Sau khi cúp điện thoại, Ôn Noãn ngồi thẫn thờ một hồi lâu.
Làm sao có thể thật sự không quan tâm được?
Sao có thể đây!
Rốt cuộc cô và anh đã trải qua một khoảng thời gian nồng nhiệt với nhau, hơn nữa cô cũng được anh cưng chiều!
Dù thế nào đi nữa... Cô thích anh!
Ôn Noãn bình tĩnh lại, đang định khởi động xe thì Hoắc Minh gọi điện tới.
Ôn Noãn bắt máy, giọng điệu vẫn dịu dàng.
"Hoắc Minh..."
Ở đầu dây bên kia, Hoắc Minh nghe thấy giọng nói mềm mại của cô vẫn có phần ngơ ngác.
Giờ anh chợt nhớ ra, hình như đã gần một tuần anh không gặp cô, buổi tối khi anh về thì cô đã ngủ, đến lúc anh rời đi thì cô chưa thức dậy...
Giọng Hoắc Minh hơi khàn khàn: “Đang ở đâu?”
"Đang chuẩn bị về nhà."
Hoắc Minh giơ tay nhìn đồng hồ, thấp giọng nói: “Lát nữa tôi sẽ trở về ăn cơm, em làm chút đồ ăn nhé.”
Ôn Noãn im lặng vài giây rồi nói “vâng.”
Sau khi cúp điện thoại, cô vuốt nhẹ điện thoại còn hơi ấm, tâm trạng có chút phức tạp.
Kỳ thực với mối quan hệ hiện giờ giữa cô và Hoắc Minh, việc anh gọi điện bảo cô nằm trên giường là chuyện bình thường, nhưng bảo cô nấu ăn… thì có hơi dư thừa!
Cuộc sống gia đình ngọt ngào đó giống như độc dược bọc đường mà Ôn Noãn từng sẵn lòng ăn.
Giờ đây, anh đang đuổi theo ánh trăng của mình.
Mà Ôn Noãn đã không còn thuốc chữa!
Không có thím ở nhà, Ôn Noãn đi siêu thị mua một ít rau cải.
Trả tiền xong, ở cửa vào siêu thị có vài người trẻ tuổi bước vào, cười tươi rói, nhét mấy tờ báo vào người cô.
“Bản thử nghiệm của bản tin buổi tối thành phố B đã được chỉnh sửa lại, mời chị xem nhé.”
"Có tin đồn scandal sốt dẻo của giới nhà giàu, nội dung giật gân hấp dẫn."
…
Một tiếng hai tiếng chị gái, thân thiết vô cùng.
Ôn Noãn không để ý, tiện tay nhét tờ báo vào túi rồi cất vào cốp xe.
Về đến nhà, khi mở túi đồ ra chuẩn bị nấu ăn, cô mới phát hiện trang đầu của các tờ báo đều nói về Hoắc Minh.
Nói chính xác hơn thì đó là tin tức scandal giữa Hoắc Minh và Kiều An.
Họ tình cờ gặp nhau trong một bữa tiệc ở Hồng Kông.
Tại cửa khách sạn, Kiều An mặc một bộ váy dạ hội màu đen, ngón tay trắng nõn thon dài nắm lấy góc áo của Hoắc Minh, khóe mắt ửng đỏ rõ ràng là mới khóc, nhưng cô ấy vẫn bướng bỉnh nhìn chằm chằm vào người đàn ông trước mặt cô ấy!
Hoắc Minh hơi xoay người lại...
Ống kính máy ảnh chỉ chụp được nửa gương mặt của anh, nhưng Ôn Noãn có thể nhìn ra nỗi hận và thương tiếc trong mắt anh!
…
Ôn Noãn nhìn những tờ báo này rất lâu.
Khi bừng tỉnh, cô cảm thấy toàn thân có chút cứng ngắc, cơ bắp đau nhức.
Ôn Noãn khẽ chớp mắt.
Cũng may tình cảm của cô dành cho Hoắc Minh còn trong giai đoạn nảy mầm, may mà cô vẫn có thể khống chế được trái tim mình.
Cô ném tờ báo sang một bên, bình tĩnh nấu ăn.
Hoắc Minh thích ăn hơi chua, nhưng dạ dày anh lại không tốt lắm.
Ôn Noãn làm món cá chanh, hầm canh xương và xào hai món rau cho anh.
Khi nấu xong đã gần bảy giờ.
Anh vẫn chưa về...
Ôn Noãn đang do dự có nên gọi điện hỏi thăm không thì Hoắc Minh gọi điện tới.
Giọng của anh trong điện thoại nghe rất hay.