sao lại có mùi khói thuốc thế? Anh lại trốn ở chỗ nào hút thuốc à?… ơ, Lục Thước và Lục u trở về rồi sao? Không phải nói là muốn đi xem đèn hoa đăng ư?”
Lục Khiêm ngồi ở mép giường, không nói gì cả.
Minh Châu phàn nàn: “Hôm nay anh làm sao vậy? Đến thời mãn kinh rồi à? Hay nhìn thấy thư ký Liễu mừng thọ nên anh khó chịu, hay là nhà chúng ta cũng cho anh vui vẻ, chúc mừng ông Lục đã sớm qua 80?”
Lời này Lục Khiêm không thích nghe nhất.
Nhưng lúc này ông ấy chỉ cười cay đắng một tiếng: “Anh mà phải ghen tị với ông ấy sao?”
Dù trong lòng Lục Khiêm thật sự không thoải mái, nhưng nghĩ đến con gái mà thư ký Liễu vất vả nuôi lớn lại bị con trai mình cướp mất, hình như
vừa nghĩ đến đã thấy thoải mái hơn.
Minh Châu bỗng lại gần, dịu dàng nói: “Thế có chuyện gì vậy?”
“Không sao hết!”
Lục Khiêm cảm thán: “Chỉ là anh thấy bọn trẻ đều đã lớn cả rồi.”
Ông ấy cúi đầu hôn lên mũi của bà ấy: “Nhưng Minh Châu của anh còn chưa già đâu.”
Minh Châu nhìn sắc mặt của ông ấy hoàn toàn bình thường thì mới thả lỏng.
Không đến hai ngày nữa là sinh nhật thư ký Liều.
Ông ấy đã vất vả cả một đời, cũng tích cóp được nhiều, đón sinh nhật cũng nở mày nở mặt.
Con trai con dâu cũng vội vã từ nước ngoài trở về, bận bịu lo liệu bốn phía, Lục Huân cũng đi theo hỗ trợ, quan hệ của cô ấy và nhà chị dâu rất tốt nên không hề khách sáo.
Trước cửa biệt thự đông nghịt.
Vợ chồng thư ký Liễu dần theo con gái đi đón khách, mặt cười muốn nát rồi, mà trời lại còn lạnh nữa.
Thư ký Liễu xót con, xoa tay nói với mấy người con: “Các con đi vào đi, nên ăn thì ăn, nên
uống thì uống, không cần chịu lạnh với chúng ta.”
Bà Liễu không vui: “Hóa ra em chịu lạnh với lão già như anh à, anh không thương em sao?”
Thư ký Liễu trêu đùa: “Chúng ta là vợ chồng cùng hoạn nạn! Những nhóc con này sao có thể so sánh được?”
Bà Liễu không kiềm được mà cười.
Lục Huân đứng bên cạnh cười nhạt, cô ấy rất thích gia đình này.
Chị dâu lôi kéo cô ấy: “Tiểu Huân, chúng ta đi vào ăn gì đó đi.”
Lục Huân đồng ý.
Vừa chuẩn bị đi thì hai chiếc Audi màu đen đi vào, theo sau đó là một chiếc Rolls-Royce Phantom.
Thư ký Liễu nhếch môi cười: “Cấp trên của tôi đến đấy.”
Nói xong ông cũng vội vàng đi đến muốn mở cửa xe cho Lục Khiêm.
Bà Liễu buồn cười, muốn giữ ông: “Hôm nay anh là chủ tiệc sinh nhật đấy, anh làm chuyện này không sợ bị cười sao.”
Thư ký Liễu không quan tâm: “Cười cái gì! Anh và Lục Khiêm là bạn bè thân thiết.”
Ông đi đến mở cửa xe, Lục Khiêm vừa xuống
xe đã ôm ông một cái, Tiếu Lục u đi cùng ăn mặc rất có không khí vui vẻ, thân thiết ôm thư ký Liễu, gọi ông Liễu.
Thư ký Liễu vội vàng lấy ra bao lì xì: “Giữ cho cẩn thận!”
Tiểu Lục u nhận bao lì xì, kéo tay ông đi xem quà mừng thọ ở trong cốp xe của Lục Thước.
Cốp xe vừa mở.
Đing đang, toàn trường sáng loáng!
Thư ký Liễu ngơ ngác, thư ký Liễu choáng váng, thư ký Liễu mất bình tĩnh rồi.
Ông là người đưa ý tưởng tốt nhất của Lục Khiêm, có tình cảnh gì ông chưa gặp qua, đây rõ ràng là lễ nghi của thông gia… Có đôi có cặp, có nhiều thứ không phải thông gia thì không nên có.
Ông nghi ngờ nhìn Lục u, lại nhìn con trai lớn của mình.
Con trai đã kết hôn!
Lại nhìn Lục Thước phong độ nhẹ nhàng xuống xe, lại nhìn con gái nhỏ của mình, có một ngàn con ngựa chạy ngang qua đầu thư ký Liễu.
Tên nhóc Lục Thước này giỏi thật, lại cướp mất con gái của ông rồi.
Khó trách sống chết không chịu cưới Tư An Nhiên,
Khó trách Lục Khiêm muốn đối phó nhà họ
Tư,
Thì ra bàn cờ lớn ở chỗ này, ông nhìn sắc mặt của Minh Châu, căn bản không biết.
Vẻ mặt của thư ký Liễu rất phức tạp, Lục Thước cầm đồ đứng trước mặt ông, lễ phép nói: “Chú Liễu, sinh nhật vui vẻ.”
Hôm nay là ngày tốt, đương nhiên thư ký Liễu không tiện trở mặt với cậu.
Ông ngoài cười nhưng trong không cười: “Bổng nhiên chú không vui nổi nữa.”
Trước mặt mọi người ông không tiện làm mất mặt Lục Khiêm, nhanh chóng cho người giúp việc cất hết đồ vật xấu hố kia đi, không để người ngoài nhìn thấy, ông đè thấp giọng ngay: “Tên nhóc này, cháu điên rồi có phải không?”
Ánh mắt Lục Thước rơi xuống người Lục Huân.
Rất lâu sau, cậu mới nói nhỏ: “Cháu nghiêm túc.”
Thư ký Liễu nhẫn nhịn rồi lại đè nén mới chặn được lửa giận, lúc này bà Liễu cũng đến đây.
Ánh mắt thư ký Liều nhìn bà sắc như dao.
Người mẹ này đã biết từ lâu rồi chứ gì, giỏi thật đấy, dấu giếm ông được lâu như vậy.
Bà Liễu cười gằn: “Là do anh ngốc, trách được ai!”
Thư ký Liễu xoa mũi, tạm thời nén lửa giận, đón bốn người nhà họ Lục đi vào… Lúc đi qua Lục Huân, cơ thể Lục Huân cứng ngắc, cô ấy không dám nhìn Lục Thước.
Lục Thước không nói chuyện với cô ấy, chỉ là khi đụng vai,
Ngón tay thon dài nhẹ nhàng vuốt qua cô ấy một cái.
Lục Huân cắn môi.
ở phía trước, Minh Châu vẫn đang không biết gì, bà ấy thì thầm với Lục Khiêm: “Hình như Lục Huân xinh đẹp hơn xưa rồi, Lục Khiêm anh quen nhiều người, lúc rảnh rỗi có thể giới thiệu người yêu thích hợp cho con bé.”
Lục Khiêm đầy ấn ý nói: “Anh lại thấy trong đám người anh quen không có ai ưu tú hơn con của chúng ta hết.”
Minh Châu vẫn không hiểu mà vui vẻ.
Bà ấy sinh đương nhiên không giống rồi.
Lục Khiêm lại nhìn gương mặt đơn thuần này của vợ mình, tính tình bà ấy phức tạp nhưng lại thích niềm vui, ông ấy thích dáng vẻ vô lo vô nghĩ của bà ấy, có lẽ ông ấy đã quen, mấy chục năm cũng chưa hề tiến bộ.
Chị dâu Liễu lại là người tinh tế.
Cô ta hơi phát hiện được quan hệ của Lục Thước và Lục Huân, đối với chuyển của hai nhà cô ấy đã từng được nghe chồng kể, bây giờ có động lực này, cô ta bắt đầu âm thầm tìm cách.
Xuất thân của cô ta cũng không tệ nên ngồi nói chuyện phiếm với Minh Châu,
Tiểu Lục u cũng được cô ta chăm sóc rất tốt.
Trong phòng khách biệt thự vô cùng náo nhiệt, âm nhạc phương Tây, ca sĩ nổi tiếng trong khu vực hát tình ca, thật sự là kết hợp độc đáo.
Tâm trạng của Lục Huân hơi hỗn loạn.
Lục Thước đi tới, cô ấy không muốn ở chung với cậu trước mặt mọi người nên chạy lên tầng tránh.
Sau cả buối, cuối cùng cũng yên tĩnh lại.
Lúc chạng vạng tối, người giúp việc gõ cửa: “Cô chủ, bà chủ đế tôi mang ít thức ăn lên.”
Lục Huân nói nhẹ: “Vào đi!”
Cửa mở ra, nhưng người đi vào không phải là người giúp việc mà là Lục Thước.
Cậu cầm khay nhẹ nhàng dùng chân đá lên cửa phòng ngủ, lặng lẽ chăm chú nhìn cô ấy.
Lục Huân từ từ đứng dậy.
Trái tim cô ấy đập hơi nhanh, nhịp tim đập cứ
như bị quá tải vậy.
Giọng nói Lục Thước trầm xuống, nhưng vẫn dịu dàng, đó là âm thanh mà cô ấy chưa từng nghe qua, cậu nói: “Có phải em định trốn tránh anh mãi không?”
“Em không có.”
“Tốt nhất là không có! Ăn gì đó trước đi.”
Lục Thước đi về phía cô ấy, để đồ ăn xuống, đứng thẳng người đối mặt với cô ấy.
Môi Lục Huân hơi run lên.
Cô ấy không hiểu ý của cậu, cậu đã buông bỏ cô ấy, nhưng bây giờ cậu cứ xuất hiện biếu diễn trước mặt cô ấy, thậm chí còn đi đến trước mặt gia đình của cô ấy, càng không hiếu cô ấy càng sợ.
Lục Thước lại đi về phía trước một bước.
Cậu nhẹ nhàng giữ gáy cô ấy, nghiêng mặt hôn lên đôi môi của cô ấy.
Đôi môi nhỏ nhắn xinh đẹp bị cậu ngậm trong miệng, trân quý hôn lên.
Môi Lục Huân khẽ run, lùi lại một bước.
Nhưng cậu lại giữ chặt cô ây, sâu hơn nụ hôn này, cậu đưa chính mình cho cô ấy ăn, thân mật dây dưa với cô ấy một lúc, có lúc lại như không
không kịp đợi muốn lấy cái gì ra…
“ưm…”
Lục Huân bị cậu bao vây trong ngực tùy tiện đòi hỏi.
Cô ấy không thể thở được, cô ấy mới đột ngột đấy cậu ra, cả hai đều vì nụ hôn này mà thở dốc, đặc biệt là Lục Thước máu nóng lên cao, mặt đã đỏ lên.
“Chú Lục của em đã đồng ý rồi.” Cậu nhìn cô ấy nói.
Khuôn mặt nhỏ của Lục Huân trắng bệch.
Cả cơ thể của cô ấy đều đang run rẩy, càng không ngừng run rấy… Cô ấy từng thích Lục Thước, tất cả mọi thứ của cậu đã từng hấp dẫn cô ấy sâu sắc, nhưng kể từ khi biết được thân phận của cậu, từ trước đến nay cô ấy không dám yêu cầu xa vời được đi cạnh cậu.
Cô ấy kháng cự từ đáy lòng.
Lục Huân trợn mắt.
Hồi lâu sau, cô ấy nhẹ nhàng ngấng đầu nhìn Lục Thước: “ông Lục, em không hiểu ý của anh!”
“Anh muốn đi ở cùng em! Lục Huân, anh muốn kết hôn với em.”
Cô ấy nói nhẹ: “Nhưng em không đồng ý! Lục Thước, em đã từng thích anh, nhưng từ xưa đến
nay em không bao giờ dám nghĩ để chuyện sẽ ở cùng với con trai của chú Lục! Xin lỗi anh, em không có can đảm ấy!”
Trên thực tế, trước đây nếu cô ấy biết thân phận của cậu,
Không cần cậu nói, cô ấy cũng sẽ chủ động rời xa cậu!
Không phải chuyện tha thứ hay không, cuộc sống hiện thực không có truyện cổ tích.
Dù cho có, cũng không thuộc về Lục Huân cô ấy.
Lúc còn rất nhỏ, truyện cổ tích trong lòng cô ấy đã bị người ta đánh nát rồi.
Lục Thước thấy cô ấy kiên quyết như vậy cũng hơi kinh ngạc, nhất thời khuôn mặt trắng nõn lịch sự cứng lại ở đó, Lục Huân là người hiền lành, cô ấy cũng không nói được nặng lời, chỉ nói: “Anh ra ngoài đi, bị người thấy thì không tốt.”
Lục Thước nắm nhẹ vai cô ấy.
Sau khi kiềm chế rất lâu, cậu nói nhẹ: “Anh không tin, em đã quên rồi.”
Cậu bổng dưng hôn lên môi cô ấy, một tay nhẹ nhàng vuốt ve cơ thể của cô ấy, đi từ bờ vai mảnh của cô ấy đi xuống, khi nhẹ nhàng sờ vào chỗ eo nhỏ, hai bên hông nhỏ của Lục Huân, chỉ cần chạm vào một cái cơ thể của cô ấy sẽ mềm
nhũn ra…
Có khi còn đầy mồ hôi,
Càng quyến rũ, mê hoặc trái tim con người!
Cậu không thể chờ đợi để kéo nhau vào trí nhớ lúc trước, ít nhất phải cho cô ấy biết cơ thể của hai nqười vẫn chưa quên đối phươnq…
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK