Ánh đèn mờâo.
Va vào nhau, tạo ra những cái bóng dài.
Ánh mắt dây dưa, chỉ là không ai cất tiếng.
Lời nói của òn Noãn quanh quấn trong đau Hoằc Minh rất lâu –
[ Anh ấy vần là bố của hai đứa nhỏ. ]
Thật ra anh biết ôn Noãn sẵn lòng hòa giải với anh đế Hoắc Tây và Doãn Tư có một gia đình trọn vẹn, nếu không cô không thể tha thứ cho những chuyện anh đã làm.
Tuy nhiên, khi anh chính tai nghe cỏ nói nhưthế cò không yêu anh.
Anh vần đế ý.
Cuối cùng, Hoắc Minh nói với giọng khàn đặc: “Ngoài trời lạnh lắm, sao em không khoác thêm áo vào?”
Anh chậm rãi bước đến, chu đáo mặc áo khoác vào cho cô, sau đó cài từng cúc một.
Ôn Noãn nhìn anh chăm chú.
Cò muốn nói gì đó, nhưng dường như không cần thiết.
Đinh Tranh nhìn họ, lúc này lòng ghen ghét của cò ta đã lên đến đỉnh điếm, tại sao… Tại sao Hoẳc Minh biết rõ ôn Noãn không yêu anh nhưng anh vẩn còn yêu say đắm cò ta?
Khi Hoắc Minh ôm ôn Noãn rời đi, cô ta không khỏi cất tiếng nói.
“Luật sư Hoăc, cò ta không đáng đế anh làm như vậy!”
Hoẩc Minh chậm rãi quay đầu lại.
Dưới ánh đèn, khuôn mặt đó càng thêm lạnh lùng, giọng nói anh thờ ơ và lạnh nhạt: “Cô Đinh, cò nên cảm thấy may mắn vì ôn Noãn tốt bụng, nếu không cô nghĩ cô có có thế tham dự được một bữa tiệc như này hay sao?”
Chỉ cần Ôn Noãn muốn, Đinh Tranh sẽ không lấy được một xu nào chứ đừng nói đến năm trăm triệu.
Đinh Tranh không tin.
Cò ta thua ôn Noãn một ván, nhưng đó là do òng Lục trợ giúp. Hiện giờ nếu cô ta và ôn Noãn đồng thời đóng phim điện ảnh, cỏ ta tự tin có thể quật ngã ôn Noãn.
Cô ta nhìn cặp vợ chồng rời đi, khóe miệng hơi nhếch lên.
A, cô ta tưởng cô ta đã tìm được bước đột phá.
Đúng lúc này, Bạch Vi đi đến, dựa vào vách tường cười lạnh: “Làm sao, cò đang âm mưu cái gì?”
Đinh Tranh chợt quay người.
Cò ta và Bạch Vi là kẻ thù không đội trời chung, năm đó cô ta cặp kè với Diêu Tử An, nhưng Diêu Tử An lo lắng Bạch Vi không chịu ly hôn nên cò ta mới nghĩ ra cách mượn giống, không ngờ cuối cùng cõ ta lại mất cả chì lẫn chài.
Đứa bé đó cũng bị cò ta cho người khác.
Đinh Tranh hơi ngẩng đau, khịt mũi: “Cứ chờ xem!”
Bạch Vi không quan tâm đến có ta.
Cò ấy biết, với kỹ năng kinh doanh mấy nám nay của ôn Noãn, Đinh Tranh còn lâu mới sánh bằng!
Chỉ nhìn xem ỏn Noãn có ý định đấy hay không thôi.
Dưới lầu, Hoắc Minh mở cửa xe cho ôn Noãn.
Cô ngồi vào rồi nhưng anh không đóng cửa xe ngay mà nhìn cò chăm chú.
Ôn Noãn thắt dây an toàn, chậm rãi nói:
“Hoắc Minh, nếu anh muốn cãi nhau thì về nhà rồi cãi!”
Ánh mắt của Hoắc Minh thật sâu.
Một lát sau, cửa xe đóng sầm lại.
Sau khi lên xe, anh lái xe hơi nhanh khiến Ôn Noãn có phần khó chiu.
Nhưng cò chịu đựng.
Nửa tiếng sau, anh lái xe về đến căn hộ.
Nếu cãi nhau, cả anh lẫn cô đều không muốn ánh hưởng đến bọn nhỏ, đặc biệt là Hoắc Tây vốn rất nhạy cảm.
Ban đêm hơi lạnh.
Họ lần lượt bước vào càn hộ, anh vẩn nhớ lần cuối cùng họ ân ái triền miên ở nơi đây, nhưng lúc này anh lại cảm thấy chán nản.
Anh đè Ôn Noãn lên cánh cửa.
Giọng nói anh kiềm chế: “ôn Noãn, anh không xứng đáng đế em yêu sao? Anh không xứng để em cố gắng một lần nữa sao?”
Ôn Noãn mệt mỏi.
Cò nhỏ nhẹ: “Thay giày đi, chúng ta vào rồi nói.”
Anh không cho.
Vẫn ấn cõ, đòi mắt đen dán chặt vào cò.
Ôn Noãn từ từ đứng thắng.
Cò nhìn anh, cười nhạt: “Hoắc Minh, thật không ngờ anh lại thế này! Chẳng lẽ đây là ngày đầu tiên anh phát hiện ra à? Hay là anh cảm thấy tòi chưa từng cố gắng? Đúng, vì con mà tòi mới ràng buộc cuộc hòn nhân này, tòi còn có thế làm gì nữa? Nhìn Doãn Tư còn nhỏ không có bố mẹ hay làm Hoắc Tây tủi thân?”
“Hoắc Minh, anh muốn cái gì, tôi đều cố gắng cho anh!”
“Anh yêu cầu tỏi đến gặp bác sĩ tâm lý, tỏi đi!”
“Thậm chí anh muốn thêm một đứa con nữa, tòi cũng phối hợp!”
“Như vậy chưa đủ sao?”
“Hoắc Minh, là anh tham hay tòi tham?”
“Hoắc Minh, là anh không thỏa mãn hay tòi không thỏa mãn?”
Ôn Noãn nói ra hết gánh nặng đã kìm nén từ lâu.
“Trải qua nhiều chuyện như vậy, tõi thật sự đã hạ thấp kỳ vọng của mình đi rất nhiều! Nhưng anh không thế, anh vẩn ước muốn một tình yêu trọn vẹn, nhưng mà Hoắc Minh à, sau bao nhiêu nám, tòi đã sớm vỡ nát từ lâu rồi, anh không thể muốn người trải qua nhiều chuyện như vậy mà vẩn ngây thơ như một cò bé được!”
Đòi mẩt đen của Hoầc Minh càng tối sầm hơn.
Anh chậm rãi buông õn Noãn ra, giọng nói khàn khàn: “ôn Noãn, đây là suy nghĩ của em sao? Em sẽ mãi mãi không thể yêu anh như ngày xưa nữa phải khòng?”
Ôn Noãn cười xấu hơn cả khóc.
Cô không muốn cãi nhau với anh.
Rõ ràng anh đã nói bằng lòng ở bên cò đến hết cuộc đời.
Nhưng lời hứa của anh kéo dài được mấy ngày?
ôn Noãn rất bình tĩnh, cò thản nhiên nói: “Hoăc Minh, nếu anh thật sự muốn yêu thì đi tìm một cò gái trẻ hay tìm người bằng lòng yẽu anh ấy!”
Cò suy nghĩ rất cấn thận.
Hóa ra chỉ có cò mới hài lòng với cuộc hòn nhân giản đơn này.
Vì vậy, cô sẵn lòng buông tay.
Ánh mắt của Hoắc Minh trở nên nghiêm nghị, anh hiếm khi tức giận và mất bình tĩnh.
Bình hoa nện xuống đất, các mảnh vỡ vãng tung tóe.
Ôn Noãn nhẹ chớp mât.
Cái bình màu xanh dương đó là cái cò đã tự chọn vào sau ngày họ làm tình. Cò vẫn còn nhớ mình đã hạnh phúc nhưthế nào khi chọn thứ này để trang trí cho nhà của họ.
Anh lại đập vỡ nó dề dàng…
Ôn Noãn đẩy anh ra, quay người bỏ đi.
Nhưng Hoầc Minh òm cò tử phía sau, kéo cô vào phòng khách, sau đó bế cò vào phòng ngủ, cởi áo khoác của nhau rồi anh dựa vào cổ cỏ và hòn cò.
Ôn Noãn tưởng anh sắp mất kiểm soát…
Nhưng một lúc lâu sau, anh chỉ là nằm trên vùng cổ ấm áp của cỏ và lẩm bấm: “ôn Noãn, sau này đừng nhắc lại điều đó nữa!”
Anh sẽ không đi tìm cò gái nào.
Anh chỉ cần cõ.
õn Noãn quay mặt đi, dụi mặt vào chiếc gối trắng, vành mắt đỏ ửng.
Anh bắt đầu hôn cô.
Hòn lên đòi lòng mày, hòn lên đường gân xanh mờ nhạt cuối hàng mi, hòn lên cơ thế cò.
Trong ngọn lửa đam mê, cò chấp nhặn anh.
Hoắc Minh thì thầm bên tai cỏ: “ón Noãn, chúng ta sinh thêm một đứa nữa đi!”
Nếu cò mang thai thì họ không có thời gian nhớ đến mấy chuyện linh tinh này nữa, có lẽ mọi thứ sẽ trở lại đúng quỹ đạo!
Ôn Noãn không lạc quan nhưanh.
Trước đây cò cũng muốn sinh thêm một đứa, có lẽ họ sẽ ổn thòi.
Nhưng hiện giờ, một đứa trẻ không giải
quyết được vấn đề giữa họ,
Ôn Noãn bắt đầu uống thuốc đều đặn.
Uống vào mổi Tân trước khi quan hệ sẽ ít gây hại cho cơ thế hơn và về sau vần có thế sinh con bất cứ lúc nào. Cò không nói cho Hoâc Minh biết vì sợ anh nghĩ nghĩ nhiều.
Đòi khi cò cũng cho rằng, giữa bọn họ, người mầc bệnh là Hoẳc Minh.
Ngày tháng tròi qua lặng lẽ.
Họ ngầm đồng ý không đe cập đến tranh cãi ngày hôm đó, họ vẫn là đôi vợ chồng yêu nhau nồng thắm khiến ai cũng ghen tị, Hoắc Minh luôn quan tâm đến mọi việc trong lần ngoài nhà.
Anh quấn lấy cò sinh hoạt vợ chồng.
ít nhất năm ngày một tuần, cơ thể cò bị anh chiếm giữ.
Anh muốn cô sinh con nên còn chú ý kinh nguyệt của cô hơn cả, vào đúng ngày đó, anh sẽ cố ý chiếm lấy cõ cho đến khi anh cảm thấy cò có thể thụ thai.
Hai tháng sau, bụng ôn Noãn vẩn phẳng lì.
Tháng 11.
Sinh nhật của õn Noãn là một ngày bận rộn.
Buối tối, cô tằm rửa rồi trở về phòng ngủ.
Trên ghê’ sò pha cuối giường chất đay quà tặng của bạn bè người thân.
Ôn Noãn cầm một lá thư nhỏ màu hồng. Đó là bức thư mà Hoâc Tây và Doãn Tư cùng viết cho cò, còn cò một bức tranh rất trẻ con, ôn Noãn lặng lẽ xem, trong lòng tràn ngập dịu dàng.
Cửa phòng ngủ mở ra, Hoắc Minh chậm rãi bước vào.
Lúc này, ôn Noãn đang mở một chiếc hộp, món quà bên trong rất đắt tiền.
Một chiếc khóa trường thọ màu xanh lá hoàng gia.
Ôn Noãn biết thứ này, ước chừng món quà này trị giá năm mươi triệu, hơn nữa nó cực kỳ hiếm.
Người gửi là…
Cò lặng lẽ chìm trong suy nghĩ.
ở ngoài cửa, Hoầc Minh nghiêng người đứng đó cũng lặng lẽ nhìn cò.
Đến khi Ôn Noãn nhìn thấy anh, anh cúi đầu chám điếu thuốc, bình tĩnh hỏi: “Ai tặng em quà đắt tiền nhưvậy?”
Ôn Noãn nghe ra ấn ý trong lời nói của anh.
Cô đóng hộp lại và cười nhạt: “Không có tên!”
Đòi mắt Hoắc Minh sâu thẳm.
Anh bước đến ngắm nhìn chiếc hộp tinh xảo, giọng nói đi qua đi thưởng thức chiếc hộp tinh xảo kia, giọng nói không chút để tâm: “ôn Noãn, anh không tin em không biết ai tặng em!”
Ngoài CỐ Trường Khanh thì còn ai có chữ viết như này?
Ôn Noãn không còn tâm trạng mở quà nữa.
Cô đứng dậy đi đến bàn trang điểm, chậm rãi chải mái tóc dài màu trà, sau khi cân nhắc kỹ lưỡng mới nói: “Hoắc Minh, hỏm nay là sinh nhật em, đừng cãi nhau được chứ? Em đâu muốn nhận!”
Hoâc Minh đi đến sau lưng cò.
Anh ỏm cò từ phía sau, thỉnh thoảng trêu chọc cò.
Hơi thở Ôn Noãn hơi rối loạn.
Anh ghé vào tai cô và thì thầm: “Nay là sinh nhặt em, làm với anh mà không uống thuốc được không?”
ỏn Noãn nhẹ nhàng nhắm mắt.
Anh đã biết!
Hoắc Minh vòng tay qua người cỏ, lấy một lọ thuốc nhỏ từ trong ngăn kéo.
Đó là thuốc tránh thai.
Anh cắn nhẹ vào sau tai ôn Noãn, giọng nói võ cùng dịu dàng: “ôn Noãn, anh muốn có con! Có đứa nhỏ này, dù thế nào đi nữa chúng ta cũng sẽ vượt qua được, nhé?”
Ôn Noãn không thể nhịn được nữa, cò đập bay cái lọ nhỏ đi.
Nâp lọ mở ra, những viên thuốc bén trong vương vãi đầy sàn nhà.
Hoắc Minh lẳng lặng nhìn cô…
Thật lâu sau, anh cười khố: “ôn Noãn, trước đây em luôn muốn tình yêu của anh! Bây giờ anh yêu em, nhưng anh không biết cách đối xử với em, không biết cách để em vui, nhưng em lại không đế anh yêu em và cũng không muốn anh!”
“Người em yêu vẫn chỉ là Hoắc Minh ở bên em suốt năm năm*
“Nhưng, đó không phải anh!”
Nói xong, anh lặng lẽ bước ra ngoài.
Khi ra đến cửa, ón Noãn chợt nói: “Hoắc Minh! Em không biết em còn bao nhiêu tình cảm với anh, nhưng em sẵn sàng trao cho anh, sẵn sàng đánh đối cho anh, em sẽ không cho người khác!”
Từ đau đến cuối, anh không thể thấy cõ chiều chuộng anh đến nhường nào.
Lòng trung thành chỉ dành riêng cho mình anh.
Đó chẳng phải là tình yêu của cò dành cho anh sao?
ôn Noãn cảm thấv rất mêt rất mêt…
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK