Lúc này đứa bé nằm trên giường nhỏ, mặc bộ áo liền quần con bò sữa, phơi ra bụng nhỏ..
Dưới ánh trăng, Diệp Bạch nhìn khuôn mặt nhỏ non nớt kia, dường như lúc mới gặp Lục U… cô cũng trông thế này, trắng trẻo nõn nà, mà Lục U thon thả của hiện tại nhiều thêm chút phong vị của phụ nữ..
Diệp Bạch không nhịn được khom lưng, cách một lớp áo hôn hôn lên bụng đứa bé.
Trên người cô bé còn vương mùi sữa ngọt ngào dễ chịu.
Diệp Bạch không biết ánh mắt của bản thân lúc này dịu dàng đến thế nào, anh hối hận, hối hận vì đã bỏ lỡ quá trình trưởng thành của Tiểu Lục Hồi.
Đứa bé đã hơn một tuổi rồi, đáng yêu biết bao.
Tiểu Lục Hồi bình thường ngủ rất say, nhưng đêm nay lại ngoài ý muốn tỉnh táo hơn, cô bé lầm bầm trở mình, cặp mắt đen nhánh như quả nho nhìn thẳng Diệp Bạch.
Bé con cứ ngây thơ mà nhìn.
Một lát sau, cô bé nghiêng người, vươn bàn tay mũm mĩm sờ mặt Diệp Bạch.
Mang theo một chút tò mò.
Bàn tay nhỏ nóng hầm hập chạm vào mặt Diệp Bạch, cẩn thận xoa xoa… Chắc là do vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo, cô bé mơ mơ màng màng mà kêu một tiếng “Bố bố”.
Mắt Diệp Bạch cảm thấy nóng lên, không diễn tả được cảm xúc hiện giờ.
Đứa bé dựa gần anh như vậy, lại không phòng bị mà ôm anh, mềm mại biết bao… là một sinh mệnh nhỏ bé, cũng là sinh mệnh từng bị anh vứt bỏ.
Diệp Bạch nửa quỳ, nhẹ nhàng ôm lấy đứa bé.
Tiểu Lục Hồi ở trong mơ cười khúc khích vài tiếng, sau đó phun ra hơi thở thơm ngọt rồi lại thoải mái chìm vào giấc ngủ.
Diệp Bạch tiếc nuối buông cô bé ra.
Anh chậm rãi dựa đầu qua, cảm nhận hương vị trên người cô bé, cứ như làm vậy sẽ có thể đền bù cho hai năm anh xa hai người…
Lục U vẫn luôn đứng bên cạnh nhìn.
Nhìn hồi lâu, cô vẫn không nhịn được mà đi ra ngoài, bước nhanh đến lối đi nhỏ bên ngoài, hơi ngửa đầu… Như vậy mới có thể nén lại nước mắt.
Trong lòng cô ngổn ngàng thứ cảm xúc không nói lên lời.
Một màn kia có bao nhiêu ấm áp thì vết thương Diệp Bạch gây ra cho cô có bấy nhiêu đau đớn …… Nếu chưa từng có được thì cô cũng không có nuối tiếc, nhưng mà cô đã được trải qua một tình yêu đẹp nhất, cũng có được những ngày tháng hạnh phúc nhất.
Lúc này, Lục U ngoại trừ yêu Diệp Bạch, còn có cả hận.
Yêu hận đan xen.
Khiến cô không thể dễ dàng nói yêu anh lần nữa.
Dì ngủ ở gian ngoài cũng đoán được giữa bọn họ có chuyện, không dám hé răng giả bộ ngủ… Lát sau Diệp Bạch mới ra khỏi phòng trẻ con, anh thấy Lục U đứng ở nơi đó, thân ảnh dưới ánh đèn thủy tinh ở lối đi nhỏ có vẻ cô độc.
Diệp Bạch từ từ bước qua.
Lục U nghiêng người nhìn anh, sắc mặt của cô rất nghiêm túc, giọng nói cũng đè thấp: “Diệp Bạch, anh hiểu rõ rồi chứ? Nếu anh muốn hai mẹ con tôi, vậy anh phải chuẩn bị để làm một người bố tốt, tôi không thể chịu đựng được nếu có một ngày anh lại nói để anh cân nhắc… Nếu thật sự phải cân nhắc, hơn hai năm trước chúng ta không nên ở bên nhau! Diệp Bạch, trong hôn nhân không nên tồn tại sự do dự.”
Diệp Bạch không lên tiếng.
Anh chỉ nhẹ nhàng ôm đầu vai cô, ôm cô vào lòng.
Lục U dựa vào vai anh.
Hai người yên lặng.
Đầu vai áo sơ mi anh ướt át ấm áp, anh biết Lục U khóc.
Cô nhỏ giọng nức nở.
Cô khóc vừa kìm nén lại vừa không cam lòng.
Sao cô có thể cam tâm chứ, cứ như vậy mà tha thứ cho anh sao, nhưng cô có thể làm gì nữa đây… Cô còn yêu anh, yêu người đàn ông đã từng cho cô hết thảy.
Dưới màn đêm yên tĩnh, vạn vật không tiếng động.
Diệp Bạch ôm cô, thật lâu thật lâu…
Từ sân phơi ở phòng ngủ phía Đông có thể nhìn qua bên này, Lục Thước mặc một chiếc áo ngủ màu đen, trong tay bưng một cái cốc chân dài, yên lặng nhìn qua bên này.
Lục Thước tự biết mình không phải một người rộng lượng.
Nếu là bình thường, Diệp Bạch mà phụ Lục U, anh ấy chắc chắn sẽ đánh Diệp Bạch một trận.
Tựa như lúc trước, giống khi Hoắc Doãn Tư mỗi ngày đều muốn đập Trương Sùng Quang một trận, nhưng… Diệp Bạch với Lục U không giống vậy, anh ấy có thể nhìn ra Diệp Bạch yêu Lục U, hơn nữa Diệp Bạch cũng biết quay đầu.