Khóe mắt hơi đỏ, lại như mang theo chút ý phong lưu.
“Minh Châu, mấy năm nay anh chưa từng ôm người phụ nữ nào.”
“Bên cạnh em... Có người sao?”
...
Lời này, cô nghe xong thì đôi mắt đỏ lên.
Cô nhẹ nhàng rút tay ra, dùng chìa khóa mở cửa, âm thanh sàn sạt.
“Không liên quan gì tới chú cả.”
Lục Khiêm ôm lấy cô từ sau lưng.
Cô không cho, dùng sức giãy giụa, tuy lúc này Lục Khiêm đang sinh bệnh vẫn dư sức sức chế trụ cô.
Ông ôm lấy cả người cô, lẩm bẩm: “Có không? Minh Châu em nói tôi biết đi.”
Hai mắt Minh Châu đỏ ửng cả lên.
Cô hơi hơi ngửa đầu: “Nói những lời này là có ý gì đây? Lục Khiêm, đêm nay chú trăm phương ngàn kế chính là vì cái này sao? Đừng nói chúng ta đã sớm chia tay, huống chi bây giờ tôi còn đang qua lại với một người khác.”
“Em thích hắn sao?”
“Em không thích hắn! Anh nhìn ra được, em không hề thích hắn.”
...
Minh Châu vừa thẹn vừa bực, nhưng càng hận hơn.
Cô mở cửa ra sau đó đi vào, lúc này mới nhớ phản bác lại Lục Khiêm.
Mặt cô bị người ta nâng lên.
Thân thể của cô bị đụng vào ván cửa, động tác có hơi thô lỗ, cũng hơi đau đớn.
Nhưng rất nhanh, cơ thể nóng bừng kia đã dán tới.
Cô không chịu hôn môi với ông, cằm lại bị nắm lấy, nửa cưỡng bách cạy ra.
Xúc cảm nóng bỏng, ướt át.
Một nụ hôn sâu.
Lục Khiêm không thỏa mãn mà đổi hết các góc độ, xâm chiếm môi lưỡi của cô...
“Lục Khiêm!”
Minh Châu ngọ nguậy trốn tránh ông, cô cảm thấy ông điên rồi, bởi vì ông không chỉ hôn môi cô mà còn vỗ về chơi đùa thân thể của cô.
Mấy năm nay cơ thể cô không hề tiếp xúc với đàn ông.
Mẫn cảm vô cùng.
Minh Châu không chịu, khi ông càng thêm động tình đã cắn thật mạnh vào bên gáy ông.
Lục Khiêm tìm về một tia lý trí.
Ông không tiếp tục hôn cô, cũng không sờ cô nữa, chỉ thở phì phò nằm bên gáy cô, rất nhẹ rất nhẹ lên tiếng: “Thật xin lỗi Minh Châu, là anh thất thố.”
Cô đỏ mắt quay đầu đi, vô cùng khó xử.
Lục Khiêm nhẹ nhàng ôm lấy cô.
Cô giãy giụa vài cái, rốt cuộc cũng khuất phục không lộn xộn nữa.
Cô nằm trong lồng ngực ông, cảm nhận được thân thể ông, có hơi gầy nhưng cũng không phải là không có thịt, cơ thể được bao phủ một lớp cơ bắp hơi mỏng...
Minh Châu nhắm mắt lại: “Lục Khiêm, thật sự chú đã trở lại sao?”
Ông giữ chặt gáy cô.
“Anh đã trở về rồi. Minh Châu, sau này anh sẽ không đi đâu nữa.”
Khuôn mặt Minh Châu giãy giụa, gần như là vặn vẹo.
Cô bỗng nhiên dùng sức đẩy ông ra, sau đó “bang” một tiếng, dùng sức cho ông một bạt tai.
Chút kiều diễm vừa rồi không còn sót lại chút gì.
Lục Khiêm ăn cái tát này cũng không hề tức giận, ngược lại còn bắt được tay cô và nhẹ nhàng xoa.
Minh Châu lần nữa hất ra.
Cô lui ra phía sau một bước, khóe mắt còn vương nước mắt...
Người này là người cô yêu sâu đậm, cũng là người cô hận tận xương, phần yêu hận này làm cô không biết phải đối mặt với ông như thế nào.
Cô nhớ, nếu như ông không trêu chọc cô, cô có thể an ổn sống cả đời.
Chỉ là ông không, rõ ràng ông... Còn muốn cô.
Lục Khiêm chăm chú nhìn cô.
Ông nhìn nước mắt của cô, ông cùng cô dây dưa mấy năm nay, cô lại nhỏ hơn ông nhiều như vậy.
Tâm tư của cô ông còn lạ gì.
Cô yêu ông, nhưng lại hận ông.
Trong cảm xúc yêu hận như vậy, cô phải chịu tra tấn gấp bội.
Lục Khiêm nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt cô, giọng điệu dịu dàng như là tình nhân nỉ non: “Nếu em có thể buông được anh, vậy thì buông đi, Minh Châu… Em đừng khóc.”
Ông không ép cô!
Tay Lục Khiêm rũ xuống, khó chịu nhắm mắt lại.
Ông không hề giả vờ, quả thật người đã nóng lên rồi, lần cướp đoạt vừa rồi chỉ là cố làm ra vẻ mà thôi.
Lúc này cho dù cô có đồng ý, thì ông cũng không có tinh lực.
Minh Châu dìu ông ngồi xuống ghế sô pha.
Cô vào phòng bếp rót cho mình cốc nước sôi để nguội, ngoài ý muốn, ấm nước đã có sẵn.
Còn có trong tủ lạnh cũng đầy ắp, vẫn là đồ bán lẻ cô thích ăn.
Cô không dám nhìn nhiều, yên lặng rót nước lọc cho ông: "Uống chút nước đã, lát nữa thư ký Liễu sẽ đưa bác sĩ tới.”
Lục Khiêm nhận lấy ly nước, nhưng ngón tay ông lại giữ tay cô.
“Cậu ta tới, vậy có phải em sẽ rời đi không?”
Minh Châu ừ một tiếng: “Tôi phải về nhà.”