Khoé mắt đuôi mày của Hoắc Minh đều là những tiêu chuẩn của một người đàn ông trưởng thành và phong lưu.
Anh thảo luận với Hoắc Chấn Đông về vàng và chứng khoán, nhìn không ra đang thực hiện hành vi đê tiện nào ở dưới bàn ăn, Ôn Noãn lặng lẽ nắm lấy tay anh, đề phòng anh làm bậy.
Lát sau, anh nhẹ nhàng nắm lấy tay của cô, mười ngón đan xen.
Sắc mặt của Cố Trường Khanh trắng nhợt như tờ giấy.
Hắn không ngờ sẽ có một ngày, người mà hắn không cần lại có thể khiến hắn đau đớn khó chịu như thế.
Ăn xong, cùng ngồi uống trà.
Người đàn ông bàn về chuyện làm ăn, những chuyện trên thương trường, phụ nữ thì tâm sự về chuyện cá nhân.
Bà Hoắc vô cùng phấn khích.
Bà định chờ lát nữa sẽ cùng đi ra ngoài với Minh Châu và Ôn Noãn.
Dạo quanh trung tâm thương mại, rồi giả vờ đến quán mà mấy chị em thường ngồi.
Tết Nguyên Đán, không phải nên mang con dâu ra khoe khoang sao?
Bà Hoắc lên lầu thay quần áo, trùng hợp người giúp việc chạy lại thông báo.
“Thưa ông, có ông Kiều đến đây.”
Hoắc Chấn Đông có chút kinh ngạc: “Là Cảnh Niên sao? Ông ấy không ở Anh Quốc à!”
Kinh ngạc đến sửng sốt, ngay lập tức ông vẫn bước đến cửa nghênh đón.
Là Tết Nguyên Đán nhưng sắc mặt của Kiều Cảnh Niên hốc hác, trông không ổn chút nào.
Ông ta bước vào phòng khách thì thấy Ôn Noãn, tự nhiên như là con dâu nhà họ Hoắc, thần sắc ông hơi thu lại, muốn nói gì đó nhưng khó mở miệng.
Hoắc Chấn Đông phân phó người giúp việc bưng trà lên.
Kiều Cảnh Niên uống một ngụm trà, ông ấy mới bình tĩnh lại.
Nhưng lời đến bên miệng ông ấy lại do dự, dù sao nhìn Hoắc Minh giống như đã đưa ra quyết định… Ông ấy nhắc lại chuyện này khó tránh khỏi có chút quá đáng.
Nhưng Kiều An chính là đứa con gái duy nhất của ông ấy, khó nói đến đâu vẫn phải nói ra.
“Chấn Đông… Con bé Kiều An muốn ly hôn!”
“Con bé bị chồng bạo lực gia đình đánh gãy hai cái xương sườn, tinh thần cũng không tốt lắm, tôi và Tố Dung mang con bé về thành phố B để tịnh dưỡng. Chắc chắn phải ly hôn, nhưng thân phận đối phương đặc biệt, tôi tính nhờ Hoắc Minh giúp khởi tố vụ kiện này…hơn nữa giải thích cho Kiều An thông suốt, lời cậu ấy nói Kiều An có thể lắng nghe một chút.”
Kiều Cảnh Niên nói xong, ánh mắt tha thiết.
Chuyện này, Hoắc Chấn Đông chưa đồng ý ngay.
Hôm nay là lần đầu tiên Ôn Noãn chính thức đến nhà chơi, ông không thể làm rét lạnh trái tim con gái nhà người ta được.
Hoắc Chấn Đông đắn đo mãi.
Kiều Cảnh Niên lại chờ không được.
Ông ta nhìn Hoắc Minh với đôi mắt đẫm lệ: “Minh à, cháu coi như giúp đỡ chú Kiều một tay đi, chú và thím chỉ có một đứa con gái là Kiều An, nếu như con bé xảy ra chuyện thì mẹ của nó sẽ không chịu nỗi đả kích này!”
Hoắc Minh còn chưa lên tiếng, nhưng toàn thân Ôn Noãn đã lạnh ngắt!
Hoắc Minh liếc nhìn cô.
Anh cười nhạt: “Chú Kiều, chú cảm thấy việc cháu giúp chú khởi tố vụ kiện này, thích hợp sao?”
Dưới tình thế cấp bách, lỡ lời nói ra.
Ông ta nói: “Minh à, chú biết cháu còn tình cảm với Kiều An!”
Bầu không khí sượng trân.
Không ai nghĩ tới Kiều Cảnh Niên đứng trước mặt Ôn Noãn, nói ra được những lời vô duyên như này.