Hoắc Doãn Tư kẹp điếu thuốc giữa ngón tay thon dài, hít một hơi thật sâu, thở ra khói rồi nói: "Vẫn là chuyện tôi nói lần trước. Nơi này quá chật chội, cô hãy chuyển đến biệt thự kia đi".
Có lẽ do sợ An Nhiên hiểu lầm, anh ấy lập tức nói tiếp: “Tôi có thể sang tên căn hộ cho cô! Khi đến gặp Lâm Hi, tôi cũng sẽ báo với cô trước. Hơn nữa, nơi đó rất rộng, như vậy sẽ tiện hơn nhiều".
Hoắc Doãn Tư lấy ví dụ: “Ví dụ như nếu tôi có chuyện muốn nói với cô thì chúng ta không cần phải chen chúc ở nơi chật hẹp này”.
Mặt An Nhiên nóng bừng.
Cô cúi đầu tiếp tục rửa bát, một lúc sau mới nói: “Em cũng có ý định đổi nhà, chỉ nửa năm nữa là được!… Còn biệt thự mà anh muốn tặng cho Lâm Hi, em sẽ không từ chối, nhưng hãy đợi đến khi nó lớn lên đã".
Hoắc Doãn Tư dựa vào tủ lạnh, lặng lẽ nhìn cô: "Đồ của tôi đụng vào là sẽ bị bỏng tay sao? Còn đồ mà Cố Vân Phàm đưa cho cô thì lại có thể nhận được?"
An Nhiên nhẹ nhàng nói: "Em làm việc cho Cố Thị thì lĩnh lương là chuyện đương nhiên".
Hoắc Doãn Tư dập thuốc lá.
Anh ấy đi tới, dáng vẻ cao cao tại thượng, thấp giọng nói: “Vậy cô cũng có thể làm việc cho tôi, tôi có thể trả cho cô số tiền gấp mười, gấp trăm lần như vậy".
An Nhiên cười nhạt, cũng không tranh cãi với anh ấy.
Điều đáng ngạc nhiên là Hoắc Doãn Tư không tranh cãi và cũng không ép buộc cô ấy.
Hoắc Doãn Tư mở cửa đi ra ngoài, mặc áo khoác chuẩn bị rời đi. Lâm Hi lại không đành lòng bò lên vai, dùng cánh tay nhỏ bé ôm anh ấy rất lâu.
"Được rồi, nếu con nhớ bố, hãy gọi cho bố".
Hoắc Doãn Tư vỗ vỗ an ủi con trai rồi nhẹ nhàng nói. Anh ấy móc trong túi ra một chiếc điện thoại di động dành cho trẻ em đã được anh ấy cài đặt lại. Trong đó chỉ có hai số, một là của Hoắc Doãn Tư, một là của An Nhiên.
Sau đó, Hoắc Doãn Tư dạy Lâm Hi cách gọi điện thoại.
Lâm Hi vừa học đã làm được ngay, tâm trạng cũng vui hơn một chút. Trước khi Hoắc Doãn Tư rời đi, cậu bé thậm chí còn thơm bố mình thật mạnh.
An Nhiên tiễn anh ra cửa.
Hoắc Doãn Tư nhìn cô ấy hồi lâu, không nói gì rồi xoay người đi xuống lầu...
…
Sáng sớm, dì Lâm sợ An Nhiên trễ giờ làm nên từ rất sớm đã quay trở về.
Sau khi trở về liền quyết định thăm dò một chút
Dì Lâm ho nhẹ: “Hoắc tiên sinh không ở lại qua đêm à?”
An Nhiên đang uống sữa đậu nành sững lại một chút: "Con và anh ấy chia tay rồi. Dì Lâm, sau này chúng ta đừng nhắc tới chuyện này nữa".
Dì Lâm vội vã xin lỗi, nói mình nhiều lời rồi.
An Nhiên cũng biết dì Lâm muốn tốt cho cô ấy, nhưng thực ra họ đều đã nghĩ kỹ rồi mới quyết định chia tay. Cho dù bây giờ Hoắc Doãn Tư có lúc thái độ rất gay gắt, nhưng An Nhiên nghĩ rằng họ chưa bao giờ hối hận...
Họ đều không phải trẻ con nữa, làm sao có thể nay thế này mai thế khác?
An Nhiên kể lại chuyện tối qua, dì Lâm cũng đồng tình với quyết định của cô ấy: “Nên làm như vậy! Chuyện sau này để sau này tính, ít nhất bây giờ chúng ta có khả năng chăm sóc tốt cho Lâm Hi thì không nên làm phiền bên đó nhiều, tránh để họ coi thường chúng ta”.
Trong lòng dì Lâm vẫn còn lời chưa nói ra.
Dì Lâm nghĩ: Lẽ nào quan hệ giữa hai người họ đã tốt lên rồi? Có vẻ không đúng lắm!
Tuy nhiên dì Lâm không dám hỏi thêm, An Nhiên ăn sáng rồi đến công ty trước.
Lại bước chân vào Cố Thị, thân phận của An Nhiên giờ đã khác. Cô ấy mới nhậm chức nhưng tình hình công ty không được tốt, vậy nên An Nhiên đã họp liên tục mười tiếng, chỉ còn lại một tiếng để ăn cơm.
Cuộc họp kết thúc và mọi người đều mệt mỏi.
An Nhiên quay lại văn phòng. Văn phòng vừa mới được sửa sang lại, rộng khoảng 60 mét vuông.
Tầm nhìn cũng rất tốt.
An Nhiên đang uống cà phê, đứng bên cửa sổ suy nghĩ điều gì đó thì thư ký của cô bước vào, nhẹ nhàng nói: “Giám đốc An, tôi nhận được thông tin giám đốc Từ rất thích những môn giải trí như câu cá, chơi gôn… Đều là những hoạt động mà người trung niên và cao tuổi ưa thích, hay là cô tìm một người đi cùng để tiếp đón ông ấy?”
An Nhiên quay lại bàn làm việc, đặt cốc cà phê trong tay xuống.
Cô ấy hỏi: “Vậy cô có nghe nói giám đốc Từ rất ghét nói chuyện làm ăn lúc đang nghỉ ngơi không? Tôi sợ có thêm người sẽ khiến ông ấy khó chịu.”
An Nhiên kiểm tra lịch trình của mình và quyết định tập chơi gôn trong nhà vào buổi chiều.
Bốn giờ chiều, An Nhiên lái xe đến một câu lạc bộ nổi tiếng ở thành phố B. Cô đăng ký thẻ và tìm huấn luyện viên cá nhân, thay quần áo xong bước ra ngoài thì vô tình đụng phải Hoắc Doãn Tư...
Anh ấy không đến đấy một mình, đằng sau lưng còn có một đám người nữa.
Tuy nhiên, bên cạnh anh ấy có một nữ diễn viên hạng A xinh đẹp, cô gái này cao ít nhất 1.7 mét, dáng người cao ráo xinh đẹp, đứng cạnh Hoắc Doãn Tư trông như một cặp đôi hoàn hảo.
Nhìn thấy An Nhiên, đám người của Hoắc Thị cũng không dám nói gì.
Tuy nhiên, Hoắc Doãn Tư lại nhấc cây gậy đánh gôn lên và hỏi thẳng: "Cô đến đây luyện tập? Có ai chăm sóc Lâm Hi không?"
Giọng điệu này nghe hệt như giọng một ông chồng già đang hỏi vợ mình.
Nữ minh tinh bên cạnh cũng không hề tức giận, ngược lại còn mỉm cười nhẹ với An Nhiên, khá duyên dáng... An Nhiên thầm nghĩ, người nổi tiếng đúng là người nổi tiếng, quả là có khí chất đại minh tinh.
An Nhiên cũng không phải người nhỏ mọn nên gật đầu: "Dì Lâm ở nhà chăm sóc nó rồi! Giám đốc Hoắc... không làm phiền anh nữa, thất lễ!"
Nói rồi cô ấy lập tức rời khỏi đó.
Hoắc Doãn Tư ra sân gôn ngoài trời và bắt đầu chơi. Hoắc Doãn Tư trời sinh đã đẹp trai, mặc quần áo thể thao cũng nổi bật hơn hẳn người thường. Nữ minh tinh kia rất có hảo cảm với anh ấy. Hôm nay Hoắc Doãn Tư tới bàn chuyện mời cô ấy làm người đại diện phát ngôn, nữ minh tinh cũng không ngờ giám đốc Hoắc lại đẹp trai và tuổi trẻ tài cao như vậy.
Nữ minh tinh không khỏi cất tiếng hỏi: "Vừa rồi là ai? Vợ của Hoắc tiên sinh sao?"
Thực ra nữ minh tinh biết là không phải vậy.
Nếu họ là vợ chồng thì An Nhiên sẽ không gọi anh ấy là...giám đốc Hoắc.