Sắc mặt Cổ Trường Khanh trầm xuống.
Dì Nguyễn đã đoán được nguyên nhân, bà ấy thở dài rồi cho hắn vào.
Đúng lúc này, ôn Noãn từ phòng ngủ đi ra, nhìn thấy cố Trường Thanh, cô có hơi giật mình.
Hai nhà có quan hệ tốt, cô cũng thích cố Trường Khanh.
Có điều hai người họ lại không đi xa hơn được.
Ôn Noãn đứng sững một lúc mới nhỏ giọng hỏi: “Anh đến tìm bố em à?”
Cố Trường Khanh nhìn chằm chằm ôn Noãn.
Ánh mắt hắn sáng rực, giống với lần đầu thấy cô, hắn cũng nhìn kỹ từng tấc da thịt từ đầu đến chân của cô như thế.
ở nhà, Ôn Noãn mặc một bộ đ’ô ngủ ngắn.
Cánh tay cô trắng nõn, chân vừa thon vừa dài, mái tóc nâu trà buông xõa trên đầu vai, cô còn đeo một cặp kính gọng tròn màu cà phê, trông rất trẻ trung dịu dàng.
Cô rất xinh đẹp!
Nhưng cố Trường Khanh của trước đây chỉ
quan tâm đến giá trị lợi dụng của cô.
Bây giờ lại đột nhiên xuất hiện một người đàn ông có ý đồ với ôn Noãn, sau khi giải quyết mọi vấn đề của tập đoàn cố thị, hắn như mới bắt đầu nhìn thẳng vào ôn Noãn, chú ý đến cô gái luôn ở bên cạnh mình đây.
Trước đây cho rằng cô quá nhạt nhẽo, hắn cũng không mấy hứng thú.
Hôm nay, chiếc bánh thơm ngon mềm mại này đã sắp bị người khác ăn mất.
Cổ Trường Khanh luyến tiếc rồi.
Đây có lẽ là bản tính xấu của đàn ông!
“Chúng ta nói chuyện đi!” cổ Trường Khanh nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của ôn Noãn, nhẹ giọng nói.
Ôn Noãn có chút mơ hồ.
Lúc này, ôn Bá Ngôn cảm thấy bầu không khí không ổn, bèn đi tới nhẹ nhàng nói: “Trường Khanh, chuyện của công ty không liên quan gì đến Noãn Noãn!”
Ánh mắt Cố Trường Khanh vẫn nhìn chằm chằm vào Ôn Noãn.
Hắn nói từng câu từng chữ: “Chú ôn, cháu muốn nói chuyện riêng với cô ấy.”
Ôn Bá Ngôn nhất thời không biết nói gì, rắc
rối rồi đây.
Ôn Noãn quay về phòng lấy áo khoác dệt kim mặc vào, đi ra nhẹ nhàng nói: “Được rồi, chúng ta xuống lầu nói chuyện.”
Vừa bước xuống lầu, cánh tay cô đã bị giữ lại.
“Em thích anh ta?”
Đối mặt với lời chất vấn của cố Trường Khanh, ôn Noãn ít nhiều có đôi phần hốt hoảng, cô quen biết hắn đã lâu, chuyện cô thích hắn mọi người đều biết, nhưng hắn chưa bao giờ thể hiện điều gì.
Cô cũng chưa từng bày tỏ.
Theo lý thuyết, cô ở bên ai cũng không liên quan gì đến hắn.
Huống chi là bây giờ cô vẫn chưa có ý định đó.
ỏn Noãn cố giãy ra nhưng không thể tránh thoát, sức của cố Trường Khanh quả thực mạnh đến kinh người.
“Hoắc Minh sẵn sàng đầu tư vào tập đoàn Cố Thị một tỷ, điều kiện là chú ôn phải đến làm việc cho Hoắc Thị, đây có phải là điều kiện mà em đã thương lượng với anh ta hay không?”
ôn Noãn sửng sốt.
Lòng tự trọng của cố Trường Khanh bị tổn thương, hắn gầm nhẹ: “Trả lời anh!”
Cánh tay ôn Noãn có hơi đau.
Cô hơi hơi chớp mắt.
Thì ra là như vậy, thì ra là vì lòng tự trọng của người đàn ông bị đả kích, hắn chịu không nối nên mới đến tìm cô. Nhưng giữa họ là quan hệ gì? cố Trường Khanh hắn dựa vào đâu mà đối xử với cô như vậy?
Ôn Noãn dứt khoát nói rõ với hẳn.
“Vậy còn anh thì sao, cố Trường Khanh?”
“Anh nghĩthế nào?”
“Anh biết rõ là em thích anh, nhưng anh vẫn cứ lập lờ với em!”
Cố Trường Khanh đối diện với cô, cả hai đều là người trẻ tuổi, hô hấp đều có hơi nóng rực.
Hồi lâu sau, Ôn Noãn khàn giọng hỏi: “Anh thì sao? Trước khi chất vấn em, thật ra thì anh cũng đã có ý chấp nhận rồi, không phải sao?”
Cổ Trường Khanh nghẹn họng.
Hắn thấy bối rối vì mình bị nhìn thấu.
Kế hoạch ban đầu của hẳn là yêu đương với
ôn Noãn, lấy được toàn bộ lòng tin ôn Bá Ngôn, tương lai mấy năm sau cố Thị có thiếu hụt vài trăm triệu thì tất cả đều sẽ do ôn Bá Ngôn gánh lấy.
Nhưng bây giờ mọi thứ loạn cả rồi…
Khủng hoảng của tập đoàn cố Thị đã được giải quyết, đáng lẽ hắn phải mừng rỡ, phải vui vẻ chúc phúc cho Ôn Noãn, thế nhưng hắn lại không thể chấp nhận được cách thức này.
Trước khi đến đây, hắn còn không biết mình muốn cái gì!
Ôn Noãn đã đánh thức hắn!
Dưới ánh đèn đường mờ ảo, cổ Trường Khanh đứng thẳng, hồi lâu sau mới khàn giọng nói: “Em về trước đi.”
Ôn Noãn cụp mắt xuống.
Cô kéo sát áo khoác vào, chậm rãi đi về nhà.
Gió đêm thổi qua, mũi cô đỏ bừng, khóe mắt cũng hơi nóng lên.
Cô bật khóc.
Bởi vì tình yêu chưa kịp nảy nở này, cô thậm chí còn chưa kịp tỏ tình thì mối tình thầm lặng này đã kết thúc. Cố Trường Khanh lựa chọn thế nào, trong lòng cô đã hiểu rõ.
Dưới tán cây rậm rạp, bóng của cố Trường
Khanh trải dài, trông rất cô đơn.
Hắn nhìn chằm chằm vào bóng lưng của ôn Noãn.
Trong một thoáng, hấn đã muốn gọi cô lại, nói với cô rằng hắn không muốn nhận một tỷ đầu tư kia.
Thứ hắn muốn, chính là cô!
Nhưng cuối cùng hắn đã không làm vậy… chỉ lặng lẽ nhìn ôn Noãn rời đi.
Ôn Noãn về đến nhà, tâm trạng vẫn luôn không tốt.
òn Bá Ngôn vỗ vỗ cô: “Là bố không tốt, bố không đế ý tới tâm trạng của con.”
Ôn Noãn lắc đầu.
Cô ôm lấy Ôn Bá Ngôn, tựa đầu vào vai ông ấy, nhỏ giọng nói: “Con biết bố thương con nhất! Bố làm như vậy là vì cố Trường Khanh không thích con.”
Ôn Bá Ngôn sờ đầu cô: “Ai mà không thích bảo bối nhỏ của bố cơ chứ?”
Dì Nguyễn bưng đồ ăn ra, thấy hai bổ con đang thắm thiết, bà ấy giả vờ không vui: “Bá Ngôn, anh chiều con quá rồi đấy! ôn Noãn cũng đã hai mươi tuổi rồi, con bé có thể tự giải quyết chuyện
của mình.”
Ôn Bá Nham cười khẽ, phản bác: “Em còn không biết xấu hố mà đi trách anh à! Là ai mỗi đêm còn đi đắp chăn cho con?”
Anh một lời em một lời, vậy mà ấm áp vô cùng.
Tâm trạng của ôn Noãn cũng khá hơn, cô ăn hai bát cơm.
Buối tối đi ngủ, cô lăn qua lộn lại hồi lâu, quyết định quên cố Trường Khanh đi.
Ngay khi chuẩn bị ngủ thì điện thoại của cô reo lên.
Một tin nhắn Zalo.
Khi mở ra xem, ôn Noãn thiếu chút nữa đã phụt máu, kích thích quá.
Là một bức ảnh chụp bán thân của một người đàn ông, chụp vô cùng hấp dẫn, từng giọt nước giống như là có thể lăn xuống khăn tắm từ làn da bóng loáng bất cứ lúc nào, còn cả cơ bụng săn chắc kia…
Chủ nhân bức ảnh, là Hoắc Minh.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK