Cô không có lau đi, mà là hỏi nhỏ: “Kiểm tra lại chưa?”
“Kiểm tra lại rồi, chị đều đi qua các bệnh viện tốt nhất cả trong nước lẫn nước ngoài! Ôn Noãn, chị muốn đi Thuỵ Sĩ nghỉ ngơi, cổ phần trong tay chị không muốn cho người khác, nếu như có thể chị muốn nhờ em nhận lấy, chị không có yêu cầu gì khác, chỉ cần có thể thu hồi vốn là được!”
Chị Lê nắm chặt tay Ôn Noãn.
Ôn Noãn để ly cà phê xuống.
Ngón tay của cô đều đang run, qua hồi lâu, cô nói: “Em đi Thuỵ Sĩ với chị!”
Chị Lê lắc đầu.
Từ trước đến nay cô ấy kiên cường, lúc này có nguyện vọng.
Phòng nhạc này chính là cô ấy và Ôn Noãn gây dựng, cô ấy bị bệnh, nhưng cô ấy hi vọng Ôn Noãn có thể tiếp tục giữ vững.
Chị Lê nói rất nhiều.
Ôn Noãn tạm thời ăn không vô, bởi vì muốn mua lại cổ phần trong tay chị Lê, cần hơn mười triệu tệ.
Cô không muốn mượn tiền của Hoắc Minh!
Buối tối, cô về nhà của Ôn Bá Ngôn ăn cơm
Dì Nguyễn thấy tâm trạng cô không vui, thì hỏi han vài câu.
Ôn Noãn nói về bệnh tình của chị Lê, còn nói chuyện trung tâm âm nhạc, Ôn Bá Ngôn liền hỏi dì Nguyễn: “Chúng ta còn bao nhiêu tiền? Em đưa cho con dùng đi!”
Dì Nguyễn trở về phòng, đếm thử.
Có mấy triệu tệ, nhưng còn thiếu rất nhiều.
Dì Nguyễn rất giỏi ở phương diện này, bà ấy nói: “Giám đốc Lê cũng không dễ dàng gì, lúc trước phòng nhạc này là các con cố gắng rất nhiều mới đạt được, như vậy đi, dì với bố con bán căn nhà này chắc cũng được hai chục triệu tệ, chúng ta chỉ có hai người cũng không cần phòng lớn thế này, đến lúc đó đổi sang căn tám mươi mét vuông là đủ rồi.”
Ôn Noãn không đồng ý.
Cuối cùng Ôn Bá Ngôn đập bàn: “Cứ làm theo lời dì con nói!”
Ôn Noãn áy náy, dì Nguyễn nhẹ nhàng nói: “Con chính là đứa con duy nhất của dì và Bá Ngôn, những thứ này không cho con thì cho ai đây?”
Căn nhà này nằm ở khu nhộn nhịp, có nhiều người muốn mua.
Không quá ba ngày, đã bán được.
Nhà họ Ôn chuyển tới một căn nhà nhỏ chút, dì Nguyễn giao sổ tiết kiệm mười triệu cho Ôn Noãn: “Con mang cái này đưa cho Giám đốc Lê, nhớ kỹ đưa thêm một chút, mấy năm nay cô ấy đã giúp đỡ con rất nhiều.”
Ôn Noãn gật đầu.
Cô không cầm lòng được nói: “Đợi có tiền về, con sẽ mua căn nhà lớn cho hai người.”
Dì Nguyễn liền cười: “Dì với bố con sẽ đợi để hưởng phúc của con!”
…
Trong tay Ôn Noãn còn một ít.
Cô hẹn chị Lê gặp mặt ở quán cà phê, mấy ngày ngắn ngủi, chị Lê lại gầy đi.
Cô ấy muốn uống cà phê.
Ôn Noãn ngăn cản: “Thân thể không tốt thì đừng uống cái này!”
Chị Lê cười.
Ôn Noãn đưa chi phiếu cho cô ấy, tổng cộng là mười hai triệu tệ, còn một tờ chi phiếu năm trăm nghìn tệ là tâm ý của Ôn Noãn.
Chị Lê không chịu nhận.
Ôn Noãn nhẹ nhàng nắm tay của cô ấy: “Em chờ chị trở lại!”
Những cổ phần kia cô sẽ tạm thời giữ, chờ chị Lê quay về, cô muốn trả lại toàn bộ cho cô ấy.
Chị Lê không có quá nhiều người thân, cũng không có chồng con.
Nên cô ấy cũng chẳng có vướng bận.
Nghe Ôn Noãn nói vậy, cô ấy mũi sụt sịt cười mắng: “Con bé xấu xa, chị còn muốn ra nước ngoài tìm trai đẹp không trở lại, em thì tốt rồi, lấy chuyện phòng nhạc ra để nguy hiếp chị!”