Mục lục
Hoắc tổng truy thê - Hoắc Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ôn Noãn cúp điện thoại thì nhìn thấy Hoắc Minh đang tựa vào cửa.
Ánh mắt của anh rất dịu dàng.
Ôn Noãn lắc nhẹ điện thoại: “Điện thoại của Sở Liên, cò ta đã tới thành phố H.”
Hoắc Minh đi tới, cúi người hòn lên chóp mũi cô.
“Anh vừa mới cho Doãn Tư uống sữa!
Thằng nhóc này có thể uống được 240ml, bác sĩ nói có thể ăn thêm ít thức ãn bổ sung.”
Ôn Noãn nhẹ nhàng vòng tay qua cổ anh: “Hoắc Tây đâu?”
“Đang ãn sáng dưới tầng!”
Hoắc Minh nói xong liền cúi người hòn cô.
Nụ hôn kéo dài hồi lâu, anh khẽ cầm ngón tay cò: “Em muốn đám cưới như thế nào?”
Ôn Noãn cười: “Vợ chồng già rồi! Anh còn muốn đám cưới gì nữa?”
Khi Ôn Noãn đi tắm, Hoắc Minh ngồi cuối giường châm điếu thuốc, anh lặng lẽ nhìn điếu thuốc cháy hết.
Không phải anh không cảm nhận được.
Ôn Noãn vần còn rào cân đối với anh.
Cò thỏa hiệp làm lành với anh, phần lớn là vì Hoắc Tây và Doãn Tư, chuyện này cũng có thế hiểu được.
Nhưng Hoắc Minh lại không thỏa mãn.
Anh muốn ôn Noãn yêu anh, muốn cò dựa dẩm vào anh…
Ôn Noãn tắm rửa xong đi ra thì thấy Hoắc Minh đang hút thuốc.
Cò hơi ngạc nhiên.
Đòi mắt đen láy của Hoắc Minh nhìn cò chăm chú, một lúc sau mới đưa tay về phía cô: “Tới đây!”
Ôn Noãn đi tới.
Anh òm chặt lấy cô, giọng trầm thấp: “Tối nay chúng ta hẹn hò nhé, ôn Noãn, anh muốn cho em biết đàn ông ba mươi bốn tuối khỏe tới mức nào!”
Ôn Noãn tựa vào lòng anh, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt tuấn tú của anh.
Xem ra chuyện lần trước đã đả kích anh rất lớn!
Cô ốông ý, tối nay họ sẽ hẹn hò!
Hoẩc Minh thì thầm vào tai cô: “Đêm nay anh muốn khiến em khóc!”
ón Noãn đỏ mặt, tách khỏi anh, rời khỏi phòng ngủ.
Dưới tầng, Tiếu Hoắc Tây đang án cơm thì thấy bố mẹ xuống tầng.
Tuy là người trước người sau nhưng cảm giác lại khác nhau!
Tiếu Hoắc Tây òm chân bố: “Bố, sau này bố sẽ sống ở đây sao?”
Hoăc Minh bế cò bé lèn, hòn nhẹ rồi ừ một tiếng.
Tiểu Hoắc Tây ôm chặt lấy cổ anh.
Ôn Noãn nhìn thấy dáng vẻ vui mừng của Hoắc Tày, mỉm cười ấm áp, dịu dàng òm lấy Doãn Tư, cò nghĩ: Có lẽ đây chính là ý nghĩa của gia đình.
Hoăc Minh rất tốt với cò, cũng tận tâm chãm sóc gia đình!
Anh đã giảm số cố phần còng ty mà anh nắm giữ. Anh rất ít xã giao, dành thời gian rảnh rỗi cho cò và các con, anh đưa vợ con đi du lịch, Hoắc Tây và Doãn Tư đều lớn lên rất tốt.
Hoắc Minh là người chồng hoàn hảo trong mắt người ngoài.
Nửa nám sau, ôn Noãn trả lại quyền điều hành Tây Á cho anh.
Cò thích cuộc sống yên tĩnh hơn sự nghiệp của mình, chủ yếu là vì Hoắc Tây và Doãn Tư cần được chăm sóc, trong quá trình bọn trẻ lớn lên, dù thuê bao nhiêu báo mẫu cũng không thế thay thế được cha mẹ.
Quyết định này khiến nhiều người bất ngờ.
Vì trong gần hai năm, ôn Noãn điều hành Tây Á rất tốt.
Chỉ Bạch Vi mới đoán ra nguyên nhân.
Cò ấy hẹn ôn Noãn gặp nhau ở quán cà phê nơi họ thường tới, khi ôn Noãn tới, Bạch Vi phải thừa nhận rằng trong số những cò gái cùng thời họ, ôn Noãn có cuộc sống tốt nhất.
Có tiền và tự do, còn có một cặp trai gái.
Cò nắm giữ bốn mươi lãm phần trăm cổ phần của Tây Á, Hoắc Doãn Tư là người thừa kế Hoắc Thị.
Không ai có cuộc sống tốt hơn ôn Noãn.
Nhưng chỉ có Bạch Vi dám hỏi: “ôn Noãn, cậu vì Hoắc Tây và Doãn Tư nên làm lành với Hoắc Minh phải không?”
Ôn Noãn cười nhạt: “Sao có thể! Bây giờ chúng tớ sống rất tốt!”
Vừa nói xong, cò nhẹ nhàng khuấy cà phê, có hơi trâm ngâm.
Đúng vậy…
Theo thời gian, cò đã quen với sự đồng hành của Hoắc Minh.
Gần như cò quén mất anh đã mất đi một phần trí nhớ.
Tình cảm của họ luòn thiếu đi phần quan trọng nhất… Nhưng õn Noãn cảm thấy điều này không ảnh hưởng tới cuộc sống bình thường của họ.
Hoẩc Minh từng nói với cò rằng anh muốn có thêm một đứa con.
Cõ không chịu.
Cò biết thật ra anh rất thất vọng nhưng lại không nói gì!
Không thế nói ra vấn đe giữa họ nhưng rõ ràng cò cảm thấy cuộc sống vợ chồng hai người kém hơn trước, hoặc là anh bận còng việc, hoặc là cô ở với con, thậm chí có khi cô còn ngủ với Hoắc Tây.
Ôn Noãn trầm ngâm suy nghĩ…
Bạch Vi nhẹ nhàng nầm tay cò, nhẹ giọng nói: “Ôn Noãn, cậu còn yêu anh ta không?”
Yêu?
Tất nhiên là yêu…
Ôn Noãn có chút ngấn người, lúc này điện thoại trong tay vang lèn, là Hoăc Minh gọi tới.
Chắc là anh đang trẽn đường đi làm về, ôn Noãn có thế nghe thấy tiếng xe cộ, giọng nói anh vần dịu dàng như cũ: “Anh vừa nhận được điện thoại cùa bố, bố nói đã đón Hoắc Tây và Doãn Tư đi rồi, em đang ở đâu vậy, chúng ta đi nghe hòa nhạc?”
Giọng nói của ôn Noãn ấm áp và nhẹ nhàng:
“Em đang uống cà phê với Bạch Vi.”
Hoăc Minh trầm mặc một lát, sau đó nhẹ nhàng cười nói: “Xem ra em không có thời gian dành cho anh! Bà Hoâc, anh cảm thấy mình có chút đáng thương!”
Bạch Vi vội vàng bĩu mõi nói: “Tớ không liên quan!”
ón Noãn lại cảm thấy các cô đã lâu không gặp mặt rồi…
ón Noãn trở về biệt thự.
Đèn trong sảnh lớn sáng rực, trên bàn ăn bày bữa tối tinh xảo, tròng giống tay nghề của Hoắc Minh.
Lúc này anh đang ngồi trên sô pha đọc báo cáo tài chính.
Anh khòng ngẩng đầu lên khi nghe thấy tiếng bước chân.
Ôn Noãn cởi áo khoác, ngồi xuống bèn cạnh anh: “Anh không vui à?”
Hoắc Minh đặt báo cáo tài chính xuống, kéo cò vào lòng, vừa hòn cò vừa luồn tay vào váy cò, giọng anh trầm khàn: “Muộn thế này mới về nhà! Bà Hoắc, em lạnh nhạt với anh!”
Anh thật sự vội vàng.
Tính ra đã mười ngày rồi anh chưa chạm vào cò.
Hai người rất hợp nhau, bình thường khi Hoắc Minh có nhu cầu, ôn Noãn cũng hiếm khi từ chối.
Anh càng ngày càng quá đáng, rất có dáng vẻ sẽ giải quyết một lần trén sõ pha nhưng ôn Noãn ngân anh lại, nhẹ giọng nói: “Người giúp
việc sẽ thấy mất.”
Chiếc mũi thẳng tắp của anh cọ nhẹ vào cỏ, giọng nói khàn biến dạng.
“Anh đã cho họ nghỉ phép! Hơn nữa họ đều lớn tuổi, biết thì làm sao, thỉnh thoảng vợ chồng ân ái trên sỏ pha là chuyện bình thường!”
Ôn Noãn không thế chống lại sức mạnh áp đảo của anh, ỡm ờ.
Hoắc Minh ba mươi lãm tuổi, là độ tuổi rất tốt của đàn ông, đương nhiên một lần là không đủ.
Sau đó anh bế cô lên phòng ngủ trên lầu, lại làm liên tục nhiều lần, mãi tới rạng sáng mới coi như buông tha cõ…
Đêm đã khuya.
õn Noãn mệt mỏi thiếp đi.
Hoắc Minh tiêu tốn nhiều sức lực, lẽ ra phải kiệt sức nhưng anh lại hơi mất ngủ.
Nhắm mắt lại, là đoạn video năm đó của Ôn Noãn.
Không phái anh có ham muốn nặng nề, nhất định muốn vợ làm như vậy, anh chỉ là… Đã lâu rồi, anh vẫn có thế nhận ra tình cảm của ôn Noãn dành cho anh là dè dặt.
Lúc trước, cò dễ dàng tha thứ cho anh.
Họ tái hòn mà không tổ chức lại đám cưới, cứ sống hòa thuận như vậy.
Đúng, hòa thuận.
Cuộc sống thế này không thế nói là tệ, ít nhất anh biết trên thế giới này có chín mươi phần trăm cặp vợ chồng đều như vậy, cùng nhau nuôi con, sau giờ làm việc làm một lần với vợ hoặc chồng đế tiêu hao năng lượng dư thửa trong cơ thế.
Nhưng càng hòa thuận như vậy, Hoắc Minh càng cảm thấy trống rỗng!
Anh không rõ ôn Noãn còn yêu anh hay
không!
Anh không phải là đàn ông mổi ngày đều nói chuyện yêu, sinh nhật cò, lễ tình nhân, còn có sinh nhật của con… Anh đều tặng quà, cũng nói với Ôn Noãn rằng anh yêu cỏ.
Nhưng cô rất hiếm khi nói ra, rất hiếm khi…
Hoăc Minh hơi muốn hút thuốc nhưng anh biết Ôn Noãn không thích ngửi mùi thuốc lá nên đành chịu đựng.
Anh nằm phía sau cỏ, nhẹ nhàng vuốt ve cơ thể cô.
Một lúc sau, ngọn lửa lại bùng lên, dứt khoát làm thêm lần nữa.
Ôn Noãn không tỉnh lại…
Sáng sớm, ôn Noãn dậy rất sớm.
Quần áo nam nữ vứt bừa bãi trên sỏ pha, cô đã thu dọn xong.
Dù sao cõ cũng cền mặt mũi, không muốn đế người giúp việc bàn tán chuyện riêng tư.
Hoẩc Minh thẳt cà vạt xuống lầu, nhìn ghế sô pha sạch sẽ mỉm cười: “Người giúp việc nhìn thấy cũng sẽ không nói gì nhiều! Đã ba mươi rồi, sao còn ngượng ngùng như thiếu nữ vậy?”
Ôn Noãn dọn bữa sáng cho anh.
Cách cỏ nhíu mày, nheo mẳt vừa ấm áp vừa dịu dàng…
Hoầc Minh òm cò hôn nhẹ, sau đó trầm giọng nói: “Trên bàn trà có một bưu phẩm chuyển phát nhanh cho em.”
Nói xong, anh bình tĩnh ngồi uống cà phê.
Ôn Noãn liếc nhìn bưu phẩm chuyển phát nhanh.
Nó được gửi từ thành phố H tới, bên trong chí có một bức ánh là sở Liên.
Trong ảnh, Sở Liên đang đứng cạnh kệ sách trong thư viện với cái bụng mang thai tám
tháng.
Khung cảnh là một trường tiếu học ở nòng thôn.
ỏn Noãn lật mặt sau, là một bức thư Sở Liên gửi cho cò.
[Bà Hoắc, cảm ơn bà đã tìm công việc này cho tòi. Tôi rất thích, có lẽ tòi sinh ra đã thuộc về nơi này, tòi rất nhẹ nhõm khi được sống một cuộc sống bình yên hơn trước kia. Ngoài ra, tôi đã tìm được nửa kia của mình, anh ấy là một người đàn õng tốt bụng, cũng là giáo viên trường này, anh ấy sẵn lòng làm bố của đứa trẻ, chúng tòi đã làm giấy kết hôn fôi.]
[Thật sự cảm ơn bà cho tòi một cơ hội.]
[Bà Hoắc, bà có thể không biết, khi luật sư Hoắc đông ý giúp tôi, trong lòng tôi đã có kỳ vọng, có lẽ tỏi có thế thông qua đứa trẻ này đế chiếm được cảm tình của luật sư Hoăc, có lẽ tòi có thể phá hoại hai người, nhưng khi trợ lý của luật sư Hoắc nói cho tòi biết bà đã đồng ý cứu giúp tôi, hơn nữa còn cho tôi điều kiện chữa trị tốt nhất… Ngày đó, tỏi khóc như một đứa trẻ, tôi cảm thấy mình giống như chú hề.]
[Thực sự tạm biệt! Trân trọng, chúc hai người hạnh phúc!]
ón Noãn đọc đi đọc lại vài lần.
Trong lòng cò nặng trĩu, tối qua Hoâc Minh ra sức mấy lần cũng không đủ đế tiêu tan phần nặng nề này.
Cô nhẹ nhàng đặt tấm ảnh xuống.
Hoắc Minh đoán ra: “Là cò ta gửi?”
Ôn Noãn ừ một tiếng.
Cò đặt tấm ảnh vào lại phong bì và cấn thận cất nó đi.
Một lúc sau cỏ mới nói: “Sở Liên kết hòn rồi.
Hoắc Minh rất bất ngờ, anh không liên lạc với sở Liên, cho nên cũng không biết. Nhưng anh nhìn thấy hai mắt ôn Noãn đỏ hoe, anh cố ý chọc cô cười: “Cho nên anh nói khuôn mặt phụ nữ vẩn rất hữu dụng, em xem cô ta bụng lớn cũng có thế tìm được đàn ông!”
Ôn Noãn liếc mắt nhìn anh.
Tâm trạng của cò vần hơi u ám, dù sao nhớ tới Sở Liên, cò không khỏi nghĩ tới Kiều An.
Đều là những người để lại dấu ấn nặng nề trong cuộc đời cò.
Ôn Noãn cho rằng sở Liên khác với Kiều An, nguyên nhân chính khiến cỏ buông bỏ chính là ngoại trừ lần cò ta cố nịnh nọt Hoắc Minh và dọa Hoắc Tày, Sở Liên chưa bao giờ thực sự tốn thương cò.
Ôn Noãn thấp giọng nói: “Nhưng em vẫn không thế thích cò ấy!”
Hoẩc Minh đi tới, nhẹ nhàng ôm lấy cò.
Anh cũng không nhắc tới sờ Liên nữa, chỉ nhẹ nhàng ôm cồ vào lòng, rất dịu dàng hỏi: “Vặy anh thì sao, ôn Noãn, em còn thích anh không?”
õn Noãn nhẹ nhàng òm lấy eo anh…
Cò thở dài: “Thích!”
Hoăc Minh đưa tay vuốt mái tóc màu trà của cò: “Được rồi, mẹ bọn trẻ đừng khóc nữa! Ăn sáng xong chúng ta đón Hoâc Tây đi học nhé!”
Trên đường đi đón Hoắc Tây, đột nhiên ôn Noãn nói: “Tuần sau là lề kỷ niệm ngày thành lặp trường tụi nhóc, anh có thời gian không?”
Hoắc Minh lái xe bằng một tay.
Anh nhẹ nhàng nắm tay cò: “Bất cứ lúc nào, bà Hoắc!”
Cuộc đời này, thời gian của anh thuộc về Ôn Noãn.
Anh sẽ luôn chờ cò nói lời yêu anh lần nữa!
Chiếc Bentley vàng kim tử từ đỗ vào nhà họ Hoẳc, mới xuống xe đã câm thấy bầu không khí không ốn.
Hoẩc Minh đóng cửa xe, bước vào phòng khách.
Trong phòng khách, vài người mặc đồng phục đang định đặt câu hỏi.
“Bố, có chuyện gì vậy?” Hoắc Minh cau mày.
Hoắc Chấn Đông chán nản ngồi trên sò pha, thấp giọng nói: “Minh Châu bị bắt cóc!”
Hoắc Minh giật mình.
Trong đầu anh hiện lên vò số khả năng, cuối cùng anh khẽ mỉm cười, nói: “Có lẽ con bé uống chút rượu, chơi ở đâu đó, bố nói xem con bé ngốc như vậy, người ta bằt cóc con bé thì có ích gì?”
Bà Hoắc ôm mặt khóc.
Hoắc Chấn Đông trừng mắt: “Nào có ai nói em gái như vậy!’
Mấy người mặc đồng phục không nhịn được cười, bắt tay với Hoắc Minh: “Luật SƯ Hoâc, nếu có manh mối, chúng tòi chắc chắn sẽ thông báo cho mọi người.”
Hoắc Minh mất tự nhiên gật đầu: “Làm phiền các vị rồi!”
Sau khi tiền người đi, anh ngồi xuống sô pha, liếc nhìn ôn Noãn từ phía sau đi vào, thong thả bình tĩnh hỏi: “ôn Noãn, em cảm thấy người như thế nào sẽ bẩt cóc Minh Châu? Vì tiền hay vì sắc?”
Ôn Noãn:…
Rõ ràng anh đã đoán ra là ai, còn cố ý hỏi có!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK