Mục lục
Hoắc tổng truy thê - Hoắc Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Giọng nói của cô lạnh lẽo mà cứng rắn: “Lục Khiêm, ở trong lòng anh, em chỉ là một người phụ nữ anh có cũng được mà không có cũng không sao đúng không? Lúc vui thì anh dỗ dành, lúc anh không cần thì mặc kệ thôi!”

Sắc mặt Lục Khiêm cực kỳ khó coi.

Lục Khiêm nhìn khuôn mặt cứng ngắc của cô chằm chằm, ông cố nén cơn giận.

“Em nghĩ anh như thế sao?”

“Trong lòng em, anh chỉ muốn lên giường với em thôi có đúng không?”

Chẳng lẽ không đúng sao?

Câu hỏi này, Minh Châu chưa nói ra khỏi miệng.

Trong lòng cô cực kỳ khó chịu, cổ họng cũng tanh nhưng cuối cùng cô chỉ quay mặt ra chỗ khác.

“Em về phòng ngủ đây!”

Cơ thể cô chuyển động nhẹ, người đàn ông đã đè vai cô lại.

Ánh mắt Lục Khiêm rất âm u.

Ông khàn giọng nói: “Em ngủ ở đây đi! Anh đi xem Thước Thước!”

Minh Châu rất khó chịu.

Lúc đến Thước Thước vui vẻ biết bao nhiêu, thì lúc thấy Lục Khiêm ôm đứa trẻ khác, cậu bé thất vọng bấy nhiêu. Dù trong lòng có nghi ngờ nhưng cậu bé không dám hỏi, mà thậm chí cô cũng không biết phải giải thích như thế nào.

Lục Khiêm ra ngoài khoảng nửa tiếng rồi mới quay lại.

Minh Châu ngồi ở đầu giường giật mình lo lắng.

Lục Khiêm lặng lẽ nhìn cô một lúc, ông đứng ở mép máy sưởi không nói gì.

Trong phòng im lặng đến đáng sợ.

Rõ ràng bọn họ đã từng có những ký ức ngọt ngào đáng nhớ ở căn phòng này.

Ngay khi mắt Minh Châu thấy chua xót khó nhịn, chuông điện thoại của Lục Khiêm vang lên, ông cúi đầu nhìn thoáng qua, cuối cùng vẫn nghe máy, giọng nói của ông rất dịu dàng từ ái: “Manh Manh?”

Sau khi nói vài câu.

Lam Tử Mi cầm lấy điện thoại, cô ta nói khẽ: “Manh Manh bị sốt rồi! Lục Khiêm, anh có thể tìm bác sĩ giỏi cho con bé được không?”

Lục Khiêm cau mày.

Sao tự nhiên lại bị sốt chứ?

Giọng nói của Lam Tử Mi mềm mại: “Anh có thể đến đây với con bé một lúc không? Manh Manh rất dựa dẫm anh, con bé muốn anh sang cùng!”

Lục Khiêm không hề suy nghĩ: “Tôi sẽ cho bác sĩ sang!”

Ông gọi điện cho bác sĩ.

Từ đầu đến đuôi, Minh Châu đều thờ ơ lạnh nhạt.

Chờ anh cúp điện thoại, cô nhẹ nhàng hỏi ông: “Lục Khiêm, anh định chăm sóc hai người họ cả đời sao? Đó không phải trách nhiệm của anh, con bé càng không phải con anh!”

Lục Khiêm đi đến, nhẹ nhàng sờ đầu cô.

Ông nói nhỏ: “Nói tóm lại đứa bé ấy vẫn là con của Lục Quân! Vì sự tư lợi năm đó của anh..”

Hai mắt Minh Châu mở to.

“Lục Khiêm, anh không nên lẫn lộn việc công và việc tư như thế!”

Ông nói cô hãy tỉnh táo lại.

Minh Châu hít một hơi thật sâu: “Người không tỉnh táo chính là anh! Lục Khiêm, ông Lục, người anh thật sự áy náy là đứa con của Lục Quân hay chính là Lam Tử Mi? Thật ra chỉ là anh tìm được cớ để giữ cô ta ở lại thành phố C, sau đó anh định làm sao nữa, lấy đứa trẻ làm cái cớ để dây dưa không rõ ràng với cô ta, có thêm một gia đình nữa bên ngoài cuộc hôn nhân của chúng ta sao?”

Cô nói không dễ nghe, Lục Khiêm cũng hơi tức giận.

“Anh không nghĩ thế!”

“Được! Em tin anh!”

Minh Châu nhẹ nhàng nói: “Về sau anh không quan tâm nữa, anh có làm được không? Lục Khiêm, em không vĩ đại như chị dâu, có thể ở bên cạnh một người nhiều năm như vậy, nhiều lần chịu sự tổn thương đến thế! Lục Khiêm, em không đợi được, cũng không muốn đợi! Nếu anh không làm được, chúng ta... Coi như xong rồi!”

Khi nói những lời này, trái tim cô rất đau đớn.

Người này là người đàn ông cô đã yêu nhiều năm.

Cô ấy không đòi hỏi nhiều, nhưng nếu ngay cả chuyện này ông cũng không thể làm được, cô thật sự không cần nữa.

Lục Khiêm nắm chặt tay.

Gương mặt nhã nhặn của ông tối sầm lại, nhưng ông vẫn cố nén tính tình của mình.

“Cho anh thời gian để giải quyết đi!”

Minh Châu muốn nói gì nữa, nhưng điện thoại của ông lại vang lên.

Trong điện thoại, Lam Tử Mi nói cho ông biết, Manh Manh bị viêm phổi cấp tính, bây giờ đã sốt bốn mươi độ rưỡi rồi, còn có cả co giật nữa.

Lục Khiêm cởi cúc áo sơ mi, giọng nói rất căng thẳng.

“Bây giờ tôi sẽ đến ngay!”

Kết thúc điện thoại, ông nói: “Anh phải qua đó một chuyến!”

Minh Châu rất bình tĩnh.

Cô hỏi ông: “Đó là con của Lam Tử Mi! Con bé còn có ông nội bà nội, ông ngoại bà ngoại mà, Lục Khiêm, làm gì đến lượt anh quan tâm chứ?”

Cô không có cách nào rộng lượng.

Nếu rộng lượng, người bị tổn thương cuối cùng chỉ có cô mà thôi.

Lục Khiêm im lặng một lát, ông nói: “Anh nợ Lục Quân!”

Ông đổi chiếc áo sơ mi khác để cô đi ngủ, lại nói thêm việc sáng mai sẽ đưa cô và Thước Thước về thành phố B.

Minh Châu quay lưng về phía ông, không nói gì hết.

Lục Khiêm vẫn rời đi, một lúc sau trong viện truyền đến tiếng nổ máy ô tô.

Khóe mắt Minh Châu có một dòng nước mắt rơi xuống.

Cô khóc không thành tiếng.

Nhưng bây giờ cô không còn là một cô gái nhỏ không hiểu sự đời nữa, dù là khóc cô cũng không được phép khóc quá lâu.

Cô không ngủ được.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK