Hoắc Tây run rẩy vô cùng.
Cô cụp mắt xuống, đôi con ngươi đen láy ngấn nước, giống như một con thú nhỏ ngây thơ.
Vốn dĩ Trương Sùng Quang chỉ muốn lấy lòng cô.
Nhưng cô như thế này…
Cậu quả thực muốn nuốt chửng cô!
Dưới sự dày vò của sung sướng và ngọt ngào, Hoắc Táy gần như quên mất mình đang ở đâu, cũng gần như quên mất quá khứ, tất cả những gì cô còn lại chỉ là ba chữ… Trương Sùng Quang!
Mọi thứ bình tĩnh lại.
Trương Sùng Quang ghé sát vào tai Hoắc Tây, hôn lên vành tai non nớt của cô, khản giọng nói: “Em đổ mồ hôi nhiều quá!”
Khiến làn da trơn bóng.
Hoắc Tây còn chưa khôi phục tinh thần lại, cô khẽ thở dốc, đồng tử thậm chí còn không có tiêu cự.
Trương Sùng Quang kìm lòng không đặng mà hôn cô.
Môi răng quyện vào nhau, phải rất lâu cô mới
tỉnh táo lại, chống lên vai cậu, thấp giọng phản kháng: “Trương Sùng Quang…”
“Anh cũng không chê em bấn!”
Cậu áp vào đôi môi mềm mại của cô, hôn một cách dịu dàng và kiên nhẫn. Mấy phút sau, cô cuối cùng cũng không chịu nổi nữa mà nâng người lên phổi hợp với cậu!
Đêm nay ôn nhu và kiều diễm.
Dù cậu không thực sự cho cô nhưng vẫn làm cô thỏa mãn.
Buối sáng, Hoắc Tây thức dậy.
Trương Sùng Quang không còn ở trên giường, trong phòng khách sạn yên tĩnh, Hoắc Táy muốn ngồi dậy mới phát hiện bên cạnh gối có một chiếc hộp nhung.
Một cái hộp nhỏ vuông vắn, rất tinh xảo.
Hoắc Tây cầm lên, mở ra xem.
Đó là một chiếc nhẫn kim cương hình quả lê, nặng khoảng sáu carat, được cắt hoàn hảo và rực rỡ.
Hoắc Tây nhìn hồi lâu.
Cô đeo nó vào ngón đeo nhẫn của mình thử, vô cùng vừa vặn.
Cô lại nằm xuống, giơ tay lên ngắm nhìn hòi
lâu, nhìn thế nào cũng thấy thích.
Cô lấy điện thoại di động bấm sổ của Trương Sùng Quang.
Có lẽ cậu đang họp, điện thoại cúp máy, nhưng ngay lập tức có tin nhắn Zalo: [Có thích không?]
Hoắc Tây không hề dè dặt: [Rất thích.]
Trương Sùng Quang cách một màn hình mỉm cười, trả lời lại: [Luật sư Hoắc thích là tốt rồi.]
Hoắc Tây biết cậu bận nên không làm phiền nữa.
Cô ôm gối lăn lộn trên giường vài vòng, rồi lại nghĩ đến đêm qua, không khỏi mặt đỏ tim đập.
Trương Sùng Quang ởtrên giường thật là…
Nhưng cô thích.
Khi người đàn ông ở bên một người phụ nữ, nếu hoàn toàn trong sạch là chuyện không thực tế. Cô thích làm chuyện như vậy với cậu…
Ban đầu Hoắc Tây muốn ở lại thêm hai ngày nữa.
Nhưng ở văn phòng luật có một vụ án xảy ra chút vấn đề nên buổi chiều Hoắc Tây phải quay lại thành phố B.
Dù Trương Sùng Quang không muốn rời đi nhưng cũng không ép cô ở lại.
Ngay trong đêm, cậu gửi tin nhắn Zalo cho Hoắc Tây.
Đó là cảnh đêm bên ngoài cửa sổ sát trần của khách sạn, tất cả ánh đèn neon của thành phố H đều được ghi lại trong ống kính.
Cậu còn thêm dòng chữ: [Một mình khá cô đơn!]
Hoắc Tây làm việc xong thì trở về biệt thự nhà họ Hoắc.
Cô nhìn tin nhắn Zalo cười khúc khích hồi lâu, tình cờ bị Hoắc Minh nhìn thấy rồi lấy điện thoại di động của cô mà xem. Sau khi xem xong, ông chế nhạo: “Có mùi chua của tình yêu!”
Hoắc Tây hừ một tiếng: “Bố ghen tị với con chứ gì!”
Hoắc Minh ngồi đối diện cô, người giúp việc bưng trà nhân sâm cho ông, ông nhấp một ngụm rồi mới chậm rãi nói: “Cứ như bố chưa từng yêu vậy! Nếu bố chưa từng thì con từ đâu đến? Đế bố nói cho con biết, mẹ con yêu bố đến chết đi sống lại, không phải bố thì không lấy chồng!”
Hoắc Tây nhận điện thoại, cười khúc khích: “Mẹ con bị bố bám dai như dĩa thì có!”
Hoắc Minh không phản bác mà còn tự thấy vẻ vang!
Ánh mắt ông rơi vào ngón tay của Hoắc Tây,
nơi chiếc nhẫn kim cương đang tỏa sáng, ông dừng lại hỏi: “Con đã quyết định tiến tới với Sùng Quang?”
Hoắc Tây cũng nhìn chiếc nhẫn, mạnh miệng nói: “Chẳng qua là thấy nó đẹp thôi!”
Hoắc Minh liếc cô: “Mẹ con còn thành thật hơn con!”
Tuy dè bỉu vài câu nhưng trong lòng ông vẫn rất vui vẻ, có lẽ giữa chừng có chút chuyện không vui nhưng cuối cùng hai đứa bé cũng tu thành chính quả. Hoắc Minh uống nửa cổctrà nhân sám rồi đi lên lầu.
Ông nóng lòng muốn bàn chuyện kết hôn với Ôn Noãn.
Tốt nhất là làm xong trong năm nay!
Ngày hôm sau là thứ bảy, Hoắc Doãn Tư và Hoắc Kiều đều ở nhà. Buổi trưa, Lục Thước cũng dẫn Lục Huân và Lục u đến dùng bữa. Tháng nhỏ nên Lục Huân còn chưa lộ bụng, nhưng trước đó Lục Thước vẫn cấn thận chăm lo trước sau.
Từ trước đến nay Hoắc Doãn Tư luôn thích cãi nhau với cậu ấy.
Thế nên có nói mấy câu mỉa mai!
Lục Thước cũng không tức giận, cười nói với Hoắc Minh: “Thật ra năm nay Doãn Tư hai mươi lăm tuổi, đã đến tuổi cưới vợ rồi!”
Ánh mắt Hoắc Minh rơi vào con trai mình.
Trước đây ông vẫn luôn đế tâm đến Hoắc Tây, trái lại không để ý tới thằng nhóc này!
Hai mươi lăm tuổi!
Quả thực đã đến tuổi kết hôn, tức thì Hoắc Minh dự định tìm vợ cho thằng nhóc này. Bản thân cậu không sốt ruột thì để bố mẹ như bọn họ để ý đi!
Hoắc Doãn Tư liếc mắt nhìn Lục Thước: Thật là âm hiếm!
Lục Thước: Có qua có lại mà thôi.
òn Noãn nhìn ra đao quang kiếm ảnh giữa đám con cháu, khẽ mỉm cười: “Ăn cơm thôi! Lục Thước, Tiểu Huân có thai, con chăm sóc con bé nên ngồi bên cạnh con bé đi.”
Lục Thước rất kính trọng bà nên nhanh chóng đồng ý.
Vì thế trong bữa ăn, hầu như tất cả đồ ăn của Lục Huân đều do Lục Thước gắp cho. Cô ấy có hơi ngượng ngùng, huống chi bây giờ bọn họ còn là khách ở nhà người khác!
Lục Thước lại gắp một món ăn khác qua: “Đang suy nghĩ cái gì vậy? Còn suy nghĩ lung tung thì sẽ để cậu mợ tự mình chăm sóc em!”
Lục Huân không dám nói một lời.
Nước mắt lưng tròng.
Hoắc Tây nhịn không được mà nói: “Lục Thước, em thật là giỏi bắt nạt người khác! Thấy Tiểu Huân nhát gan dễ bắt nạt mà thôi!”
Lục Thước tự nhiên nói: “Em xót cô ấy mà!”
Những người khác trong bàn buồn nôn không chịu được!
Hoắc Minh cảm thấy mình già rồi, vô dụng ròi, nói mấy lời ngọt ngào thật sự không bằng đám con cháu này!
Ông cũng cảm thấy Lục Thước thật sự là con ruột của Lục Khiêm.
Năm đó, Lục Khiêm chính nhờ vào cái miệng đó đế lừa em gái quý giá của ông đi.
Lục Thước không hề thua kém bố mình một chút nào.
Hoắc Tây rất quý Lục Huân, sau khi cơm nước xong, mấy cô gái đi đến sảnh hoa nhỏ uống trà trò chuyện. Hoắc Kiều không bản lĩnh nào khác, chuyên môn làm ra một số thứ kỳ quái cho mọi người uống, không thua gì đồ bán bên ngoài.
Đồ uống của Lục Huân lại càng không có bất kỳ thứ gì gây kích ứng và rất phù hợp cho bà bầu.
Cò ấy ăn mặc nhẹ nhàng, uống từng ngụm nhỏ, vẻ mặt cũng nho nhã yếu ớt.
Hoắc Tây nhìn mà ngóng trông.
Chẳng lẽ phụ nữ mang thai đều như vậy sao? Cô cảm thấy Lục Huân đẹp hơn trước rất nhiều.
Cô bỗng nhiên… cũng muốn có một đứa con!
Nhưng Trương Sùng Quang hình như không muốn cho lắm. Cô phải nói chuyện với cậu, nếu muốn kết hôn thì hai người phải có cùng suy nghĩ, nếu không sau này sẽ liên tục gặp rắc rối.
Hoắc Tây có hơi sững sờ…
Đến khi không có ai, Hoắc Doãn Tư bước vào khẽ gõ cửa vài cái.
Hoắc Tây ngước mắt lên: “Doãn Tư!”
Hoắc Doãn Tư mỉm cười đi vào, ngồi đối diện với Hoắc Tây, rót cho mình một tách trà thơm rồi thong thả uổng.
Hoắc Tây nhìn dáng vẻ của cậu, cảm thấy cậu có điều gì đó muốn nói.
Quả nhiên, sau khi uống xong, Hoắc Doãn Tư hỏi: “Em nghe nói Thẩm Thanh Liên cũng ởthành phố H, chị yên tâm như vậy sao?”
Hoắc Tây khẽ mỉm cười: “Không thì sao! Buộc đàn ông vào thắt lưng à?”
Năm đó cô không chạy sang Mỹ níu kéo, bây
giờ lại càng không.
Cô thích Trương Sùng Quang, nếu cậu cũng thích cô và sẵn sàng chung thuỷ thì bọn họ có thế đi đến cuối cùng, ngược lại có ép buộc cũng vô ích.
Hoắc Tây không muốn thăm dò điều gì ở đàn ông cả!
Điều đó không thú vị.
Hoắc Doãn Tư gật đầu: “Cũng đúng! Hơn nữa, một người đàn ông như anh Sùng Quang thì dù có dùng dây thừng cũng không thể trói được, thế thì nuôi thả còn hơn!”
“Nuôi thả cái gì chứ!” Hoắc Tây cười nói.
Cô uống hết trà xanh trong cốc rồi đứng dậy: “Được rồi, chị về trước!”
Hoắc Doãn Tư cau mày: “Lát nữa ăn cơm rồi!”
Hoắc Tây đã cầm áo khoác lên: “Lát nữa chị phải đi gặp khách hàng, đến giờ rồi! Tổng Giám đốc Hoắc, làm luật sư không phải muốn không đi làm thì không đi làm như tống giám đốc đâu!”
Cô trêu chọc rồi bước ra cửa.
Hoắc Doãn Tư ngăn cô lại, nghiêm túc nói: “Chị, thật ra chị không cần vất vả như vậy!”
Hoắc Tây nghe vậy thì giật mình.
Một lúc sau, cô cụp mắt xuống, nói nhỏ: “Bố vì gia đình đã từ bỏ nghề luật sư! Mà chị cũng thích làm luật sư, Doãn Tư… Chị cũng không muốn từ bỏ, dù có vất vả đến đâu!”
Bởi vì mỗi lần người khác gọi cô là luật sư Hoắc, ông bố Hoắc Minh của cô đều rất vui vẻ.
Doãn Tư im lặng nhìn cô, không nói gì.
Hoắc Tây mỉm cười: “Được rồi, đừng làm màu nữa! chị đi đây!”
Hoắc Tây đi gặp khách hàng thật, sau một ngày dài làm việc, khi trở về căn hộ đã là chín giờ tối. Có hai cuộc gọi nhỡ của Trương Sùng Quang, cô không gọi lại ngay mà đứng trước cửa số sát trần của căn hộ, lặng lẽ suy nghĩ về mọi thứ.
Có lẽ cô thực sự muốn kết hôn rồi.
Cô cũng muốn có con.
Một Tiểu Sùng Quang hoặc Tiếu Hoắc Tây, dù là ai hẳn cũng sẽ rất dê thương!
Hoắc Tây cầm điện thoại gửi tin nhắn Zalo: [Bao giờ anh về? Trương Sùng Quang, em nhớ anh.]
Bên kia nhanh chóng trả lời: [Còn ba ngày nữa!]
Cậu cũng nhớ cô!
Hoắc Tây nhìn một hồi, đặt điện thoại xuống,
nhìn về phương đông.
Cách nhau hàng ngàn km, Trương Sùng Quang ở phía bên kia.
Hoắc Tây nhịn không được lại gửi thêm một tin nhắn Zalo: [Hôm nay Lục Thước đưa Lục Huân tới nhà, bụng Lục Huân chưa to, nhưng em thấy cô ấy ăn rất nhiều!]
ở thành phố H, Trương Sùng Quang lặng lẽ xem tin nhắn Zalo này.
Một lúc lâu sau cậu cũng không trả lời lại.
Cậu hiếu Hoắc Tây, cô nói như vậy rõ ràng là muốn có con, nhưng bọn họ không có con thì tốt hơn, anh cũng… thắt ống dẫn tinh rồi!
Thật lâu sau, cậu mới trả lời: [Bữa trưa nhất định phải ăn cơm thật ngon.]
Hoắc Tây đợi cả buổi, nhìn thấy tin này thì không khỏi có chút thất vọng!
Nhưng cô là phụ nữ, không thể trực tiếp nói với cậu: Trương Sùng Quang, chúng ta kết hôn đi, chúng ta sinh con đi!
Cả đêm cô ngủ không ngon.
Tương tự, Trương Sùng Quang cũng trằn trọc suốt đêm.
Cậu nghĩ đi nghĩ lại những lời của Hoắc Tây, nghĩ về nhiều khả năng khác nhau… nhưng cuối
cùng cậu vẫn kiên quyết lựa chọn sự an toàn của Hoắc Tây.
Vài ngày sau, Trương Sùng Quang trở về.
Cậu không bảo Hoắc Tây đi đón máy bay mà buổi tối trực tiếp đến căn hộ của cô, nấu ăn cho cô.
Hoắc Tây về sớm, khoảng bảy giờ.
Vừa bước vào cửa, Trương Sùng Quang đã ấn cô vào ván cửa mà hôn. Hoắc Tây nói nhỏ: “Em còn đang cầm cặp đấy!”
Cậu nhận lấy rồi tiện tay ném sang một bên.
Sau đó cậu bế cô đi vào phòng ngủ. Tiếp đó, váy, tất, giày cao gót của cô nằm rải rác trên sàn, áo sơ mi trắng của anh cũng nhẹ nhàng rơi xuống.
Hoắc Tây cảm thấy cậu có gì đó không thích hợp, như là nhịn quá vậy.
Vừa vào đã đòi mạng.
Cô không khỏi ôm siết lấy cổ cậu, cắn nhẹ vào vai cậu, giọng càng vỡ vụn: “Anh sao vậy?”
“Nhớ em!” Giọng cậu cũng khàn khàn.
Cậu vừa hôn cô vừa khiến cô cảm thấy thoải mái.
Hoắc Tây ngả người trên gối, nhìn chằm chằm vào người đàn ông phía trên. Khi người đàn
ông này “yêu”, biểu cảm sẽ không được tốt cho lắm, có chút tàn nhẫn, động tình đến vặn vẹo, nhưng chính điều đó lại khiến cậu trở nên hấp dẫn hơn.
Ngón tay Hoắc Tây vuốt ve sống mũi cậu, nói khẽ: “Người ta hay nói chỗ này thẳng thì rất lợi hại!”
Trương Sùng Quang cúi xuống hôn cô.
Giọng nói của cậu khàn khàn, cực kỳ gợi cảm: “Vậy anh lợi hại không?”
“Cũng tạm!”
“Chỉ cũng tạm thôi à?”
Trương Sùng Quang ôm lấy cơ thế cô, hôn môi cô, cảm giác như đang ngấu nghiến đồ ăn.
Sau một hồi, Hoắc Tây bị anh chơi đùa đến mức muốn mất đi nửa cái mạng!
Sau đó cậu đi hâm nóng đồ ăn, cô nằm trên giường hồi lâu không dậy nối, không khỏi nghĩ: Đây chẳng lẽ là thể lực của đàn ông dưới ba mươi tuối sao? Đúng là biến thái không giống người! Hơn nữa rõ ràng cậu không biết thỏa mãn, buổi tối còn muốn nữa!
Hoắc Tây suy nghĩ một chút đã muốn đuổi cậu ra ngoài.
Một lúc sau, cô chợt nhớ ra cậu không sử dụng biện pháp an toàn.
Chẳng lẽ Trương Sùng Quang cũng muốn có
con?
Hoắc Tây mặc áo bước ra ngoài, Trương Sùng Quang còn đang bận nên cô ôm lấy eo cậu từ phía sau, nhỏ giọng nói: “Vừa rồi… chúng ta có thế có con chứ?”
Trương Sùng Quang sửng sốt.
Sau đó cậu nhớ mình đã thắt ống dẫn tinh nên không dùng cái đó nữa. Nhưng Hoắc Tây không biết nên cô tưởng mình sẽ có thai.
Nếu cậu nói cho cô biết sự thật, cô sẽ thất vọng đến nhường nào?
Cô sẽ nghi ngờ bản thân và thậm chí hổi hận về mối tình này.
Dù sao, nếu cô kết hôn với người khác, cô vẫn có cơ hội sinh ra một đứa trẻ khỏe mạnh!
Trương Sùng Quang suy nghĩ một chút, quay người ôm mặt cò hôn một cái: “Có lẽ là không! Hôm nay đang trong thời kỳ an toàn của em.”
Hoắc Tây hỏi cậu: “Nếu là thời kỳ nguy hiểm thì anh đã không làm, phải không?”
Trương Sùng Quang mỉm cười: “Nói cứ như chúng ta làm chuyện này là vì con vậy! Sao… muốn có con lắm à?”
Hoắc Tây cảm thấy rất khó chịu!
Bây giờ cô nói có thì có vẻ như đang nóng lòng cưới cậu, không đủ dè dặt.
Trương Sùng Quang sờ đầu cô: “Chúng ta mới ở cùng nhau, hưởng thụ thế giới hai người trong hai năm trước đã không tốt sao?”
Hoắc Tây nghĩ thấy cũng phải.
Họ chỉ mới ở bên nhau, còn chưa kết hôn, cô nghĩ đến con làm gì?
Cô là người đơn giản, sau khi hiếu rõ lại quấn quýt lấy cậu, cứ quấy fây cậu suốt.
Mặt mày Trương Sùng Quang dịu dàng: “Nếu còn quấy rầy anh nữa thì chúng ta trở về phòng làm thêm mấy lần nữa, đúng lúc anh còn chưa đủ.”
Hoắc Tây đỏ mặt: “Anh thật không biết xấu hổ!”
“Muốn thể diện thì làm sao có vợ được? Hơn nữa, không phải năm đó là em kéo anh về nhà sao? Rõ ràng là em có ý đồ với anh.” Cậu véo mũi cô: “Mới lớn chừng đó mà đã có ý nghĩ không đứng đắn. Luật sư Hoắc, tính toán ghê gớm thật!”
Hoắc Tây ôm eo cậu, ngẩng đầu nhìn cậu: “Vậy bây giờ anh có định lấy thân báo đáp không đây?”
Trương Sùng Quang lại cười.
Một lúc sau, cơm nước xong, cậu bế cô
thẳng vào phòng ngủ rồi đóng cửa lại.
Bắt đầu báo đáp!
Lần thứ nhất, lần thứ hai thì không sao, nhưng đến lần thứ năm, dù người phụ nữ muốn đến mức nào thì cũng không chịu nổi. Giọng Hoắc Tây cũng biến dạng: “Trương Sùng Quang, anh xong chưa đấy?”
“Ráng thêm chút nữa!” Cậu nhướng mày, mồ hôi chảy dài trên mặt.
Hoắc Tây nhịn không được nữa. Cô cổ cậu mà hôn, trâm giọng gọi cậu hai tiếng anh trai.
Quả nhiên, người đàn ông nghe vậy thì bất ngờ không kịp đề phòng…
Trong phòng ngủ, khắp nơi đều là hơi nước chuyển động. Trương Sùng Quang hoà hoãn lại, khẽ hôn lên môi cô, lấm bấm: “Đúng là đồ tồi!”
Hoắc Tây vùi mặt vào hõm cổ cậu, nũng nịu nói: “Có hơi đau!”
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK