Cô thấp giọng nói: "Không còn sớm nữa, em dẫn anh đến phòng khách!"
Nhưng Lục Khiêm lại bế cô lên, đi về phía giường.
Minh Châu kinh ngạc.
Cô đánh vào vai của ông: "Lục Khiêm anh làm gì đó!"
Ông đặt cô vào trong chăn, sau đó thuận theo cơ thể của cô sờ đến chân của cô, rất lạnh, ông lấy bàn tay hơ nóng cho cô... Trong lúc đó cô luôn đỏ mắt nhìn ông.
Lục Khiêm cúi đầu nhìn cô: "Anh sẽ ngủ ở đây!"
Minh Châu xoay mặt đi chỗ khác: "Anh ngủ phòng khách!"
Lục Khiêm không nói gì, từ trên giường đi xuống nhẹ nhàng đi đến nhà vệ sinh.
Ở đây còn có một bộ áo tắm của ông, ông tắm xong thì thay vào.
Đè lên giường, Minh Châu quay lưng lại với ông, ông nhẹ nhàng ôm cô vào lòng.
Cơ thể của Minh Châu hơi cứng đờ.
Cô thấp giọng: "Anh đừng đụng em!"
Ông mong cô có thể hiểu ông, nhưng ông cũng biết điều này rất không có lý lẽ.
Những năm nay, ông cho cô quá ít rồi.
Ông im lặng.
Minh Châu im lặng khóc.
Điều cô trách ông là rõ ràng bọn họ có thể hạnh phúc nhưng lại lại dây dưa vào thị phị. Rõ ràng ông là người thông minh như thế không thể nào không biết tâm tư của Lam Tử Mi nhưng ông vẫn bước vào.
Trong đêm khuya vắng lặng.
Ông thấp giọng nói một tiếng: "Xin lỗi!"
Minh Châu không trả lời, chỉ là vai gầy run rất lợi hại.
tê.
Buổi sáng ngày hôm sau.
Lục Khiêm tỉnh dậy đã là tám giờ sáng.
Tay vừa sờ thì thấy bên cạnh không có người.
Ông ngồi dậy thay đồ, trực tiếp chạy xuống lầu một.
Ở nhà ăn, Hoắc Minh đang ngồi xem báo.
Áo sơ mi đen, quần tây xám đậm, tóc ngắn được cắt chỉnh
Cả người đều vô cùng rạng rỡ.
Ngồi bên cạnh anh có Sùng Quang, Tiểu Hoắc Tây, Doãn Tư còn có Thước Thước.
Rõ ràng đều là con nít nhưng Hoắc Minh lại có cách để bọn chúng ngồi yên tự mình ăn cơm hơn nữa còn chăm sóc lẫn nhau, rất sạch sẽ.
Đặc biệt là Hoắc Doãn Tư, đó chính là đồ chơi dành riêng cho Hoắc Tây.
Nhìn thấy Lục Khiêm xuống lầu, Hoắc Tây vui vẻ gọi một tiếng ông cậu.
Lục Khiêm bế cô gái nhỏ lên, ngồi bên cạnh Lục Thước.
Tiểu Thước Thước buồn bã.
Cậu bé cũng gọi một tiếng ông cậu theo, Lục Khiêm không có nổi giận mà là nhẹ nhàng xoa đầu của cậu bé: "Là mẹ kêu gọi vậy sao?"
Lục Khiêm củi mặt xuống.
Lục Khiêm mắng một tiếng đồ ngốc, lại hỏi: "Vết thương còn đau không?"
Tiểu Thước Thước lắc đầu.
Cậu bé có chút thất vọng nói: "Chỉ là phải hơn nửa tháng mới được đi học"
Lục Khiêm an ủi mấy câu.
Lúc này Hoắc Minh gấp báo lại, có chút lười nhác nói: "Cậu, tối hôm qua ngủ ngon không?"
Lục Khiêm không có tâm trạng nói chuyện phiếm với anh.
Nhưng Hoắc Minh lại rất hứng thú.
Anh kiêu ngạo uống một ngụm cà phê đen, cố ý xem thường: "Cậu bôn ba mệt mỏi, nhớ chăm sóc lại nhan sắc một chút! Quên nói với cậu, thật ra Minh Châu yêu cái đẹp, nếu người già như cậu không chăm chút bề ngoài cho đẹp thì e là kết hôn không thành đâu!"
Lục Khiêm hận cái miệng này của anh!
Hoắc Minh tiếp tục uống cà phê, khoé môi cong lên.
Lúc này, Ôn Noãn đi xuống.
Cô mang thai cơ thể nặng nề, mỗi ngày thức dậy tương đối trễ, con cái trong nhà cơ bản đều là Hoắc Minh chăm sóc.
Thấy cô đi xuống.
Hoắc Minh lập tức đứng dậy đỡ cô, không còn dáng vẻ như ban nãy.
Lục Khiêm nhìn thấy ngưỡng mộ.
Ôn Noãn ngồi xuống, nhẹ nhàng gọi tiếng cậu.
Lục Khiêm rất thương cô, nhẹ nhàng nói: "Làm phiền con với Minh rồi!"
Ôn Noãn cười mỉm.
Cô nói: "Nghe nói cậu phải thưa kiện, ý của Minh là vụ kiện này để anh ấy lo."
Lục Khiêm có chút bất ngờ.
Hoắc Minh tiện tay lật tờ báo, giọng nói nhàn nhạt: "Cháu là vì Minh Châu!"
n tình này, Lục Khiêm vẫn phải nợ.
Dùng bữa sáng xong, ông cùng Hoắc Minh vào phòng sách, thảo luận về vụ án.
Trong phòng sách chỉ có hai người đàn ông, đương nhiên không thể thiếu việc nhả khói.
Nói về vụ án xong, ngón tay dài của Hoắc Minh nhẹ nhàng phủi nhẹ tàn thuốc, đôi mắt của anh hơi híp lại hỏi: "Minh Châu còn giận dỗi với cậu sao? Cậu, chuyện này cháu có thể hiểu con bé nhưng cháu cũng có thể hiểu cho cậu!"
Lục Khiêm không phải muốn dây dưa với Lam Tử Mị, ông là không buông được con của Lục Quân.
Chuyện của đàn ông với đàn ông cơ bản giống nhau.
Nhưng anh chuyển chủ đề, lại nói: "Nhưng cháu chỉ có một đứa em gái, vì vậy cháu cũng chỉ cho cậu cơ hội một lần! Có thể giúp cháu đã giúp rồi, còn về sau này của hai người thì phải tự xem hai người rồi!"
Kết quả tệ nhất chính là: Anh nuôi Minh Châu cả đời.
Lục Khiêm cũng híp mắt nhìn Hoắc Minh.
Ông còn nhớ thằng nhóc này biết chuyện của ông với Minh Châu là người đầu tiên xông đến thành phố C đánh nhau một trận với ông.
Năm tháng đã cho Hoắc Minh trưởng thành, nho nhã.