Mục lục
Hoắc tổng truy thê - Hoắc Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hoắc Minh quay về văn phòng.
Một giờ sau, một phần tài liệu được đặt trước mặt anh…
Sở Liên, 22 tuổi.
Từ nhỏ bị đưa tới Lao Sơn, lúc 12 tuổi cha mẹ nuôi đều qua đời, sau đó ăn nhờ ở đậu.
Thám tử thuần thục lấy một điếu thuốc lá ra, ngậm trên môi: “Lúc cô gái này 16 tuổi đã có vài chuyện không hay xảy ra, cho nên lúc gia đình sinh ra tìm được cô ta cũng không muốn nhận cô ta về.”
Chuyện không hay…
Hoắc Minh đoán được đại khái…
Người nọ thấy anh không nói lời nào, đành hỏi: “Xử lý như thế nào? Đưa người tới đây sao?”
“Không cần!”
Hoắc Minh lạnh lùng mở miệng: “Tìm cho cô ta một công việc bình thường, không cần nhắc tới tôi!”
Dù sao anh cũng là một người đàn ông đã trưởng thành, phần ái mộ trong mắt sở Liên anh cũng có thể nhìn ra được. Cho nên mặc dù anh có vài phần đồng tình nhưng tuyệt không muốn dính vào đồ mặn, dù sao ôn Noãn cũng sẽ khó chịu với anh cực kỳ.
Anh và Ôn Noãn làm vợ chồng đã hơn nửa năm, tính tình của cô anh cũng hiểu được đôi phần.
Tính chiếm hữu rất mạnh!
Xử lý xong, anh ngồi một mình trong văn phòng, yên lặng xuất thần.
Ngoài cửa sổ tuyết vẫn lất phất bay.
Anh nhìn lại tình cảm của chính mình.
Về Kiều An đã chết và người vợ hiện tại, òn Noãn… Anh nghĩ ít nhiều gì anh cũng thích ôn Noãn, cho dù sự yêu thích này phần lớn đến từ bề ngoài của cô!
Chờ anh hoàn hồn đã là 9 giờ.
Trời đêm đen nghịt chỉ có tuyết rơi tạo thành từng chấm trắng.
Hoắc Minh cầm áo khoác đi ra khỏi văn phòng, lái xe quay nhà họ Hoắc. Trên đường về anh thấy một nhà cửa hàng bán hoa còn mở cửa, bỗng nhiên dừng lại, vào mua một bó hoa hồng màu sám panh.
Anh nghĩ, người phụ nữ nào cũng sẽ thích hoa!
10 giờ đêm, xe anh dừng ở trước cổng nhà họ Hoắc.
Nhà họ Hoắc đã tắt đèn, trong phòng khách u ám, Hoắc Minh cởi áo khoác đang định lên lầu, bỗng nhiên một giọng nói vang lên ngay giữa đại sảnh: “Đi chổ nào đấy, muộn thế này mới biết đường về!”
Vừa nói xong, ánh đèn bừng sáng.
Trong lúc nhất thời Hoắc Minh chưa kịp thích ứng, anh nâng cánh tay lên che, một lúc lâu sau mới quen dần.
Hoắc Chấn Đông ngồi ở trên sô pha, gác chân, vẻ mặt không được vui: “Còn biết đường về sao? Nếu bổ là vợ con, nhất định không cần con nữa!… ô? Còn biết mua hoa sao, vợ con mà cần một bó hoa của con à?”
Hoắc Minh bất đắc dĩ: “Bố! Có việc gì ngày mai hẵng nói!”
Anh đang định lên lầu.
Hoắc Chấn Đông cười lạnh: “Vợ con không về! Đổi lại là bố, bố cũng không thèm trở lại! Trời đổ tuyết lớn mà còn bỏ vợ một mình ở trên đường, loại chuyện này cũng chỉ có con làm ra được! Minh… Bố nói, con mau tỉnh táo lại đi, với cái tốc độ tìm đường chết của con nhất định sẽ có ngày con chọc điên vợ con. Bố nói cho con biết, bên ngoài có rất nhiều người muốn chiếm lấy vợ con đấy, đừng có mà suốt ngày chỉ tập trung vào bản thân mình!”
Hoắc Minh đi xuống cầu thang, khoác áo khoác vào.
“Đi đâu?”
“Về biệt thự!”
Hoắc Minh cũng không biết bản thân bị gì, rõ ràng tuyết đang rơi, rõ ràng biết một người phụ nữ trưởng thành như cô, bên cạnh còn có tài xế lẫn vệ sĩ, cô sẽ không xảy ra chuyện gì, thế nhưng đêm nay anh vẫn muốn gặp cô.
Đêm khuya, xe dừng trong biệt thự.
Anh xuống xe, ngửa đầu nhìn thấy phòng sách ở lầu hai đang sáng đèn.
Ôn Noãn ở đây!
Anh cầm hoa đi vào đại sảnh, người hầu trong nhà chào đón, nhận lấy áo khoác từ tay anh, thấp giọng nói: “Bà chủ đã ngồi ở trong phòng sách được nửa này, bữa tối cũng không ăn!”
Hoắc Minh gật đầu, tỏ vẻ anh đã biết.
Lúc lên lầu, anh nghĩ ắt hẳn cô rất tức giận, đã nói sẽ đưa cô tham gia tiệc tối nhưng anh lại rời đi giữa đường.
Phụ nữ mà, dù sao cũng phải dỗ dành mới được.
Trong phòng sách lầu hai.
Ôn Noãn cầm một tập tài liệu trong tay, là bối cảnh chi tiết của sở Liên.
Sở Liên, chính là em gái ruột của Kiều An.
Tuổi còn trẻ, hút thuốc, yêu đương, phá thai!
Ôn Noãn rũ mắt, cười lạnh lùng…
Từng có một cuộc đời xuất sắc như thế, bây giờ lại giả vờ thành một đóa hoa trong sáng, tựa như chú thỏ trắng… Nhìn đi, chồng cô cũng chẳng thương hoa tiếc ngọc, nhưng vẫn nể mặt người đã chết, giới thiệu cho cô ta một công việc có thể diện đấy thôi.
Ôn Noãn cảm thấy rất áp lực.
Ai cũng được, riêng sở Liên là không được!
Cồ không cho phép một cô gái như vậy tiếp cận Hoắc Minh, sau đó sẽ giống như Kiều An yêu mà không có được, sau đó lại khiến người thân của cô tổn thương!
Ôn Noãn từ từ ngồi xuống, cầm bật lửa thiêu hủy tập tài liệu kia.
Tro tàn, nóng bỏng tay cô…
Cửa mở ra, Hoắc Minh nhíu mày: “Đang đốt cái gì vậy?”
Ôn Noãn giương mắt nhìn anh.
cả người anh vẫn tỏa ra khí chất tự phụ, áo khoác hàng hiệu, gương mặt điển trai.
Đáy là người chồng mà cô yêu đậm sâu
Nhưng giờ đây cô lại cảm thấy vô cùng xa lại.
Nhìn anh một hồi lâu, sau đó cô mới nhẹ giọng nói: “Mấy thứ đồ cũ thôi!”
Hoắc Minh đi tới đưa hoa cho cô, ôn Noãn nhận lấy ôm vào trong ngực rồi ngửi một chút.
“Thích không?”
“Không có người phụ nữ nào mà không thích hoa!”
Hoắc Minh vòng ra phía sau bàn làm việc, cúi người hôn cô, hôn một hồi lâu, anh dán lên môi cô: “Giận sao?”
Ôn Noãn mơ hồ ừ một tiếng.
Hoắc Minh cười nhẹ, cười vì cô quá thẳng thắn, có đôi khi tính cách của ôn Noãn vô cùng đáng yêu.
Đêm tuyết rơi, trong phòng sách lại ấm áp.
Anh và cô hôn môi, hôn ra tia lửa.
Ôn Noãn sờ túi quần anh, lại chạm vào một cái hộp nhỏ ngăn nắp, cô lại hoảng hốt nhớtới hình như cô mới chỉ sinh con được bốn mươi hai ngày, đêm nay anh trở về gấp gáp như vậy chỉ vì muốn quan hệ với cô.
Ôn Noãn cười lạnh!
Cô rút vật nhỏ kia ra khỏi túi quần anh, ném lên bàn sách, dưới ánh đèn mờ nhạt, cô chậm rãi mở miệng: “Hoắc Minh, từ trước tôi đã nói, tình yêu có ba người quá chật chội! Bây giờ tôi vẫn nói cáu này, nếu anh không thể buông bỏ quá khứ, chúng ta là không thể nào!”
Hoắc Minh là một kẻ kiêu ngạo, ít nhiều cũng hơi bực bội.
Anh đoán ra ôn Noãn đã biết.
Anh kìm nén sự tức giận: “Tôi và cô ta không có gì hết, tôi cũng không thể coi trọng một con nhóc được!”
Ôn Noãn từ từ giương mắt, đáy mắt cô phiếm hồng..
“Là anh cho cô ta hy vọng!”
“Cô ta sẽ cảm thây, luật sư Hoắc đối xử với cô ta rất đặc biệt, nể mặt chị ruột của cô ta nên sẽ chăm sóc cô ta đặc thù… Thậm chí cô ta còn muốn thay thế vị trí của Kiều An trong lòng anh nữa!”
Ôn Noãn nhẹ đưa ngón tay lướt qua ngực anh, cô nói từ từ.
“Hoắc Minh, nếu anh có lòng thì đã không giúp đỡ cô ta!”
“òn Noãn tôi sẽ không chờ anh mãi!”
Hoắc Minh tựa như tình nhân, dịu dàng nói nhỏ: “Em muốn tôi làm như thế nào?”
Ôn Noãn đi thẳng vào vấn đề: “Cô ta đã trưởng thành, có tay có chân, hủy hết mọi sự giúp đỡ, thu hồi sự chăm sóc đặc biệt của anh đi!”
Ánh mắt của Hoắc Minh trở nên thâm sâu.
“Tôi tưởng em đã điều tra được quá khứ bi thảm của cô ấy chứ, ôn Noãn… Bây giờ em đã có được trăm tỷ, chẳng lẽ không chấp nhận đế cho người khác có một công việc kiếm năm ngàn sao?”
“Cô ta mơ ước chồng tôi, chẳng lẽ tôi còn phải thông cảm cho cô ta?”
Hoắc Minh từ từ đứng thẳng người, anh nhìn chăm chú vào cô, ẩn ý trong mất khiến ôn Noãn tan nát cõi lòng.
Anh đấy cửa rời đi.
Ôn Noãn không đuổi theo đi, cô không muốn sống một cách mất giá trị như thế.
Cô lẳng lặng ngồi thật láu rồi mới lấy cuốn số nhật ký kia ra khỏi ngăn kéo, là Minh để lại cho cô…Cô lật xem chậm rãi, đôi mắt từ từ trở nên ướt nhòe.
Cô nghĩ, Minh sẽ không nỡ đối xử với cô như vậy!
Lúc anh rời đi, vợ con là người quan trọng nhất với anh chứ không phải bất kỳ kẻ nào tên sở Liên hay abcz gì đó cũng có thể khiến anh chọc cô tức giận!
Đêm đó, Ôn Noãn không quay lại phòng ngủ chính.
Vợ chồng hai người mỗi người một giường!
Sáng sớm hôm sau, lúc Hoắc Minh tỉnh lại, sờ sang vị trí bên cạnh thì thấy trống không
Ôn Noãn không về phòng.
Anh rửa mặt xong thì xuống lầu, nhìn thấy bó hoa hồng kia trong thùng rác dưới cầu thang.
Người hầu rất khó xử, thấp giọng nói: “Bà chủ đã đến công ty từ sáng sớm!”
Hoắc Minh lạnh lùng nói: “Biết rồi!”
Anh chậm rãi đi xuống lầu, ánh mắt dừng lại trên cây đàn dương cầm kia, anh nhận ra đây là cây dương cầm Louis II đã từng chơi, gọi là Morning Dew, tiếng Trung có nghĩa là sương mai!
“Ôn Noãn, thích không?”
“ôn Noãn… Em chính là Morning Dew của anh!”
Đầu Hoắc Minh bỗng nhiên đau đớn, cơn đau khiến anh gần như không chịu nổi, câu nói kia không ngừng thoáng hiện ra trong đầu anh nhưng rồi lại biến mất trong nháy mắt, tới lúc anh thanh tỉnh lại chẳng nghĩ ra gì nữa.
Người hầu thấy vẻ mặt của anh, nhẹ giọng nói: “Nghe nói này cây dương cầm này là ông chủ đã mua cho bà chủ, rất quý báu!”
Cô ấy đưa tay ra: “Tới sáu trăm triệu!”
Sáu trăm triệu?
Sọ não anh cháy hỏng rồi sao?
Nhưng Hoắc Minh vẫn đi tới, mở đàn ra, anh không hề nghĩ ngợi đã bắt đầu chơi bài “Bản Sonata Ánh Trăng”.
Ngoài cửa sổ, bông tuyết vẫn bay…
Anh chơi hai lần.
Cuối cùng, ánh mắt của anh dừng lại trên đôi tay thon dài, lấm bấm: “Mình thật sự đã từng yêu cô ấy như vậy sao?”
Ôn Noãn chiến tranh lạnh với anh.
Cô không nghe điện thoại, không gặp anh, ngoại trừ thỉnh thoảng anh nhìn thấy cô ở nhà họ Hoắc, những thời gian khác anh chỉ có thể nhìn thấy vợ mình trên mặt báo.
Thế nhưng đó lại không phải là bà Hoắc
Đó là Tổng giám đốc òn!
Hoắc Minh cũng không phải là người vô công rồi nghề, anh quay về làm luật sư, nhận lại vụ án lớn còn giang dở.
Anh cũng đi công tác, cơ hội đề vợ chồng hai người gặp nhau ít càng thêm ít.
Trong thời gian này, sở Liên tới văn phòng tìm anh một lần.
Anh không gặp, bảo thư ký Tương nhắn lại kêu Sở Liên sau này không cần tới đây nữa!
Đôi khi anh sẽ nhớtới ôn Noãn lúc rảnh rỗi.
Nghĩ đến đêm đó khi bọn họ cãi nhau, thật ra vì một người chẳng liên quan gì như sở Liên, thật sự không đáng. Thế nhưng Hoắc Minh không thích bị phụ nữ thao túng, cho dù đó là vợ anh cũng không được!
Cửa ải cuối năm cũng tới gần.
Ôn Noãn phát triển Tây Á rất tốt, cô đã có tên tuổi trong giới thượng lưu ở thành phố B mà không phải vật gắn liền với Hoắc Minh.
Đêm tất niên, sau khi tham dự một buổi tiệc, lúc cô bước ra ngoài cũng đã choáng váng!
Bên ngoài, trời giá rét.
Cô lập tức tỉnh rượu!
Lão Triệu thấy cô ra ngoài, lập tức tiến lên đưa áo khoác cho cô, vừa phủ lên người cô vừa oán trách: “Cô nên chú ý ăn mặc cẩn thận, đừng ỷ vào tuổi còn trẻ rồi dày vò cơ thể, sau này mà bị cảm, ông chủ bà chủ lại trách tôi!”
Ôn Noãn ngẩn ra.
Lúc này cò mới nhớ tới ông chủ bà chủ ở đây chính là vợ chồng Hoắc Chấn Đông.
Cô mỉm cười: “Gần đây tôi có tập thể hình, khỏe lắm!”
Lão Triệu nói thầm: “Vậy thì cũng mới chỉ sinh cậu chủ nhỏ được hai tháng thôi, cơ thể phụ nữ quý báu lắm, cô đừng mặc kệ!”
Trong lòng ôn Noãn trở nên ấm áp.
Cô thấp giọng nói: “Tôi biết rồi, sau này tôi sẽ chú ý!”
Lão Triệu kéo cửa xe ra cho cô, đối thành giọng điệu vui mừng: “Chúng ta trở về nhanh thôi, sắp tới Tết rồi, trong nhà náo nhiệt lắm!”
Ôn Noãn cười, đang định lên xe, bổng nhiên có một giọng nói đáng thương vang lên từ phía sau.
“Bà Hoắc!”
Cả người ôn Noãn cứng đờ, từ từ xoay người.
Sở Liên mặc quần áo phong phanh đứng ở cách đó không xa, nhìn có vẻ yếu đuối đáng thương.
Cô ta tiến lại gần, mấy người vệ sĩ dáng người cao to lập tức vây lấy cô, không cho cô ta tiếp cận Ôn Noãn.
Sở Liên cắn môi, nhìn ồn Noãn.
Gió đêm thối vù vù.
Ôn Noãn mặc một bộ váy đỏ, bên ngoài khoác cái áo khoác chất liệu cao cấp, bọc lấy toàn bộ cơ thế.
Phía sau cô là chiếc xe RV cao cấp lung linh rực rỡ.
Còn có châu báu cô đang đeo trên người nhìn cũng sang quý cực kỳ.
Người phụ nữ này hưởng thụ hết tất cả mọi thứ luật sư Hoắc cho lại không biết cảm ơn, sở Liên run rấy mở miệng: “Bà Hoắc, cô không nên đối xử với luật sư Hoắc như vậy!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK