Mục lục
Hoắc tổng truy thê - Hoắc Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ánh mắt của Trình Luật không lừa được người.
Lý Tư Ỷ nhìn sang, sắc mặt lập tức trở nên tái nhợt…
Cô nhìn cố Vân Phàm, cố Ván Phàm cũng nhìn cô.
Một lát sau, Trình Luật nắm tay cô, nhẹ giọng nói: “Đi chào hỏi đồng nghiệp anh nhé?”
Lý Tư Ỷ thong thả gật đầu.
Kế tiếp, cô không biết mình rời khỏi bữa tiệc như thế nào. Chờ khi cô hồi hồn ngồi trong xe của Trình Luật, bên ngoài trời đang đổ mưa, Trình Luật mở cần gạt nước.
Cần gạt nước màu đen gạt qua gạt lại, gạt hết những ánh đèn neon của thành phố thành từng mảnh nhỏ, mơ hồ khó xem.
“Em từng quen ông ấy?”
Trình Luật khó khăn mà hỏi. Đổi với anh ta mà nói, chuyện này đúng là có khó khăn nhất định, bởi vì anh ta kém cố Vân Phàm rất nhiều. Lúc nãy anh ta đã tra lý lịch của cố Vân Phàm.
Dù là thân phận tay đua xe trong quá khứ hay là thân phận tổng giám đốc cố Thị hiện tại thì
cũng rất xuất sắc. So với cuộc đời rực rỡ của cố Vân Phàm, Trình Luật anh ta giống như một tờ giấy trắng, đại khái chính là như thế.
“Ông ấy từng kết hôn!” Thấy Lý Tư Ỷ không nói gì, anh ta không nhịn được nghẹn ngào nói thêm một câu.
Lý Tư Ỷ rốt cuộc nhỏ giọng nói: “Chuyện qua lâu rồi, trước khi anh ta kết hôn.”
Dứt lời, ngay cả cô cũng cảm thấy hơi khó thở.
Bên trong xe cực kì yên tĩnh, có thế thấy được phát hiện chuyện này khiến Trình Luật sốc đến mức nào. Anh ta thích Lý Tư Ỷ, vui vẻ khi ở bên cạnh cô. Bởi vì cô xinh đẹp ngời ngời, cho nên lúc quen cô, anh ta cảm thấy nhiều năm chăm chỉ học tập là rất có ý nghĩa. Anh ta thậm chí còn mơ đến cảnh tượng tương lai người khác gọi cô là bà Trình nữa.
Nhưng hiện thực lại tát mạnh anh ta một cái.
Cô thế mà từng yêu đương với cố Vân Phàm, còn yêu đương đến mức cả thế giới đều biết. Vậy thì khi người khác nhìn anh ta, họ sẽ nghĩ như thế nào? Anh ta phải tỏ thái độ gì ngay trước mặt cố Vân Phàm? Nếu anh ta dồn nhiều tình cảm vào cô, lỡ như cô quay lại với cố Vân Phàm, thì anh ta phải làm sao?
Cho dù không muốn thừa nhận, thì anh ta
cũng phải thừa nhận rằng anh ta của hiện tại kém Cố Vân Phàm rất nhiều.
Trình Luật là bác sĩ, rất coi trọng dưỡng sinh.
Bình thường anh ta sẽ không hút thuốc lá. Nhưng bây giờ, anh ta lại lấy một điếu thuốc lá từ trong ngăn ra, châm thuốc lá, chỉ là hút được nửa điếu là dừng, nghiêng đầu hỏi cô: “Có ngầm qua lại không?”
Lý Tư Ỷ cảm thấy cay mắt.
Cô từng nghĩ cố Vân Phàm sẽ ảnh hưởng đến tình cảm sau này của cô. Cô chỉ là không ngờ mọi thứ lại đến nhanh như vậy. Cô không muốn đối diện với ánh mắt của Trình Luật, nên quay đầu sang bèn khác, nói: “Không có! Em từ chối dạy con anh ta rồi mà?”
Cô vừa dứt lời, khuôn mặt đã bị Trình Luật quay sang.
Nụ hôn mạnh bạo rơi xuống.
Đôi môi nóng bỏng của anh ta cọ xát môi cô, nghiền đi nghiền lại, mạnh đến suýt chảy máu… Lý Tư Ỷ hô hấp dồn dập. Cô đặt tay lên vai Trình Luật, đầu tiên là nắm chặt áo anh ta, sau đó ôm chặt anh ta. Cô rất mảnh khảnh, anh ta như có thế bẻ gãy cô trong bòng tay. Cô còn rất thuận theo, dường như là dù anh ta có làm sao cô cũng sẽ không phản kháng.
Trình Luật chưa từng như vậy. Anh ta phát ra tiếng nghẹn ngào gợi cảm, dễ nghe thuộc về đàn ông trẻ tuối.
Bọn họ vẫn chưa phát hiện cách vài mét ở phía đối diện có một chiếc Rolls-Royce màu đen đang dừng, cần gạt nước lắc qua lắc lại, người đàn ông ngồi trong xe nắm chặt tay lái đến mức ngón tay trắng bệch.
Cố Vân Phàm im lặng nhìn chằm chằm đối diện.
Tuy rằng anh từng gặp ảnh chụp bọn họ hôn môi, nhưng mà kia chỉ như trò trẻ con thôi.
ít nhất thì ở trong mắt tay già đời cố Vân Phàm là không đáng nhắc tới, còn phải rất lâu mới có thể đạt tới mối quan hệ người yêu thật sự. Chỉ là một màn trước mắt lại khác, đây mới là nụ hôn giữa đàn ông và phụ nữ.
Trình Luật ánh mắt hung ác, sức lực đủ đế bóp nát cô gái trong lòng anh ta.
Cố Vân Phàm là đàn ông, có thể thấy được là Trình Luật muốn chiếm hữu Lý Tư Ỷ, muốn biến Lý Tư Ỷ thành người phụ nữ của anh ta sau khi phát hiện chân tướng.
Cố Vân Phàm lấy một hộp thuốc lá, cầm một điếu thuốc lá châm lên, lúc châm lửa ngón tay cũng đang run rẩy.
Anh cần phải dùng khói thuốc lá đế bình tĩnh lại, nếu không thì anh sẽ bất chấp tất cả mà kéo Trình Luật ra khỏi xe đánh một trận tơi bời.
Anh không thể làm vậy được…
Anh đã rất có lỗi với Lý Tư Ỷ rồi. Anh không có tư cách can thiệp khi cô nói chuyện yêu đương.
Cho dù anh chướng mắt loại đàn ông như Trình Luật.
Cố Vân Phàm hút nửa điếu thuốc lá. Anh chợt dùng tay mình bóp tắt thuốc lá, tia lửa làm bỏng tay anh cũng không thèm để ý. Anh chỉ cảm thấy lòng mình đau đớn khó nhịn… Anh không dám nghĩ đến chuyện nếu Lý Tư Ỷ bằng lòng thì anh sẽ phải làm sao.
Không làm sao cả, anh chẳng thể làm gì được, anh chỉ có thể trơ mắt ra nhìn Lý Tư Ỷ nằm trong vòng ôm ấp của Trình Luật.
Đây chính là chuyện mà năm xưa anh đã làm với cô!
Đế cô nhìn anh cưới cô gái khác, hoàn thành hôn lễ, mang nhẫn cưới cho cô gái khác ngay trước mặt cô… Anh đuối cô ra khỏi thế giới của anh, nói với cô rằng bọn họ đã kết thúc rồi.
Có điều, anh không ngờ rằng anh lại hối hận đến mức này.
cố Vân Phàm biết mình là một người ý chí sắt đá, hiếm khi đế ý đến ai, nhưng mà lúc này khóe mắt anh lại nóng lên… Anh thậm chí không dám nhìn tiếp nữa, dẫm chân ga lái xe đi.
Chiếc xe màu đen và chiếc xe kia lướt qua nhau.
Nước trên mặt đất văng tung tóe rồi trộn với nhau, không phân rõ là lúc nãy hay là hiện tại.
Trình Luật dừng hôn.
Trong xe tối tăm tràn đầy tiếng thở dồn dập của nam và nữ, lại không hề có vẻ mập mờ, mà chỉ có vẻ đau thương chật vật…
Lý Tư Ỷ dựa lên ghế, nhỏ giọng nói: “Em và anh ta đã hết lâu rồi.”
Trình Luật bình tĩnh lại.
Anh ta cũng có chút lúng túng, một lúc lâu sau mới nói: “Anh không phải vì thấy ông ta mới làm thế!”
Lý Tư Ỷ không vạch trần anh ta.
Cô có ấn tượng tốt với Trình Luật, nhìn chung thì anh ta là một đối tượng rất thích hợp để kết hôn. Chỉ là giữa bọn họ cách một cố Vân Phàm. Nếu Trình Luật đế ý thì dù có miễn cưỡng ở bên nhau cũng sẽ có mâu thuần.
Cô suy nghĩ một lát rồi nói: “Chúng ta cho nhau thời gian để bình tĩnh lại đi. Trình Luật, anh
nghĩ kỹ lại xem có muốn tiếp tục đoạn tình cảm này hay không?”
Trình Luật cảm thấy căng thẳng.
Anh ta nghiêng đầu nhìn, trong mắt Lý Tư Ỷ còn sót lại vẻ đau thương, không phải rất ngây ngô, nhưng lại rất có sức hút với đàn ông, khiến đàn ông muốn chiếm hữu.
Anh ta vén sợi tóc bên má cô ra sau tai.
“Em nói gì vậy chứ? Sao có thế vì chút chuyện này mà đòi bình tĩnh, đòi chia tay? Muộn ròi, anh đưa em về nhà.”
Lý Tư Ỷ nhìn anh ta, nghĩ nghĩ rồi hỏi: “Sau này anh có lấy chuyện này ra nói nữa không?”
“Không nói! Tuyệt đổi không nói!” Trình Luật bảo đảm với cô.
Bên này xem như làm hòa. Bên cố Vân Phàm lại không tươi sáng được như vậy. Cứ là đàn ông thì đều sẽ đế ý, kể cả khi anh đã chuấn bị sẵn tâm lý là Lý Tư Ỷ sẽ có gì đó với Trình Luật, anh cũng sẽ không so đo, bởi vì anh không so đo được. So với Lý Tư Ỷ, quá khứ của anh thật sự là rất xuất sắc.
Công bằng mà nói, loại chuyện này với đàn ông thật sự là một loại thử thách.
Cổ Vân Phàm quay về biệt thự, bất ngờ là Tùy Vân cũng ở đây.
Mấy năm qua, Tùy Vân vẫn luôn sống ở thành phố B. Bà không chịu đi thành phố H. Có lẽ đến tận bây giờ bà cũng chưa tha thứ cho tên đàn ông lừa gạt bà.
Tùy Vân dù già rồi vẫn còn vẻ tri thức tao nhã. Bà đang chơi với Tư Kỳ.
Bà là một người phụ nữ thông minh, con trai con dâu ‘âm ĩ đến thế kia, đứa nhỏ này nhìn sơ qua thì thấy rất giống Vân Phàm, nhưng nhìn kỹ lại thì thấy không giống, chỉ là Vân Phàm sẵn lòng yêu thương đứa nhỏ, bà cũng xem như là không biết.
Bà luôn mong con trai có được một gia đình hoàn chỉnh.
“Mẹ!”
Cố Vân Phàm cởi áo khoác giao cho người giúp việc rồi đi vào trong đại sảnh. Tư Kỳ lập tức chạy tới ôm cha. Tùy Vân mỉm cười: “Cả người mùi thuốc lá, không sợ dính sang con nhỏ hả?”
Cổ Vân Phàm cười nhạt, vẻ mệt mỏi trên mặt mày lại không giấu được người làm mẹ.
Khi dổ Tư Kỳ ngủ xong, Tùy Vân mới rảnh hỏi thăm con trai, pha cho con trai một cốc trà giảm bớt mệt mỏi.
Cố Vân Phàm uổng một ngụm rồi khen: “Mẹ, tay nghề pha trà của mẹ càng ngày càng tốt, ở bên ngoài không uống được đâu, hôm nào con
bảo thư ký Trương đi học chỗ mẹ.”
Tùy Vân lắc đầu: “Hóa ra con tìm thư ký là để bưng trà rót nước cho con? Lãng phí lắm!”
Bà nói thêm: “Mẹ thấy mấy năm nay con càng lúc càng trầm ổn, không còn cá tính rộng rãi như trước nữa.”
Cố Vân Phàm cười khẽ.
Anh dựa người lên sô pha, xoa nhẹ cái trán, thở dài: “Già rồi, không chơi nổi nữa.”
Tùy Vân lại gần anh, dịu dàng ấn đầu cho anh.
Bà nói nhỏ: “Nghe nói dạo này con và đứa nhỏ kia bắt đầu qua lại, Tư Kỳ nói là người ta từ chổi con rồi, chuyện này là sao vậy? Nếu thật sự không quên được thì phải nghiêm túc mà theo đuối người ta, chân thành một chút, đừng chọc tức người ta nữa.”
Cổ Vân Phàm mở to mắt, một lúc sau mới nói: “Cô ấy có người yêu rồi, là một người bác sĩ, thấy cũng hạnh phúc.”
Tùy Vân hơi ngạc nhiên. Bà có bạn bè xem như là quen biết với mẹ của Lý Tư Ỷ. Bà biết mấy năm qua Lý Tư Ỷ không quen ai cả. Sao mà con trai bà vừa về thành phố B thì Lý Tư Ỷ đã quen người khác rồi?
Lý Tư Ỷ đang đề phòng Vân Phàm như đang
đề phòng dịch bệnh vậy!
Nghĩ đến đây, Tùy Vân không nhịn được bật cười.
Mấy năm nay cố Vân Phàm trở nên trầm ổn, cũng chỉ có trước mặt mẹ mình mới còn vài phần tùy ý. Anh cãi lại: “Ngay cả mẹ cũng trêu ghẹo con!”
Tùy Vân gõ nhẹ anh một cái: “Đáng đời con lắm! Năm xưa con đối xử thế nào với người ta, bây giờ người ta đối xử lại thế ấy, mẹ thấy rất công bằng đấy chứ! Ai bảo con không quên được người ta làm gì? Mẹ thấy con chỉ có thế thành thật mà đi theo sau lưng người ta, để xem có cơ hội hay không. Vân Phàm, mẹ nói cho con biết, dù con có thích hơn nữa, hay là có nhiều quyền thế hơn nữa, thì con cũng không được phép phá hư tình cảm của người ta… Đứa nhỏ kia cũng không dễ dàng gì, trước kia lại yêu con nhiều thế kia…”
Tùy Vân không nói nổi nữa.
Bà cảm thấy đáng tiếc, Vân Phàm từng có cơ hội được đến tình cảm và gia đình tốt nhất.
Cố Vân Phàm im lặng một lúc lâu rồi nhẹ giọng đáp: “Con biết rồi. Con hứa với mẹ.”
Lúc Cổ Vân Phàm không xuất hiện nữa, tình yêu cũng trở nên thuận lợi hơn.
Đầu tháng sau, cha mẹ Trình Luật lên thăm Trình Luật, nghe nói con trai có bạn gái thì muốn gặp một lần.
Trong điện thoại, Trình Luật mỉm cười nói chuyện này.
Lý Tư Ỷ bụm điện thoại lại, nhìn về phía mẹ mình. Bà cũng biết dạo này bọn họ qua lại khá tốt, nên nói: “Khó khi đến một lần, con cứ đi gặp đi, còn gặp thế nào thì con cứ xem rồi làm.”
Lý Tư Ỷ ừ một tiếng, đồng ý với Trình Luật.
Tối thứ năm cô dời khóa học, Trình Luật đến đây đón cô về nhà anh ta. Lý Tư Ỷ có chút ngạc nhiên, bởi vì cô chưa từng đi chung cư của Trình Luật. Cô cho rằng bọn họ chỉ đi ăn ở bên ngoài, bởi vì bọn họ còn chưa tới bước kia.
Trình Luật biết mối băn khoăn của cô.
Anh ta cười nói: “Mẹ anh là người phương Bắc, thích ăn mì, ăn không quen tiệm ăn thành phố H.”
Anh ta nắm tay cô: “Em phải chịu ấm ức rồi.”
Lý Tư Ỷ cười nhạt. Anh ta đã nói vậy rồi, cô sao có thể so đo được nữa.
Nửa tiếng sau, xe chạy vào tiểu khu chỗ Trình Luật ở, tốt hơn chỗ ở hiện nay của Lý Tư Ỷ, diện tích cũng rộng hơn nữa, nhưng cũng không tốt hơn rộng hơn bao nhiêu. Có điều, anh ta vẫn
còn trẻ, có thể mua nhà ở thành phố B là rất tốt rồi.
Trình Luật mở cửa, nhỏ giọng nói: “Cha mẹ anh rất dê tính.”
Cửa vừa mở ra, bên trong liền bay ra mùi thịt xào ớt cay, mùi rất hăng cay, dễ dàng bị sặc. Cái mũi Lý Tư Ỷ rất mẫn cảm, sặc một vài cái là đỏ lên, trông rất đáng thương.
Trình Luật lấy dép lê cho cô, cúi người nói: “Cha mẹ ăn rất thích ăn cay, nấu cũng cay ghê lắm, lát nữa em nếm thử xem.”
Dạ dày Lý Tư Ỷ không tốt. Cô không ăn cay được, nhưng vẫn gật đầu vì sợ gây mất hứng.
“Dì nấu mà, tất nhiên phải nếm cho kỹ rồi.”
Lúc hai người đang nói chuyện, trong phòng khách truyền đến một giọng Ồm ‘ôm: “Trình Luật, đây là Tiếu Lý hả?”
Trình Luật trả lời rất kiên quyết: “Vâng, đế con giới thiệu cho cha biết, đây là… Lý Tư Ỷ, bạn gái của con.”
Sau đó, anh ta nói với Lý Tư Ỷ: “Đây là cha anh.”
Lý Tư Ỷ vội vàng chào hỏi: “Chào chú!”
Cha Trình vóc dáng cao to, ngoại hình như là Trình Luật phiên bản lớn tuổi, chỉ là nhiều năm sống tại phương bắc, dẫn đến làn da thò ráp hơi
đỏ, trên người gần như không có phong độ tri thức.
Cha Trình nhìn thoáng qua Lý Tư Ỷ, sau đó nhìn lên TV.
Một lát sau, ông ta nhẹ giọng nói với con trai: “Về nhà thì đi giúp mẹ con nấu cơm đi. sắp tới giờ cơm rồi mà còn chưa được ăn cơm nữa. À phải rồi, Tiếu Lý biết nấu cơm không? Trình Luật là bác sĩ, bình thường khá là bận rộn, trong nhà thế nào cũng phải có người biết nấu cơm.”
Nghe vậy, Lý Tư Ỷ rất lúng túng.
Trình Luật cũng ngây người. Anh ta không ngờ rằng cha mình lại đi nói mấy lời kia, vội vàng giải hòa: “Chuyện nhà là chuyện của hai người, ai có rảnh thì làm.”
Lý Tư Ỷ gượng cười.
Cô thật lòng muốn qua lại với Trình Luật, vậy nên cũng không làm ra vẻ, xoắn tay áo sơ mi lên, nói: “Để em đi giúp dì, anh cùng cha anh uống trà xem TV đi, hiếm khi cha mẹ anh đến một chuyến.”
Trình Luật rất vui vẻ, trộm hôn lên mặt cô một cái: “Ngoan quá đi!”
Anh ta nói tiếp: “Em yên tâm, sau này cha mẹ sẽ thường ở đây hơn để trông con cho chúng ta.”
Lý Tư Ỷ cuộn ngón tay thon dài lại. Không phải là cô chưa từng nghĩ đến vấn đề sau khi kết
hôn. Nhưng cô không ngờ rằng Trình Luật sẽ thường xuyên đón cha mẹ lên đây ở. Cũng không phải là cô muốn bỏ qua cha mẹ già. Chỉ là tính cách của cha Trình Luật có thế không hợp với cô.
Cô chỉ cười cười chứ không nói gì.
Cô đi vào trong phòng bếp, mẹ Trình thì lại nhiệt tình khách sáo: “Tiều Lý mới tới lần đầu đừng làm việc gì cả. Trình Luật, con rót cốc nước cho con bé đi. Làm việc để dơ quần áo thì không tốt đâu, quần áo này trông có vẻ đắt tiền, ngày thường vẫn nên tiết kiệm thì hơi.”
Nghe vậy, Lý Tư Ỷ gần như không cười nối nữa.
Trình Luật cũng khó xử.
Anh ta dẫn Lý Tư Ỷ ra ngoài, nhỏ giọng nói bên tai cô: “Thế hệ trước đều có tư tưởng như thế, sau này sẽ trở nên tốt hơn.”
Đại khái là vì làm cho Lý Tư Ỷ dễ chịu hơn nên anh ta biếu hiện rất săn sóc.
Lý Tư Ỷ cũng cảm thấy không thể vì thói quen của cha mẹ mà dễ dàng phủ định một người. Huống chi cô không còn nhỏ nữa, nếu thật sự muốn kết hôn thì phải hy sinh một ít.
Cha mẹ Trình Luật lên đây sinh sống. Nếu cô không quen ở chung thì cô có thế mua một căn nhà ở gần đây, vừa có thể chăm sóc ông bà, vừa có thể không cần sống chung một nhà.
Nghĩ đến đây, tâm trạng cô nhẹ nhàng hơn một chút.
Mẹ Trình là giáo viên ngữ văn, tính cách nhiệt tình, mang màn thầu mời Lý Tư Ỷ ăn: “Tiếu Lý, chắc chắn là con rất ít thấy món này ở thành phố B, mau ăn đi!”
Lý Tư Ỷ ăn thử một miếng, cay đến mức chảy nước mắt
“Chua là con trai cay là con gái! Vậy không được rồi!”
Mẹ Lý cười nói: “Phụ nữ phải ăn nhiều món cay mới sinh ra con trai. Năm xưa dì cũng không quen, nhưng cứ ăn rồi là quen, sau đó chỉ một lần là sinh ra đứa con trai Trình Luật, không như đám bạn bè của dì, sinh hai sinh ba mới có thế sinh ra con trai. Nhờ vậy năm xưa dì cũng không vất vả gì nhiều.”
Bà nói rất chi tiết, Lý Tư Ỷ lại cảm thấy giật hết cả mình.
Cô giả vờ không thèm để ý hỏi Trình Luật: “Chỗ anh cần phải sinh con trai mới được hả?”
Trình Luật bóp chóp mũi cô: “Vậy chúng ta cứ sinh đứa con trai trong lần sinh đầu tiên là được rồi.”
Chúng ta cái gì chứ…
Lý Tư Ỷ và anh ta còn chưa chính thức đính hòn, không thích hợp nói mấy chuyện này với người lớn. Cô cảm thấy có chút không ổn, nhưng mà Trình Luật Ịại không hề cảm thấy vậy, có thể thấy được tư tưởng của anh ta là giống như cha mẹ.
Bọn họ đều muốn con trai!
Một bữa cơm ăn qua loa, Lý Tư Ỷ không ăn cay được, ăn cay vào thì bị đau dạ dày, vậy mà Trình Luật lại không phát hiện, cứ gắp đồ ăn cho cô.
Cô căng da đầu ra ăn xong rồi chào đi về.
Trong phòng bếp, mẹ Trình nhiệt tình nói: “Tiểu Lý đi về hả? Lần sau nhớ đến chơi nữa.”
Lý Tư Ỷ cười cười. Chờ khi Trình Luật đưa cô về, ngồi vào xe rồi cô mới hỏi: “Trình Luật, lỡ như em khônq sinh ra con trai thì sao?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK