không có lạnh lùng như vậy.
Hoắc Tây kéo vali bước chậm đến trước mặt cậu.
Ánh mắt sâu thẳm của Trương Sùng Quang nhìn cô chăm chú, một lát sau, cậu cầm lấy vali đi về phía bãi đổ xe.
Hoắc Tây đến bên cạnh cậu, hỏi nhỏ: “Sao anh biết chuyến bay của tôi?”
“Chỉ cần lòng muốn, kiếu gì cũng sẽ biết!”
Hoắc Tây không hỏi nữa.
Chẳng mấy chốc liền đến bên cạnh xe, lái một chiếc xe Land Rover màu đen đến, mở cốp sau xe bỏ hành lý của cô vào, lúc đóng lại hỏi cô: “Em có mua quà cho Miên Miên không?”
Hoắc Tây ngồi vào xe, lúc thắt dây an toàn mới trả lời: “Tôi mua một đôi cừu nhỏ.”
Ánh mắt của Trương Sùng Quang rơi vào chiếc nhẫn giữa ngón tay cô, giọng dịu dàng hơn: “Còn anh thì sao? Em có mua gì cho anh không?”
Hoắc Tây giật mình.
Cô không nghĩ đến Trương Sùng Quang sẽ đòi cô quà, bình thường cũng được, họ vừa mới đăng ký kết hôn cậu đòi cũng rất bình thường.
Giọng điệu của Trương Sùng Quang thay đối:
“Xem ra là không có rồi!”
Hoắc Tây quay mặt sang chỗ khác nhìn ra bên ngoài xe, một lát sau cô nói nhỏ: “Ngày mai tôi sẽ bù cho anh.”
Trương Sùng Quang không nói gì.
Hoắc Tây tiếp tục nói: “Ngày mai văn phòng luật ăn mừng!”
Xe dừng lại trước ngã tư đèn đỏ, Trương Sùng Quang nhẹ nhàng quay gương mặt đẹp trai qua, cậu khẽ nhíu mày: “Em mới về, sao giờ lại muốn chạy ra ngoài nữa?”
Hoắc Tây vừa muốn nói chuyện, Trương Sùng Quang nhẹ nhàng chạm vào mặt của cô.
“Hoắc Tây, có phải em đang trốn tránh anh không?”
“Có phải em không muốn cùng trải qua cuộc sống tân hôn với anh phải không?”
“Đối với em, giấy chứng nhận kết hôn chỉ là một tờ giấy thôi, nên em vẫn coi mình là một người độc thân… phải không?”
Hoắc Tây không còn chút hơi sức nào: “Không phải! Trương Sùng Quang, nếu như anh không muốn tôi đi, vậy thì tôi không đi!”
Cô biết mình thỏa hiệp, chẳng qua vì cô
không muốn bọn họ cãi nhau.
Cô không ầm ĩ.
Bây giờ cô có nhiều chuyện phải quan tâm, bệnh của Miên Miên, bệnh của Bạch Khởi… và cả tương lai của con, bây giờ cô không sức lực đế cãi nhau, yêu lại lần nữa.
Nhưng cô đồng ý cùng chung sống hoà bình.
Chỉ là Trương Sùng Quang không hiếu được tâm trạng của cô, trong lòng của cậu có thể Hoắc Táy vẫn giống năm xưa, thế nhưng cô đã sớm khác biệt.
Hoắc Tây nói xong, liền dựa vào ghế, yên lặng không nói thêm gì nữa.
Trương Sùng Quang cũng không nói gì.
Sau một tiếng, xe dừng lại trong bãi đỗ xe của biệt thự.
Xuyên qua tấm kính chắn gió, họ nhìn thấy Miên Miên từ trong nhà loạng choạng chạy ra, khuôn mặt nhỏ cực kì vui vẻ.
Hoắc Tây ngồi thẳng lưng, mở miệng nói: “Trương Sùng Quang, chúng ta có thể ngừng chiến tranh lạnh có được không?”
Ngoại trừ không muốn để cho Miên Miên nhìn thấy, cô cũng rất mệt mỏi.
Trương Sùng Quang chưa hề nói được, cũng không nói không được, cậu mở cửa xuống xe, xoay người ôm lấy Miên Miên, nhẹ nhàng đặt lên đùi của Hoắc Tây.
Miên Miên ôm mẹ, nói ngọng nghịu.
Hoắc Tây hôn cô bé, hỏi rằng những ngày qua của cô bé có tốt, có vui không.
“Miên Miên rất vui!”
Miên Miên ghé vào bên tai cô bé, cực kỳ thích thú nói: “Miên Miên rất thích bố!”
Bổ đặc biệt chăm sóc cho con.
Chăm sóc tốt hơn so với bố nhỏ.
Nhưng Miên Miên cũng nhớ bố nhỏ, mẹ đã trở về, mẹ có thế dẫn cô bé đi gặp bố nhỏ.
Con gái không có nghĩ sâu xa, nói thẳng.
Trương Sùng Quang ở phía sau lấy vali, đúng lúc nghe thây, nhưng cậu không nói gì chỉ xoa đầu nhỏ của Miên Miên: “Chú Bạch của con không sống ở thành phố B! Con chờ chú ấy trở về nhé!”
Miên Miên hơi thất vọng.
Hoắc Tây không khỏi liếc nhìn Trương Sùng Quang một cái, sau khi cậu nói dổi mặt không đối sắc, một tay xách vali một tay bế Miên Miên, bước lên lầu.
Hoắc Tây ngồi trên xe một lúc lâu rồi mới
bước xuống xe.
Buối tối đầu xuân hơi man mát.
Đèn trước cửa có chút tối tăm, người giúp việc trong nhà chào hỏi cô, cũng hỏi cô: “Bà chủ, ăn cơm được chưa ạ?”
Nhưng thật ra Hoắc Tây hơi mệt, nhưng nghĩ đến Trương Sùng Quang và Miên Miên cũng chưa ăn, cô nói: “Dọn đi ạ!”
Người giúp việc dọn bàn ăn.
Hoắc Tây chuẩn bị lên lầu thay quần áo, lên đến lầu hai, đúng Miên Miên xuống dưới.
Người giúp việc nhanh chóng đón cô bé: “Bà chủ, bà thật bận rộn!”
Hoắc Tây gật đầu, đấy cửa phòng ngủ chính ra.
Vali của cô ở phòng khách, Trương Sùng Quang đang ngồi trên sô pha, hút thuốc lá.
Hoắc Tây đóng cửa lại: “Sao anh lại hút thuốc trong phòng?”
“Em không thích sao?”
Cậu ngồi không động đậy, nhìn thấy cô, sau đó dập tắt điếu thuốc.
Hoắc Tây mang vali đến phòng đựng quần áo, thu dọn đơn giản một chút, thay bộ đồ ở nhà.
Cửa khẽ mở ra.
Trương Sùng Quang xuất hiện ở cửa, cậu lẳng lặng nhìn cô, hỏi: “Em sẽ đi gặp Bạch Khởi sao?”
Hoắc Tây nhìn xuống, nhìn chằm chằm vào bộ quần áo vừa thay ra trong tay.
Lúc lâu sau, cô nói: “Anh muốn nghe lời thật lòng hay lời nói dối?”
Giọng Trương Sùng Quang khàn khàn: “Nói thật đi!”
Hoắc Tây xoay người đối mặt với cậu, cô cân nhắc mở miệng nói: “Bạch Khởi ở đây chưa đến hai năm! Bên cạnh cậu ấy không có người thân nào, dù cho có cũng vì tài sản mấy trăm triệu của cậu ấy, Trương Sùng Quang… tôi không muốn nghe anh nói Bạch Khởi khác Thấm Thanh Liên, nhưng tôi có thể nói, lúc tôi bên cạnh anh cũng chưa làm gì có lỗi với anh!”
“Bây giờ thì sao?”
Cậu hỏi cô: “Bây giờ em đã kết hôn với anh, em vẫn sẽ bên cậu ta sao…?”
Hoắc Tây thả quần áo trong tay xuống: “Ăn cơm thôi!”
Lúc đi qua cậu, cổ tay cô bị cậu nắm lấy.
Sau đó cô ngã vào một cái ôm ấm áp, cậu cũng không quấy rầy cô, chỉ nhẹ nhàng hôn lên tai cô: “Anh tin em!”
Thân thể Hoắc Tây khẽ run lên.
Trương Sùng Quang nhanh chóng buông cô ra, giọng điệu trở nên dịu dàng hơn: “Không phải em nói muốn ăn cơm sao? Đi xuống thôi, Miên Miên chờ em đến sốt ruột! Tình tình của con bé không tốt lắm, giống em khi còn bé.”
Hoắc Tây cười nhẹ một tiếng, theo cậu xuống lầu.
Một bữa cơm yên ổn.
Sau bữa ăn, Hoắc Tây tự mình tắm rửa cho Miên Miên đền bù cho những ngày cô vắng nhà.
Rồi cô dựa vào giường dỗ cô bé ngủ.
Miên Miên dựa vào người cô, mềm mại nói: “Người mẹ thật thơm.”
Hoắc Tây cười yếu ớt, cô sờ vào khuôn mặt của Miên Miên.
Miên Miên ngoan ngoãn nhắm mắt lại.
Hoắc Tây cùng tắm với cô bé, lúc này người cũng hơi mệt mỏi, dựa vào đầu giường nhẹ nhàng ngủ.
Đèn bị tắt, cô mở to mắt.
Đối diện với mắt của Trương Sùng Quang.
Có lẽ cậu tắm qua ở phòng khách, người cậu thoải mái, mang theo cảm giác hơi mát lạnh, cậu hỏi cô: “Miên Miên ngủ rồi sao?”
Có lẽ vì quá mệt mỏi, cũng có lẽ vì đêm dài.
Giọng cậu vô cùng dịu dàng, giống như một cặp vợ chồng bình thường trên đời, rất tự nhiên hỏi về con.
Hoắc Tây ừ một tiếng.
Một giây sau, Trương Sùng Quang ôm lấy cơ thể mảnh khảnh của cô, vừa đi vừa nói nhỏ: “Đến phòng khách không?”
Hoắc Tây cũng không còn là cô gái nhỏ.
Cô hiển nhiên đoán được cậu muốn làm gì!
Cô nhẹ nhàng nắm lấy áo tắm của cậu, khẽ thở dài: “Hôm nay là kỳ an toàn của tôi!”
Trương Sùng Quang ôm cô đi ngang qua phòng khách, mở cửa phòng ngủ chính ra đến hành lang phía trước. Ánh đèn vàng ấm của hành lang biệt thự khiến đêm khuya thêm ái muội.
Nghe thấy vậy, cậu cúi đầu nhìn cô, giọng khàn khàn nói: “Hoắc Tây, em cảm thấy vợ chồng làm chuyện như vậy, chỉ là vì sinh con sao? Ý của em nếu không thể mang thai thì không cho anh chạm vào em sao?”
Ý của Hoắc Tây chính là như vậy.
Nhưng cô không thể nói ra.
Nếu không, không biết đêm nay Trương Sùng Quang sẽ điên thành dạng gì!
Cô nhìn xuống, lấm bẩm nói: “Em hơi mệt
mà!”
“Vậy giảm hai lần!”
Nói xong, cậu mở cửa phòng khách ra, vài bước chân liền đến giường.
Hoắc Tây bị cậu đặt trên chiếc giường lớn êm ái, ga giường tối màu làm nối bật làn da trắng nõn và rất mịn màng của cô.
Có lẽ Trương Sùng Quang cũng đã nhịn khá lâu.
Cậu dường như không cho cô thời gian đối phó, một tay nâng gáy cô, một tay chống bên giường hôn cô.
Dục vọng của cậu bắt đầu mãnh liệt.
Cứ như vậy cậu đoạt lấy cô trong chốc lát!
Hoắc Tây gối đầu lên gối, đón nhận cậu, nhẹ nhàng cắn môi.
Trương Sùng Quang bình tĩnh nhìn dáng vẻ chịu đựng của cô, trong lòng hơi buồn, cậu ghé vào tai cô thấp giọng hỏi cô: “Em không thoải mái sao? Lúc trước em không lạnh lùng như vậy.”
Lúc trước, Hoắc Tây rất thích lên giường với cậu.
Hoắc Tây nhẹ nhàng lắc đầu, giọng khàn khàn: “Tôi vẫn tốt!”
Trương Sùng Quang không quan tâm đến cảm xúc của mình nữa, cậu cũng muốn cô được thoải mái, cũng nghĩ đến dáng vẻ suy sụp của cô, thế nhưng dù cậu có dịu dàng ra sao, Hoắc Tây vẫn chịu đựng…
Trương Sùng Quang dứt khoát không thương tiếc nữa.
Sau đó, cậu làm rất mạnh bạo, cuối cùng vẫn làm Hoắc Tây khóc.
Dáng vẻ muổn khóc nhưng không khóc, ôm hy vọng được buông tha… Gần đến nửa đêm, cuổi cùng cậu mới miễn cưỡng buông tha cô!
Sự xúc động của người đàn ông bớt đi nhiều.
Cậu tắm xong, trở lại bên giường, nhẹ nhàng hỏi: “Em có muốn tắm không?”
Hoắc Tây chẳng còn chút sức nào, cô rất muốn cứ ngủ đi như thế, nhưng cô đã đồng ý ngủ với Miên Miên, sáng mai cô gái bé nhỏ không thấy cô sẽ rất thất vọng!
Hồi láu cô cắn răng: “Tôi tự tấm!”
Bên tai truyền đến tiếng cười khẽ của Trương Sùng Quang, cô mắng cậu cầm thú rồi nhịn cơn đau xuống giường đến phòng tắm… cửa phòng tắm đóng lại, ánh mắt của Trương Sùng Quang sầm xuống.
Từ trên tủ đầu giường cậu lấy ra một điếu
thuốc lá, chậm rãi hút.
Vừa nhớ lại chuyện tình mới nãy!
Hoắc Tây đã khác trước, rõ ràng khi còn sống trong căn hộ cô không như thế, cậu nghĩ có lẽ bởi vì cậu đề cập đến Bạch Khởi, nên cô không buông bỏ được!
Ba năm qua cô đã khác!
Cậu nghĩ, cậu hẳn đã quên sự tòn tại của Bạch Khởi.
Hoắc Tây định chăm sóc cho cậu ta, thế thì chăm sóc thôi, dù gì cậu ta cũng đã rời khỏi cuộc sống của hai người.
Trương Sùng Quang không khỏi tự giễu cười một tiếng.
Cậu quá hiếu bản thân, kiểu rộng lượng thế này chỉ vì cậu đang suy tính thôi!
Sau khi suy nghĩ cấn thận, tâm trạng của cậu tốt hơn rất nhiều, đợi đến khi Hoắc Tây bước ra, cậu dập tắt điếu thuốc, tiến lên ôm lấy cô ngửi sau tai: “Em thơm quá!”
Hoắc Tây cười yếu ớt: “Không phải giống với sữa tắm của anh sao?”
Rõ ràng người đàn ông không phải nói cái này.
Cậu chống cô lên trên vách tường, bàn tay
lại trượt vào trong áo tắm của cô, giọng khàn đến khó nghe: “Làm thêm lần nữa nhé!”
Hoắc Tây mệt không cử động nối.
Cô chống trên vai của cậu, im lặng phản kháng, nhưng Trương Sùng Quang lại cứ thế chiếm lấy cô từ từ… Lần này cậu có được chút ít dịu dàng, và quen thuộc với thân thế của cô.
Hoắc Tây nếm trải niềm vui sướng của người phụ nữ.
Khi không kiềm chế được dục vọng, Trương Sùng Quang cúi đầu hôn cô, nhẹ nhàng hôn cô thật sâu.
Dưới ánh đèn, hai thân ảnh đang dây dưa với nhau…
Sáng hôm sau, Hoắc Tây tỉnh lại trên giường lớn, không nói đến Trương Sùng Quang, mà Miên Miên cũng không ở bên cạnh.
Nhìn thời gian, đã mười giờ rồi.
Mặt trời chiếu qua mông!
Cô đỡ lấy cái trán, thở dài: “Ham muốn quá mức, thực sự quá đáng sợ!”
Cô nhớ kỹ sáng nay có một cuộc họp sắp diễn ra ở văn phòng luật.
Làm sao bây giờ?
Nói với cô thư ký rằng tối hôm qua làm quá
nhiều cho nên sáng nay cô ngủ quên mất sao?
Thư ký gọi điện thoại đến, giọng rất ngọt ngào hỏi: “Luật sư Hoắc, mười phút sau cuộc họp bắt đầu, ngài sắp đến văn phòng luật chưa?”
Hoắc Tây nhắm mắt lại!
Ôi mẹ ơi, không muốn cử động một chút nào!
Hoắc Tây cầm máy, hắng giọng: “Cuộc họp đổi thành mười giờ sáng mai!”
Thư ký vẫn nghe ra sự khác biệt: “Luật sư bị bệnh sao?”
Hoắc Tây mơ hồ ừ, lại nói: “Phải! Tôi cảm thấy có chút không thoải mái! Ngày mai hẵng nói sau!”
Về chuyện ăn mừng, có lẽ cô cũng không đi được!
Cái tên cầm thú Trương Sùng Quang này!
Hoắc Tây ném di động sang một bên, ôm lấy gối đầu còn muốn ngủ, cô cho rằng Miên Miên bị Trương Sùng Quang mang đến công ty, bây giờ trong nhà chỉ còn một mình cô.
Thỉnh thoảng ngủ nướng, cũng không phải không được!
Cửa phòng ngủ nhẹ nhàng bị đấy ra, hai người một lớn một nhỏ bước đến, Hoắc Tây giả vờ
ngủ!
Miên Miên ghé vào giường, giọng rất nhẹ nhàng: “Sao mẹ còn chưa dậy vậy ạ?
Lát sau truyền đến giọng của Trương Sùng Quang: “Mẹ bị mệt!”
Miên Miêng ngẩng cái đầu nhỏ, mắt to chớp chớp: “Sao mẹ lại vậy ạ? Do mẹ ngồi máy bay sao?”
Trương Sùng Quang ho nhẹ: “Phải! Mẹ ngồi máy bay bị mệt!”
Miên Miên gật đầu.
Đầu nhỏ của cô bé dựa ở mép giường, nhìn Hoắc Tây, hồi sau không nhịn được đụng vào tay cô.
Hoắc Tây nhịn vất vả muốn chết!
Trương Sùng Quang nhìn thấy lông mi của cô hơi run, đoán ra cô đã tỉnh, không khỏi nhẹ nhàng mỉm cười.
Đúng lúc người giúp việc đi lên lầu, nói là nấu nước đường, muốn dẫn Miên Miên xuống lầu uống.
Trương Sùng Quang thuận tiện cho Miên Miên xuống lầu.
Rất nhanh, trong phòng ngủ chỉ còn lại cậu và Hoắc Tây, người trên giường vẫn còn giả bộ
ngủ.
Cậu lại nhớ tới năm đó mùa hè, khi cô có kinh nguyệt lần đầu, cũng là dáng vẻ trốn tránh giống như con đà điểu… vừa sợ vừa đáng yêu.
Trương Sùng Quang không nhịn được nghiêng người, ghé vào sau tai cô hỏi: “Tối hôm qua em thoải mái không?
Hoắc Tây không giỏi giả bộ, cô chỉ có thể mở to mắt.
Trương Sùng Quang nhẹ nhàng dựa ở đầu giường, đưa tay sờ mặt cô, nói nhỏ: “Tối hôm qua em đã làm tận mấy lần!”
Da mặt của Hoắc Tây dày cũng không chịu nối cuộc đối thoại kiểu này.
Cô ngồi xuống vuốt lại mái tóc: “Mấy giờ rồi? Tôi phải đến văn phòng luật!
Nghe những lời nói bậy bạ của cậu, cô thà đến văn phòng luật để họp…
Nhưng Trương Sùng Quang không cho cô cơ hội này!
Cậu nói rất nhẹ nhàng: “Vừa rồi thư ký của em gọi điện đến hỏi anh! Anh nói hôm qua em mệt nên hôm nay không đi! Cô ấy không gọi điện đến đây sao?”
Hoắc Tây:…
Cậu cảm thấy dáng vẻ ngượng ngùng của cô thật đáng yêu.
Hoắc Tây dứt khoát nằm trở lại, cô nhìn lên trần nhà, lạnh nhạt nói: “Tôi phải nghỉ ngơi ít nhất một tuần!”
“Tại sao anh cảm giác thể lực của em không còn tốt như xưa?”
“Tôi cũng cảm thấy anh cầm thú hơn trước đây!”
Trương Sùng Quang cũng không tức giận, cậu chỉ nhìn cô, rất bình tĩnh ngắm nhìn.
Hoắc Tây quay lưng đi: “Tôi muốn đi ngủ!”
Cậu nhẹ nhàng nắm chặt lấy vai mỏng của cô, tựa cằm lên vai cô, nhỏ giọng nói chuyện với cô: “Em mang cừu nhỏ về, Miên Miên rất thích! Từ sáng sớm đã chơi rồi đấy! Và anh cũng rất thích người mà em mang về, tối hôm qua chơi một đêm vẫn chưa đủ… Em nói xem phải làm sao bây giờ?”
Hoắc Tây chùm chăn che kín đầu.
Cậu thật không biết xấu hố!
Trương Sùng Quang bật cười thành tiếng, một lát sau mũi của cậu có hơi cay, ở bên tai cô nhẹ nhàng nói: “Sau này chúng ta không nói đến Bạch Khởi, chúng ta sống với nhau thật tổt, có được không em?”
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK