Viên kim cương màu xanh hình quả lê mười hai cara ánh kim lóng lánh, vừa nhìn là biết cực kỳ quý giá.
An Nhiên ngơ ngác nhìn chiếc nhẫn.
Cô nhớ tới chiếc nhẫn lúc trước, tim đập thình thịch, sợ hãi đến mức cầm lấy nó, lật lại nhìn mặt sau.
Không có khắc chữ.
Cô thở phào nhẹ nhõm, lẩm bẩm: “Quá nhanh!”
"Nhanh sao? Anh không nghĩ vậy!"
Hoắc Doãn Tư là muốn cắt ngang lời nói trong miệng cô, nước ấm cọ rửa hai người, chiếc nhẫn kim cương trong tay An Nhiên nặng tới nỗi cầm không chắc, nhưng cái đó cũng không còn quan trọng nữa, quan trọng là người đàn ông nóng bỏng đứng trước mặt cô...
Mùa đông tuyết rơi dày đặc nhưng bên trong nhà vẫn ấm áp như ngày xuân.
Hoắc Doãn Tư vẫn luôn kiềm chế, sau khi đã thỏa mãn lập tức tha cho An Nhiên, tắm rửa cho cô sạch sẽ rồi bế cô vào phòng ngủ, đặt cô lên đệm mềm, giống như là đang chăm sóc Lâm Hi, anh ấy dùng khăn tắm lau khô người và bọc cô trong chiếc áo choàng tắm..
Anh ấy mặc quần áo chỉnh tề, hôn hôn cô.
"Anh ra xe lấy một ít đồ!"
Anh ấy bắt taxi quay về thành phố B, về căn hộ trước rồi mang theo một ít hành lý qua đây.
An Nhiên không hiểu, cho nên lúc Hoắc Doãn Tư xách vali vào phòng ngủ, cô lập tức từ trên giường ngồi dậy, nhìn anh ấy xách vali đi vào phòng thay đồ.
An Nhiên xuống giường đi theo.
Hoắc Doãn Tư đang sắp xếp hành lý, anh ấy làm rất nhẹ nhàng, sợ đánh thức Lâm Hi.
Phòng thay đồ thực sự rất nhỏ, một tủ quần áo hình chữ L cũng không chứa được bao nhiêu quần áo, dù vậy An Nhiên cũng không để đầy đồ, quần áo mỗi mùa trong tủ đồ không nhiều hơn năm bộ, Hoắc Doãn Tư nhìn thấy có hơi đau lòng, nhưng vẫn không nói gì cả.
An Nhiên đứng phía sau anh ấy.
Anh ấy rất cao, cô chỉ đứng tới vai anh, bây giờ cô chỉ cần tiến lên một bước là có thể ôm lấy eo anh ấy… Bọn họ vừa mới phát sinh quan hệ, nếu bây giờ ôm một cái có vẻ rất dịu dàng.
An Nhiên dựa vào tường, cắn môi: “Anh thật sự muốn chuyển tới đây ở à?”
Hoắc Doãn Tư ừ một tiếng: "Nếu em không muốn chuyển tới chỗ của anh, anh chỉ có thể chuyển tới đây!"
Anh ấy treo chiếc áo sơ mi cuối cùng lên, xoay người kéo cô ôm vào lòng.
Thân thể An Nhiên mềm nhũn, cô nằm trong lòng anh rất nhỏ bé, Hoắc Doãn Tư hôn cô, nhỏ nhẹ nói: “Anh sẽ nuôi cả nhà.”
An Nhiên đẩy anh ấy ra, ngả người ra sau: “Em có thể tự mình chăm sóc nuôi dạy con.”
Hoắc Doãn Tư nhìn cô đắm đuối.
Giọng An Nhiên khàn khàn: "Quá nhanh! Hoắc Doãn Tư, để em suy nghĩ kỹ đã."
Anh ấy cũng không muốn bức ép cô quá nhanh, giữa bọn họ còn có một đứa con trai, An Nhiên không thể chạy trốn được. Vì vậy anh ấy đã hào phóng đồng ý: “Được rồi, không nhắc tới nữa, anh ở lại đây chăm sóc Lâm Hi, như này được chứ!”
An Nhiên không phản đối.
Cô cũng không nói với anh ấy về sau không cần lại phát sinh quan hệ linh tinh gì khác.
Hoắc Doãn Tư ít nhiều sẽ nghĩ rằng mối quan hệ của họ đã tiến thêm một bước. Anh ấy ôm eo cô, lần đầu tiên kể từ khi bọn họ gặp lại, anh ấy chơi xấu làm nũng nói: “Anh hơi đói, em có gì ăn không?”
"Trong tủ lạnh có sủi cảo, em hấp một ít cho anh ăn!"
Hoắc Doãn Tư ngăn cô lại: "Để anh!"
Anh ấy bế cô quay lại giường, đặt cô nằm cạnh Lâm Hi, nhìn cô một lần nữa rồi đi ra ngoài bếp. Một đêm đông rét lạnh, tuyết không ngừng rơi, Hoắc Doãn Tư mặc áo sơ mi cũng không cảm thấy lạnh.
Anh ấy ăn một bát sủi cảo, sau đó lại hút một điếu thuốc rồi mới quay về phòng ngủ.
Ở đây thật sự có hơi chen chúc.
Đối với một thiếu gia cao quý nhà giàu như anh ấy mà nói có chút không quen, nhưng là một người đàn ông muốn theo đuổi một người phụ nữ mình yêu thì phải hy sinh một cái gì đó.
Anh ấy nằm trên giường nhìn chiếc hộp nhung trên tủ đầu giường.
An Nhiên không nhận.
Trong bóng đêm, anh ấy lặng lẽ siết chặt tay cô: “Em không thích sao?”
An Nhiên biết anh ấy nói gì, muốn giả bộ ngủ cũng khó.
Cô nói nhỏ: "Quá quý giá!"
Hoắc Doãn Tư không nói thêm gì nữa, lái xe suốt mấy tiếng đồng hồ, sức lực trước đó đã sớm tiêu hao hết, anh ấy nhanh chóng chìm vào giấc ngủ... Khi tỉnh dậy thì đã là sáng sớm.
An Nhiên không còn nằm trên giường nữa, vậy mà Lâm Hi nằm trong lòng anh ấy.
Cơ thể cậu nhóc ấm áp, khuôn mặt nhỏ nhắn dán vào ngực anh ấy, một bàn tay nho nhỏ vẫn đặt trên vai bố, cậu nhóc ngủ ngon lành.
Hoắc Doãn Tư mải mê nhìn cậu bé một lúc lâu.
Anh ấy đứng dậy, rửa mặt sơ qua rồi bước ra ngoài, không ngờ trong nhà lại có thêm một người khác.
Lâm Bân, con trai của dì Lâm.
Lúc này hắn đang ngồi ở bàn ăn mặt mày vui vẻ hớn hở nói với An Nhiên về chuyện làm ăn kinh doanh của mình, đang nói đến cao hứng, hắn nhìn thấy Hoắc Doãn Tư từ phòng An Nhiên đi ra, không khỏi sửng sốt một chút.
Vài giây sau hắn hoàn hồn, lập tức đứng dậy: “Là em rể sao! Anh là anh trai của An Nhiên, mọi người đều gọi anh là anh Bân.”
Dì Lâm mang bữa sáng ra bàn, vừa lúc nghe thấy.
Bà lén nhéo con trai mình, liếc hắn một cái, sau đó cười nói với Hoắc Doãn Tư: “Miệng nó toàn nói gì đâu, ngài đừng để ý!”
Hoắc Doãn Tư hơi để bụng.
Không phải Lâm Bân gọi anh ấy là em rể, mà với tư cách là một người đàn ông, anh ấy không hy vọng những người đàn ông khác đến quá gần người phụ nữ của mình, đặc biệt là bọn họ không cùng huyết thống.
Nhưng một người ngồi ở địa vị cao như anh ấy lại rất giỏi giả vờ.
Hoắc Doãn Tư ngồi xuống, khẽ mỉm cười: "Không sao đâu dì Lâm!"
Anh ấy tùy ý thảo luận một vài chuyện làm ăn với Lâm Bân, Lâm Bân vui vẻ như vớ được bảo bối, vừa nói chuyện vừa hầu hạ Hoắc Doãn Tư... Đừng nói là dì Lâm, chính An Nhiên cũng không nhìn không nổi bộ dáng chân chó của hắn!
Hoắc Doãn Tư lại chỉ cho hắn một ít cổ phiếu.
Lâm Bân rót trà cho anh ấy, mở miệng một tiếng Doãn Tư, hai tiếng Doãn Tư, gọi như thân thiết lắm.
Dì Lâm trong lòng có hơi lo lắng, nhưng cũng rất vui mừng, thậm chí bà còn cảm thấy có chút áy náy không thể giải thích được đối với An Nhiên, sợ con mình sẽ ảnh hưởng đến tình cảm giữa An Nhiên và Hoắc Doãn Tư.
An Nhiên thì lại nghĩ khác.
Đợi đến lúc Hoắc Doãn Tư quay về phòng ngủ thay quần áo đi đến công ty, anh ấy từ trong tủ lấy ra một chiếc cà vạt, An Nhiên bước vào đóng cửa phòng lại, anh ấy biết là cô nên nhẹ nhàng cười: “Sao vậy, em muốn giúp anh thắt cà vạt hả?”
An Nhiên mím môi dưới.
Cô nhỏ giọng: “Vừa rồi anh có ý gì?”
Hoắc Doãn Tư chậm rãi thắt cà vạt, nhìn cô rồi hỏi: “Em sợ anh làm hại hắn à? Hắn là con trai dì Lâm, sao anh có thể làm hại hắn được? Mấy cái cổ phiếu đó chắc chắn sẽ tăng vào tuần tới, tất nhiên, điều kiện tiên quyết là hắn không quá tham lam thì sẽ không mắc bẫy... An Nhiên, anh làm vậy là sai sao?"
An Nhiên không thể phản bác được.
Cô không nói gì nữa, chỉ lẳng lặng lẽ nhìn anh ấy, nhìn anh ấy xuất hiện trong cuộc sống và thế giới của cô, cô không thể cưỡng lại được... Chuyện bắt đầu từ khi nào, hình như là lúc bố mẹ nhà họ Hoắc xuất hiện, mối quan hệ của cô và Hoắc Doãn Tư tựa hồ khác biệt.
Có lẽ mọi chuyện bắt đầu từ khi anh ấy nói chia tay với Tôn Điềm.
An Nhiên cảm thấy có chút tự ti.
Trong thâm tâm cô cũng biết rằng phần lớn nguyên nhân khiến bọn họ rơi vào hoàn cảnh như này là do tình yêu nam nữ... Nói trắng ra là anh ấy dùng chính mình để quyến rũ cô, mà cô cũng có tình cảm với anh ấy, nếu không có trói buộc của đạo đức, bọn họ đã dễ dàng nối lại tình xưa, củi khô bốc cháy.
Hoắc Doãn Tư thắt cà vạt chỉnh chủ, nhẹ nhàng đi tới sờ mặt cô.
Anh ấy thì thầm: “Chỉ cần em yêu cầu, anh có thể ra tay giúp hắn! An Nhiên, em cũng muốn dì Lâm vui vẻ phải không?”
An Nhiên cười cười: "Hoắc Doãn Tư, lòng tốt của anh là có điều kiện phải không?"
Anh ấy không phủ nhận.
Trời sinh anh ấy là thương nhân, mười tám tuổi đã bị bố ruột ném ra nước ngoài tự sinh tự diệt, nếu không mở ra một con đường máu vinh quang ở con phố kia, anh ấy không có tư cách trở về tiếp quản tập đoàn Hoắc thị.
Anh ấy là như vậy, Trương Trùng Quang và Lục Thước cũng đều như thế!
Mai sau này, Lục Trầm, Lâm Hi con anh ấy cũng đều sẽ đi theo con đường này.
Nhưng hiện tại, anh ấy không muốn hù dọa An Nhiên, bởi vì quan niệm nuôi dạy con của An Nhiên rõ ràng khác hoàn toàn với anh ấy, trong mắt An Nhiên, Lâm Tịch yếu đuối, ngây thơ đáng yêu, nhưng trong người Lâm Hi lại mang dòng máu nhà họ Hoắc, nên là dù cho cậu bé có dễ thương đến thế nào thì trong nền giáo dục ưu tú, cũng sẽ trở nên khác biệt với những người bình thường.
Hoắc Doãn Tư không muốn tranh cãi với cô, cúi người hôn cô, ôn nhu nói: “Bên ngoài tuyết rơi dày, anh lái xe đưa em đến công ty.”
Nói xong anh ấy cau mày.
Có lẽ là đang nghĩ tới Cố Vân Phàm, nghe Cảnh Thụy nhiều chuyện, nói rằng người kia và Lý Tư Ỷ qua lại hai ba năm, gần đây mới chia tay, Hoắc Vân Tư là đàn ông, ít nhiều có thể cảm nhận được sự thay đổi của An Nhiên là bởi vì ai.
Là đàn ông đều sẽ cảm thấy khó chịu.
Nhưng anh ấy lựa chọn không đề cập đến chuyện này.
An Nhiên cũng lấy một chiếc áo khoác trong tủ ra, lúc rút ra, cô thấy quần áo của anh ấy đan xen với quần áo của mình, không khỏi sửng sốt, tim đập nhanh loạn nhịp trong giây lát, mặc áo khoác vào, cô nhỏ giọng nói: “Anh không nhất thiết phải đến đây ở."
Hoắc Doãn Tư cẩn thận suy ngẫm lời nói của cô.
Anh ấy không phải kẻ ngốc, cô không chịu nhận chiếc nhẫn kim cương của anh ấy, không chịu chuyển đến chỗ của anh ấy, cũng không muốn chung sống cùng anh ấy.
Trong lòng cô cũng không chấp nhận anh ấy.
Đêm qua chỉ là nhất thời hưng phấn, trong lòng cô có chút hối hận, nhưng phụ nữ rụt rè khiến cô không nói nên lời.
Hoắc Vân Tư cười nhạt.
Anh ấy nghiêng người hôn lên khóe miệng cô: "Lái xe cẩn thận! Tối về sớm một chút, cùng nhau ăn cơm nhé!"
An Nhiên miễn cường cười cười.
Lúc này vừa hay Lâm Hi thức dậy, Hoắc Doãn Tư đi qua đùa giỡn với cậu nhóc kia một lát, Lâm Hi thật sự quấn lấy anh ấy.
Đúng tám giờ, An Nhiên ra khỏi cửa.
Hoắc Doãn Tư vẫn đang đùa giỡn với Lâm Hi.
An Nhiên xuống lầu, mở cửa ngồi vào trong xe, cô lặng lẽ nhìn tuyết ngoài trời qua cửa sổ xe... Mãi một lúc sau, cô mới khởi động xe, nhưng cô đỗ xe ở ven đường, cách nhà khoảng một cây số, cô đi vào hiệu thuốc, mua một hộp thuốc.
Trở lại xe, cô mở cốc giữ nhiệt, lấy thuốc ra uống.
Là thuốc tránh thai.
Năm đó, sau khi quan hệ với Hoắc Doãn Tư cô cũng uống thuốc, nhưng không biết có phải mua phải hàng giả hay không, vậy mà cô vẫn có thai...
Thuốc có hơi đắng, An Nhiên uống xong, ngây người trong xe một lúc mới lái xe rời đi.
Cách đó không xa, một chiếc Bentley màu trắng đang đậu ở đó.
Ngón tay thon dài của Hoắc Doãn Tư cầm vô lăng, lặng lẽ nhìn An Nhiên đi vào hiệu thuốc rồi đi ra, cô ngồi trong xe khoảng mười phút mới rời đi, anh ấy có thể đoán được cô mua thuốc và uống thuốc gì.
Là thuốc tránh thai!
Từ lúc cả hai phát sinh quan hệ tối hôm qua đến tận bây giờ, bọn họ ở chung với nhau lâu như vậy, cô không nói một lời mà lựa chọn tự mình uống thuốc, suy nghĩ của cô không thể rõ ràng hơn nữa.
Hoắc Doãn Tư cụp mắt xuống: cô nhất định xem anh ấy là đối tượng tình một đêm, vậy mà anh ấy còn cho rằng cô đã mềm lòng, muốn cùng anh bắt đầu lại lần nữa, kỳ thực anh ấy chẳng là gì cả!
Anh ấy rất muốn biết trong lòng An Nhiên mình có chút trọng lượng nào không.
Cô định nghĩa mối quan hệ của họ hiện tại là như thế nào!
An Nhiên lái xe một tiếng mới đến công ty, hơi muộn một xíu.
Vừa vào văn phòng, Cố Vân Phàm gọi máy nội bộ kêu cô vào. An Nhiên mở cửa bước vào, Cố Vân Phàm đang nói chuyện điện thoại thì thấy cô vào, nói vài câu rồi cúp máy.
Ông ta rút một điếu thuốc ra châm lửa: “Người của công ty Trung Thiên đã đến! Công ty chúng ta không phải là công ty duy nhất ở thành phố B muốn giành được mối làm ăn này, có rất nhiều người muốn cướp lấy, đêm nay có một bữa tiệc, cô đi với tôi!”
Ông ta rít hai hơi: “Chuyện làm ăn của công ty bên kia, An Nhiên, sang năm tôi phải quay lại trụ sở chính ở thành phố H, nơi này nhất định phải có người trông coi!”
Cố Vân Phàm đứng dậy, đi đến bên cạnh An Nhiên, vỗ nhẹ vai cô.
An Nhiên hiểu ý của ông ta.
Cố Vân Phàm rít một hơi thuốc dài: “Chuyện này xong xuôi, tôi cho cô một phần trăm cổ phần trên danh nghĩa của Cố thị!”
Ông ta bồi dưỡng An Nhiên, thưởng thức An Nhiên, tự nhiên không hoàn toàn là vì tình cảm riêng.
Cố Vân Phàm xuất thân thấp kém, trở về nhà họ Cố cũng không dễ dàng gì mới có được chỗ đứng vững chắc, ông ta cần tâm phúc, An Nhiên chính là tâm phúc ông ta bồi dưỡng, đương nhiên, ông ta cũng biết tình cảm của An Nhiên và Hoắc Doãn Tư.
Ông ta vùi điếu thuốc rồi nói: “An Nhiên, thứ cô cầm trong tay mới thật sự là của riêng cô!”
An Nhiên hiểu được sự thật này.
Nếu là ba năm trước, lời đề nghị này của Cố Vân Phàm đối với cô không có chút hấp dẫn nào, nhưng bây giờ cô có Lâm Hi cần phải chăm sóc, hơn nữa năm đó lời Hoắc Doãn Tư nói rằng cô không xứng, cô vẫn luôn ghi nhớ, không bao giờ quên.
Cái gì cũng không có, làm sao xứng với tình cảm!
An Nhiên gật đầu: "Tổng giám đốc Cố, tôi hiểu rồi!"
Ánh mắt Cố Vân Phàm rơi vào trên mặt cô, ông ta lặng lẽ nhìn cô rất lâu... Ông ta tựa hồ đang nhớ kỹ cái gì đó, nhưng cuối cùng ông ta chỉ cười nói: "Được rồi, cô ra ngoài làm việc đi!"
An Nhiên rời đi.
Cố Vân Phàm dựa vào bàn làm việc, châm một điếu thuốc khác, vừa nhả khói vừa nhớ đến Lý Tư Ỷ.
Nhưng mà cũng chỉ mỉm cười.
Năm giờ chiều, Hoắc Doãn Tư gửi tin nhắn cho An Nhiên [Mấy giờ em tan làm?]
Lúc này An Nhiên mới nhớ tới lời mời của anh ấy lúc sáng.
Đêm nay sợ là anh ấy lại muốn đến chỗ cô, cô nghĩ nghĩ rồi trả lời: [Tối nay có tiệc, em không thể từ chối được.]
Hoắc Doãn Tư không làm khó cô.
Anh ấy ngồi trên ghế da nghịch điện thoại di động, thư ký Nghiêm ở bên cạnh nhẹ nhàng nhắc nhở: “Là dự án của Trung Thiên, tổng giám đốc Hoắc ngài quên rồi sao? Đầu tư rất lớn, lợi nhuận khoảng hai mươi tỷ đồng, Cố Vân Phàm rất coi trọng chuyện làm ăn này."
Hoắc Doãn Tư xoay chiếc ghế, không nói tiếng nào.
Thư ký Nghiễm cũng không dám nói gì, không biết vì sao chị lại cảm thấy tổng giám đốc Hoắc đây là đang ghen nhỉ?
Uống dấm chua của tổng giám đốc Cố?
Tổng giám đốc Cố lớn hơn An Nhiên gần hai mươi tuổi, sao có thể có quan hệ gì, hơn nữa gần đây không phải giữa tổng giám đốc Cố và Lý Tư Ỷ xảy ra scandal gì sao?
Câu lạc bộ Khai Vân.
Cố Vân Phàm dẫn An Nhiên đi xã giao, ông ta quyết tâm giành lấy vụ này nên đưa ra điều kiện rất tốt, đối phương cũng rất hài lòng.
Ngoài ra, hiếm có công ty nào ở trong nước đáng tin cậy hơn Cố thị.
Công việc kinh doanh này, sau bữa ăn kéo dài bốn giờ đồng hồ, trên cơ bản đã được giải quyết và chỉ cần ký một hợp đồng nữa thôi.
Cố Vân Phàm đã uống rất nhiều.
Với tư cách là thư ký của ông ta và là người phụ trách dự án này, An Nhiên cũng uống rất nhiều... Mười hai giờ đêm, sau khi tiễn hết người của Trung Thiên về, An Nhiên tựa vào bồn rửa mặt, cố gắng tỉnh táo trở lại.
Người ngoài chỉ biết cô là tâm phúc bên cạnh tổng giám đốc Cố, nhưng để có được ngày hôm nay, chỉ có cô mới biết mình đã hy sinh bao nhiêu!
Cô phải chịu đựng không ít khổ sở.
Cố Vân Phàm dựa vào tường, chăm chú nhìn An Nhiên, nhìn bờ vai gầy gò và chiếc cổ mềm mại của cô, nhìn cô thật lâu, ông ta ngửa đầu nhẹ nhàng nhả ra làn khói.
Có lẽ vì uống quá chén nên cuối cùng ông ta cũng nói ra sự thật.
Sau khi An Nhiên ở bên cạnh ông ta ba năm.
Ông ta mở miệng khàn giọng nói: “An Nhiên, dự tính ban đầu đối với cô không phải như thế này!”
An Nhiên say, nhưng không phải không còn biết gì.
"Tổng giám đốc Cố, ngài say rồi!"
Cô xoay người lại nhìn ông ta, muốn chặn lại lời ông ta, nhưng Cố Vân Phàm xua tay: "An Nhiên, để tôi nói hết!"
Ông ta kẹp điếu thuốc giữa hai ngón tay và rít một hơi thật dài.
Ông ta nói: “Tôi chưa bao giờ mâu thuẫn như vậy! Một mặt là tôi mong cô và Doãn Tư có thể quay lại với nhau, dù sao hai người cũng có một đứa con, nhưng mặt khác, tôi cũng hy vọng sau khi về nước cậu ấy đính hôn càng sớm càng tốt, như vậy cô và cậu ấy vĩnh viễn không thể quay lại bên nhau. Cho dù sau này cậu ấy biết đến sự tồn tại của Lâm Hi, nhà họ Hoắc cũng sẽ không cho phép cậu ấy hủy hôn và tái hợp với cô lần nữa, bởi vì nhà họ Hoắc không thể nào bỏ được người kia! Nhưng sau khi Hoắc Doãn Tư quay về, trước khi kết hôn, cậu ấy đã gặp lại cô!”
"Tổng giám đốc Cố!"
Cố Vân Phàm cười cười: "Như vậy cũng rất tốt! Đỡ cho tôi phải rối rắm!"
Ông ta bước tới, giơ tay lên tựa như muốn vuốt tóc cô.
Lúc này mũi ông ta hơi chua xót, ông ta đối xử với An Nhiên không tệ nhưng cũng không tính là tử tế... Những gì cô có được bây giờ là do cô đã vất vả, cố gắng từng ngày, cho nên ông ta mới có thể để mắt đến cô.
An Nhiên muốn tránh né, nhưng cô lại do dự không làm như thế.
Đối với Cố Vân Phàm, cô có một loại tình cảm ái mộ như bố của mình.
Chính là người đàn ông này đã kéo cô ra khỏi vực thẳm, cho cô tất cả và khiến cô tái sinh.
Ông ta đối với cô giống như một người trưởng bối, hiện tại vị trưởng bối này có lẽ có chút thương cảm, An Nhiên biết, cô muốn nói chuyện không phải vì mình, ánh mắt cô ngưng động..
Đối diện nhà vệ sinh, Hoắc Doãn Tư đang lặng lẽ đứng đó.
Anh ấy lặng lẽ nhìn An Nhiên, lặng lẽ nhìn Cố Vân Phàm, nhìn thấy dáng vẻ hai người ở chung một chỗ.
Chưa nói trời tối, không khí lúc này cực kỳ ám muội.
Đó là một loại đồng cảm giữa tình cảm nam nữ.
Cho đến hôm nay, ngay cả Hoắc Doãn Tư cũng chưa nhận được gì từ An Nhiên, nhưng Cố Vân Phàm thì có.
Lúc này, Hoắc Doãn Tư có thể nhìn thấy được.
Trong lòng An Nhiên, địa vị của Cố Vân Phàm đã vượt qua chính mình.
Thân là người thừa kế của nhà họ Hoắc, anh ấy đương nhiên sẽ không vứt bỏ thân phận mà lao vào ẩu đả với Cố Vân Phàm ngay tại đây, anh ấy chỉ bình tĩnh nói với An Nhiên: “Anh chờ em ở trong xe.”
An Nhiên cũng nhìn anh ấy.
Cố Vân Phàm ôm trán nói: "Doãn Tư! Nghe tôi nói..."
Giọng điệu của Hoắc Doãn Tư lạnh lùng: “Tôi phải cảm ơn chú Cố đã chăm sóc An Nhiên trong những năm này!”
Anh ấy nói xong xoay người bỏ đi.
Cố Vân Phàm quay đầu nhìn An Nhiên, thở dài: "Tôi đã gây phiền phức cho cô rồi phải không? An Nhiên, bây giờ cô có thể lựa chọn từ chức..."
Về phần nên đưa cho cô cái gì, ông ta sẽ cho cô.
An Nhiên lắc đầu: "Tôi sẽ không từ chức."
Cô nhìn Cố Vân Phàm vẻ mặt khó chịu sau khi uống quá nhiều, nhẹ nhàng nói: "Tổng giám đốc Cố, thực ra ngài đã sai rồi! Ngài cho rằng khi trở lại thành phố H, ngài không thể bỏ qua tôi, nhưng tôi muốn hỏi ngài, nếu Lý Tư Ỷ bị đối xử như tôi, ngài có nguyện ý uống rượu không?"
Cố Vân Phàm hơi giật mình.
An Nhiên mở vòi nước, tạt nước lạnh vào mặt cô, sau đó bình tĩnh nói: "Ngài không muốn buông tay phải không? Tổng giám đốc Cố, trong lòng ngài ai quan trọng hơn cần tôi nói ra sao? Ngài và Lý Tư Ỷ còn có rất nhiều người trong công ty, khẳng định đều cho rằng tôi ỷ lại ngài xem trọng mới có thể vui vẻ trong công ty, thật ra không phải như thế! Sở dĩ tôi vẫn còn làm việc bên cạnh ngài là bởi vì Lý Tư Ỷ… Đương nhiên ngài cũng không đối xử tốt với cô ấy.”
"Tổng giám đốc Cố, không thèm quan tâm mới để cô ấy xuất hiện bên ngoài."
“Thật sự quan tâm, tốt nhất là nhốt ở nhà, không để người khác nhìn thấy.”
Cố Vân Phàm không nói gì, chỉ nhìn An Nhiên.
Lúc này ông ta không thể nói rõ được cảm xúc của mình lúc này như nào, phải chăng ông ta đã quá khắt khe đối với cô?
An Nhiên bình tĩnh lại, cô nói: "Tôi gọi tài xế đưa ngài về nhà."
Cố Vân Phàm bình tĩnh nói: "Tôi muốn ở một mình!"
Sau khi An Nhiên xác định ông ta không sao, cô đi qua bên cạnh gọi điện lái xe, xong hết mới rời đi.
Cô đến đây bằng ô tô của công ty, lúc này đã là nửa đêm, taxi rất ít.
Khi xuống lầu, cô nhìn thấy một chiếc Bentley màu trắng đang đậu bên đường.
An Nhiên suy nghĩ một chút, sau đó bước tới mở cửa xe, cô ngồi vào trong, nhìn thấy Hoắc Doãn Tư đang hút thuốc, cô không nói gì... Chờ một lúc lâu, Hoắc Doãn Tư mới nói: "An Nhiên, quan hệ của chúng ta hiện tại là bạn giường đúng không?”